Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 39: Chương 39 :




Cho đến tận bây giờ, ông chủ Vu vẫn còn nhớ rõ cái ngày Phó Minh Thành bị đưa đến nơi này. Ngày đó, trên thảo nguyên đổ cơn mưa to mấy chục năm chưa từng thấy. Trang trại ngựa của ông lúc bấy giờ vẫn chưa phải là trại ngựa cao cấp, chỉ ỷ vào địa bàn lớn mà thu hút khách du lịch. Hồi ấy ông còn nuôi cừu nuôi gia súc, mấy lão nhân gia nuôi cừu nuôi gia súc mười mấy năm ở chung quanh nói, cơn mưa này sẽ không tạnh ngay đâu.

Lúc trời đổ mưa nặng hạt nhất, Phó Tuyết Khuynh mang theo bảo tiêu đến đây, bốn năm người bảo tiêu đè ép một đứa nhỏ choai choai nhưng không ngăn nó lại, vẫn để nó thoát ra được, Phó Tuyết Khuynh vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đã đến đây rồi, con có thể chạy đi đâu.”

Những gì cô ấy nói là sự thật, đứa nhỏ kia nghe vậy cũng hiểu, nhanh chóng từ bỏ giãy giụa.

Phó Tuyết Khuynh nói với ông: “Đây là con trai tôi.”

Đứa nhỏ kia quỳ dưới đất hét lên: “Tôi không phải!”

Ngày đó mưa quá to, dù hắn có hét lớn cỡ nào cũng vẫn bị tiếng mưa át mất, lúc ấy, ông chủ Vu chỉ có thể nhìn ra sự thống khổ qua dáng vẻ chật vật của đứa nhỏ ấy.

Phó Tuyết Khuynh như không nhìn thấy, cô giơ ô lên, gió thổi làn váy lay động, vài giọt bùn bắn lên mắt cá chân trắng nõn tinh tế, nhưng không hề giảm đi sự xinh đẹp. Khuôn mặt thon thon, nước da trắng sứ, dù không cười cũng hiện lên vẻ phong tình, thoạt nhìn vẫn như gái đôi mươi, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt tiết lộ tuổi thực của cô.

Giọng Phó Tuyết Khuynh vẫn đều đều không đổi, bình đạm nói: “Là con trai của tôi với Vinh Thâm Niên.”

“Vinh Thâm Niên, năm nay ông ta cũng sắp 60 rồi...” Khóe miệng Vu Hiểu giật giật.

Vu Hiểu cho rằng Phó Tuyết Khuynh sẽ không trả lời mình, nghiêng người nhường đường: “Vào trong đi, hôm nay thời tiết xấu, đừng đứng bên ngoài hứng mưa.”

Bên ngoài có có mười mấy người, thế nhưng chỉ có đứa nhỏ kia ướt sũng dưới mưa.

Phó Tuyết Khuynh giơ ô, đôi giày cao gót đi ngang qua người Vu Hiểu: “65.”

Vu Hiểu sửng sốt một chút, ồ, đã 65 tuổi rồi, đứa nhỏ này thoạt nhìn mới tầm mười bảy mười tám, vậy là hồi Vinh lão nhân hơn bốn mươi tuổi làm ra... Không sao, vẫn chưa đột phá cực hạn của nhân loại.

Bảo tiêu không chút khách khí xách đứa nhỏ kia đi vào phòng, có lẽ là do động tác của gã quá mạnh bạo nên Vu Hiểu buộc phải lùi lại hai bước. Vị bảo tiêu kia lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi.”

Vu Hiểu xua xua tay: “Không sao, không sao đâu.” Thế mà anh ta còn khá lễ phép đấy chứ.

Nhưng cần gì phải hung dữ với đứa nhỏ kia như vậy.

Sau này Vu Hiểu mới biết được, nếu không hung dữ, Phó Minh Thành sẽ chạy mất.

Vào phòng, Vu Hiểu nhanh chóng lấy khăn lông cho đứa nhỏ, “Mau lau người đi.”

Phó Minh Thành rúc trong một góc không thèm ngẩng đầu, Vu Hiểu thấy Phó Tuyết Khuynh đi đến nên cũng không dám nhiều lời với Phó Minh Thành nữa, ông đặt khăn lông bên cạnh đứa nhỏ, rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Phó Tuyết Khuynh.

“Chị.”

Người phụ nữ đang cởi bao tay, cô nghe thấy xưng hô Vu Hiểu gọi mình thì ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy như cuồn cuộn gió lốc. Vu Hiểu bị ánh mắt này quét qua thì run hết cả người, ngay lập tức sửa miệng: “Chị, chị dâu.”

“Ừ.” Người phụ nữ gật đầu.

“Chị dâu, sao chị lại đưa nó đến chỗ em...” Vu Hiểu hỏi.

Phó Tuyết Khuynh cởi áo khoác ra, tư thái ưu nhã: “Nó mới từ trại huