Ninh Thành, Vinh gia.
“Con gạt ta làm không ít chuyện đấy.” Vẻ mặt Vinh lão gia tử lạnh lùng nhìn cháu trai cả mà mình nuôi dưỡng từ nhỏ.
Vinh lão gia tử tuổi đã cao, mấy năm nay đã dần dần ủy quyền lại cho trưởng tôn Vinh Hạ, nhưng trong bữa tiệc khoảng thời gian trước, Vinh lão gia thiếu chút nữa đã bị trò hài kia làm cho tức muốn bệnh luôn.
Lúc còn trẻ thì ông cụ phong lưu thành tính, cộng thêm với quan niệm nhiều con nhiều phúc của Vinh gia gia, cho nên đám con riêng của lão nhiều đến độ thành lập được đội bóng đá luôn không chừng. Nhiều con trai thì tranh đấu nhiều, thế thôi. Vinh gia nuôi trẻ con như nuôi cổ ấy, chỉ có cổ vương* mới có thể đăng cơ. Nhưng cổ vương đời trước vẫn đang còn sống khỏe mạnh, thế mà thuộc hạ đã vội đi tranh trước, quả thực không biết tốt xấu. Vì thế, lúc ấy Vinh Mục không tranh không đoạt đã làm cho lão gia tử hài lòng, hơn nữa mẹ ruột của y cũng chính là người mà lão gia tử ‘yêu nhất’, nên ngày ngày đưa y theo bên người nuôi dưỡng thật tốt, cuộc sống còn tốt hơn mấy đứa con trong giá thú gấp trăm lần.
Nhưng năm đó sống tốt bao nhiêu thì bây giờ thế thảm bấy nhiêu.
Lúc thái tử gia Vinh Hạ thượng vị, chuyện đầu tiên gã làm chính là xử lý Vinh Mục, chân y bị thái tử gia đánh gãy, nhà cửa xe cộ cổ quyền cũng bị thu hồi. Thái tử gia cũng chẳng chừa cho người chú hờ này của gã chút mặt mũi nào.
“Đồ của tôi, kẻ khác không có quyền ngó tới.” Vinh Hạ cười lạnh, gã không cảm thấy mình làm sai, cũng không cho rằng ông nội sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà trách tội gã.
Quả nhiên, Vinh lão gia tử nói: “Vậy thì cầm lấy đồ của mình đi.”
Ông cụ liếc mắt nhìn Vinh Mục đứng ở một bên: “Còn mày nữa, việc xấu trong nhà không để người ngoài biết, còn mày thì hay rồi, chỉ ước chuyện trong nhà được bên ngoài biết đến, náo loạn thành như vậy không ngại mất mặt à!”
Vinh Mục nhìn ông cụ cười nhẹ một tiếng: “Con là trò hề mà, còn sợ mất mặt gì nữa.”
“Con cũng muốn an ổn, nhưng có người không muốn con an ổn, lần này là muốn chân của con, lần sau có phải là muốn cái mạng này của con luôn không?” Giọng Vinh Mục bình đạm, ánh mắt nhìn Vinh Hạ lại giống như tôi độc, hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.
Vinh Mục hít sâu một hơi, lại một lần nữa nhìn về phía ông cụ: “Có lẽ ngài còn chưa biết, cháu trai tốt của con lúc trước đã mướn người đi tông Phó Minh Thành đấy.”
Tập đoàn Lăng Vân của Phó Minh Thành có thể nói là một con thú nuốt vàng, tiền vào như nước ngày kiếm được hơn 1 tỷ, lại còn có hạng mục hợp tác với quốc gia, của cải đếm không hết, chỗ dựa vững chắc. Hai năm trước Vinh gia từng muốn bàn chuyện hợp tác, nhưng lại tiếc là Phó tổng hứng thú với Tạ gia hơn, vì để duy trì tình hữu nghị với Tạ gia nên đã uyển chuyển từ chối ý đồ hợp tác với nhà bọn họ.
Ông cụ nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Vinh Hạ nhìn Vinh Mục cười lạnh: “Chú à, ngài đừng có ở đây châm ngòi li gián, tôi có đâm hay không thì liên quan đến chú à?”
Vinh Mục có thể tra ra được chuyện này quả là ngoài ý muốn của gã, nhưng gã Vinh Mục này có gan nói chuyện Phó Minh Thành có thể là con trai của ông cụ nói cho ông biết sao?
Nếu y dám, cũng không đến mức để mình bị đánh gãy chân, còn cần Tạ Lăng lợi dụng mới đến bán thảm đâu. Xét cho cùng thì cũng chỉ là một tên phế vật túng quá hóa liều mà thôi.
Hiển nhiên Vinh Hạ không biết, người xưa có câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
“Không liên quan đến tôi thật, vì liên qua đến ba cậu mà.” Vinh Mục sờ sờ chân mình, nhếch miệng cười, “Hắn là con trai của cô Phó đi.”
***
“Đi ra ngoài chơi thì không có vấn đề gì, bệnh tình trước mắt của người bệnh chủ yếu là do yếu tố tâm lý thôi, đi giải sầu cũng có ích cho việc khôi phục đấy.”
Bác sĩ vấn có đạo đức nghề nghiệp, y vẫn làm thí nghiệm tâm lý cho Phó tổng như bình thường, giống như y nói đấy, tình huống tâm lý trước mắt của Phó tổng hoàn toàn không cần phải phóng đại vì nó đã rất nghiêm trọng rồi.
“Chỉ số cố chấp và hậm hực đều rất cao, hơn nữa bởi vì trốn tránh tâm lý nên chính bản thân hắn cũng không muốn bệnh tình tốt lên, ngược lại còn hy vọng dựa vào bệnh tình của mình mà thu hút sự chú ý của ngài.” Bác sĩ ăn ngay nói thật.
Tạ Lăng hỏi: “Vụ va chạm tai nạn xe cộ lúc trước gây ảnh hưởng lớn à?”
Bác sĩ mỉm cười: “Nhân tố tâm lý chiếm phần lớn.”
Sau khi Tạ Lăng nhận được bản báo cáo kiểm tra của Phó tiên sinh, xác nhận thân thể của Phó tiên sinh không có vấn đề gì, nhưng vấn đề trong lòng thì đáng lo đây.
Tước Tước của mình là một con chim hậm hực!
Tạ thiếu gia đau lòng muốn chết, vì thế anh đối xử với Tước Tước càng tốt hơn.
Lúc bọn họ xuống máy bay đã là giữa trưa, bây giờ chuẩn bị đến trại nuôi ngựa. Mười mấy chiếc xe việt dã chạy trên đường quốc lộ, vây một chiếc xe việt dã ở trong cùng vào giữa trung tâm, tốc độ không nhanh cũng không chậm, thoạt nhìn còn cực kỳ đồ sộ.
Ngồi trong xe việt dã, Tạ Lăng dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ra bên ngoài chơi cho anh chơi vui vẻ, ngắm phong cảnh bên ngoài đi, đừng chỉ nhìn mỗi mình tôi.”
Phó Minh Thành nhấp môi, chậm rãi lắc đầu.
Phong cảnh nào có đẹp bằng Lăng Lăng.
Cửa sổ xe nửa mở, cậu thanh niên ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, thảo nguyên bao la xanh mướt mày cỏ, gió thổi mái tóc mềm mại của cậu thanh niên rối tung, lộ ra các trán trơn bóng, ngũ quan tinh xảo càng minh diễm cao quý dưới ánh mặt trời.
“Nhiều cừu chưa kìa.”
Xe việt dã leo lên một sườn núi, bên đường có người đang chăn cừu, Tạ Lăng thấy một cn dê con đang vui vẻ chạy vòng vòng quanh dê mẹ kêu be be.
Tạ Lăng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phó Minh Thành.
Xong đời rồi, nhìn thế nào cũng thấy giống Tước Tước nhà mình.
Nói thật là họ đến thảo nguyên vào thời gian này vẫn không tính là tốt, phải tầm tháng bảy tháng tám cơ thì phong cảnh trên thảo nguyên mới đẹp nhất. Cỏ xanh trải dài, thi thoảng lúc muộn còn có tuyết rơi, đến lúc đó băng tuyết trắng xóa cũng đẹp hút hồn người. Lúc này đến thì không thích hợp lắm, tháng này phần lớn đồng cỏ đã chuẩn bị thu hoạch rồi, hơn nữa khí trời cũng lạnh, nhiệt độ chênh lệch trong ngày lại lớn, nếu không chú ý thì có thể sẽ phát bệnh.
Nhưng mà như thế cũng có chỗ lợi, ít du khách, thanh tịnh.
Tạ Lăng đến đây chủ yếu vẫn là muốn cưỡi ngựa thư giãn, cũng không tính ngắm phong cảnh gì cả.
Đội xe việt dã chậm rãi dừng lại, bảo tiêu xuống xe mở cửa cho thiếu gia nhà mình, “Thiếu gia, tới rồi.”
Tạ Lăng biết trường đua ngựa của nhà có trại nuôi ngựa này khá nổi danh trong nghề, cũng tính là trường đua ngựa tốt nhất trong nước, thường xuyên được nhận tổ chức những cuộc thi đấu trong đại. Ông chủ luôn tự mình nuôi dưỡng rất nhiều ngựa mới đến, đáng ra tháng này vẫn chưa tiếp khách đến đâu, thế nhưng quan hệ giữa ông chủ với ba Tạ Lăng rất tốt, nên Tạ thiếu gia bèn dựa hơi ba ruột đưa Tước Tước đến đây nghỉ dưỡng.
Ông chủ Vu đang xem TV trong phòng, vừa liếc ra bên ngoài đã nhìn thấy một loạt xe việt dã đang đậu, phô trương như vậy, không cần đoán cũng biết là ai, ông xách theo tẩu thuốc chậm rãi xuống giường đi ra cửa.
“Đến sớm thế.” Ông chủ Vu mặc trang phục đặc trưng của vùng thảo nguyên, trên mặt cũng là bộ râu đặc trưng của vùng đồng cỏ này, ông nhìn nhóm bảo tiêu mặc đồ đen, nghiêng người tránh ra nhường đường, “Vào nhà nghỉ ngơi một chút, cái sân đằng sau để lại cho con đấy.”
“Được rồi, con cảm ơn chú.” Tạ Lăng kéo chim hoàng yến vào nhà, anh rất quen thuộc với nhà chú, hồi còn nhỏ ngày nào cũng đến mà, không cần giả bộ khách khí với chú mình làm gì.
Ông chủ Vu rít một hơi thuốc, chỉ huy bảo tiêu chạy xe đến hậu viện, đừng có mã đỗ ngay trước cửa nhà thế này. Ông nói chuyện phiếm với anh đội trưởng đội bảo tiêu: “Người bên cạnh Lăng Lăng là đối tượng của nó?”
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Đội trưởng đội bảo tiêu trả lời: “à, chúng tôi chỉ là bảo tiêu bảo vệ sự an toàn cho cố chủ thôi, chuyện của nhà cố chủ chúng tôi cũng không rõ cho lắm.”
Ông chủ Vu xùy một tiếng, thầm nói các cậu cũng là bảo tiêu đi theo Tạ gia mười mấy năm rồi, có chuyện gì mà các cậu không biết chứ.
Bảo tiêu nhà họ Tạ hầu hết đều là quân nhân xuất ngũ, nghiêm túc có tiếng.
“Được rồi, dù sao thì ngày mai ba nó cũng đến, đến lúc đó ta hỏi lão Tạ vậy.” Ông chủ Vu kiêu ngạo hừ một tiếng.
Đội trưởng đội bảo tiêu sửng sốt, Tạ tổng đến? Thiếu gia có biết chuyện này không?
Diện tích vùng thảo nguyên mà ông chủ Vu nhận thầu là lớn nhất trong khu, từ trong viện nhìn ra bên ngoài, tất cả những gì mà anh có thể nhìn thấy đều thuộc về ông chủ Vu hết. Bây giờ đang trái mùa, trong trại nuôi ngựa ngoại trừ ngựa còn có không ít cừu.
Ông chủ Vu nuôi cừu để ăn, vừa đến Tết liền giết mấy con cừu đầu đàn, làm món dê nướng nguyên con mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích, ngày ngày sống sung sướng tự tại.
Tạ Lăng cũng thèm tay nghề của chú mình, anh chỉ vào một con cừu nói với chim hoàng yến: “Con này béo, ăn sẽ ngon lắm đây.”
Phó Minh Thành ngơ ra hai giây mới đáp lại: “Ừ.”
“Có phải lại thấy mệt rồi không?” Tạ thiếu gia hỏi.
Anh cảm thấy chim hoàng yến có vẻ hơi thất thần.
“Có hơi hơi, Lăng lăng đưa anh về phòng nghỉ một lát đi.” Phó Minh Thành nhéo tay Tạ Lăng, khẩn cầu.
Một đường tàu xe mệt nhọc, hơn nữa chim hoàng yến còn đang bị bệnh nữa, cảm thấy mệt cũng là bình thường, dù sao hôm nay cũng chưa đi cưỡi ngựa được, Tạ Lăng bèn đồng ý lời đề nghị của chim hoàng yến.
Thảo nguyên không ồn ào như thành thị, trời tối cũng nhanh, vốn dĩ Tạ thiếu gia định bồi chim hoàng yến nghỉ ngơi, nhưng chẳng bao lâu đã ngủ trước mất tiêu, anh theo bản năng dựa vào người chim hoàng yến, đầu tựa lên vai chim hoàng yến mà ngủ.
Phó Minh Thành rũ mắt nhìn tiểu vương tử đang ngủ say. Tiểu vương tử lúc ngủ thật yên tĩnh xinh đẹp, bớt đi mấy phần lãnh đạm. Hắn sờ sờ mặt tiểu vương tử, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua môi của cậu hoàng tử nhỏ ấy, sau đó miễn cưỡng dời đi.
Hẳn là tiểu vương tử không nhớ rõ đâu nhỉ, chính tại nơi đây, chàng đã cứu vớt một con chó hoang.
Thần sắc Phó Minh Thành dịu dàng, nhưng đáy mắt lại tràn ngập điên cuồng, đột nhiên hắn cười nhẹ, “Từ đây chó hoang liền ăn vạ tiểu vương tử.”
Người đàn ông ôm Tạ Lăng lên giường, hắn giúp tạ Lăng đắp chăn, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn ngựa quen đường cũ đi vào trong viện của ông chủ Vu, không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào luôn. Lúc hắn vào nhà, ông chủ Vu đang ngồi trên giường lật giở một cuốn album.
Nghe tiếng mở cửa, ông chủ Vu thản nhiên nhướn mi, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy Phó Minh thành, “Ồ, đến rồi à.”
“Ừm.” Phó Minh thành đóng cửa, tiện tay khóa luôn, rồi đi thẳng đến chiếc ghế cạnh giường mà ngồi xuống.
“Nhìn khác quá, suýt chút nữa ta không nhận ra đấy.” Ông chủ Vu khép cuốn album lại, ông nhìn Phó Minh Thành, cảm thán một câu, “Cậu trưởng thành rồi.”
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt tuấn lãng đã hoàn toàn nảy nở, cặp kính dây vàng trên sống mũi che khuất đi ánh mắt sắc bén của hắn, thoạt nhìn có phần hào hoa phong nhã hơn, khác hẳn với bộ dáng con sói hoang cô độc điên cuồng lúc còn nhỏ.
“Thời điểm cậu đến đây chả khác gì cục than, thế mà giờ đã trắng trẻo sạch sẽ rồi.”
“Em ấy thích tôi như vậy.” Phó Minh Thành tháo kính xuống nghịch ngợm một hồi, giọng đều đều bình đạm.
Ông chủ Vu biết ‘em ấy’ mà Phó Minh Thành nhắc đến là chỉ Tạ Lăng, ông gian nan kéo kéo khóe miệng, không thể hiểu được, căn bản là ông không thể nghĩ ra được rốt cuộc Phó Minh Thành và Tạ Lăng đã ở bên nhau như thế nào.
Ông chủ Vu sờ sờ cuốn album, cân nhắc mở miệng: “Mẹ cậu có vấn đề về tinh thần, trước đây bà ấy làm nhiều chuyện như vậy, cũng là muốn tốt cho cậu mà thôi, bây giờ bà ấy cũng già rồi... cậu cũng đừng...”
Những lời khuyên Tiểu Phó đối xử tốt với mẹ hắn đã đến bên miệng rồi, nhưng ông lại không thể nói nên lời.
Phó Minh Thành lẳng lặng nghe ông chủ Vu nói, không có ý chen ngang, lúc ông không nói nên lời nữa, hắn mới thản nhiên ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Bà ấy đã chết rồi.”
Ánh mắt u ám sắc bén của người đàn ông vì không có kính che giấu mà hoàn toàn bại lộ, bỗng nhiên ông chủ Vu ý thức được —— hắn không hề thay đổi.
Cô lang, vĩnh viễn là cô lang.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Cô Lang: nói hươu nói vượn, rõ ràng là Tước Tước mà! Chíp!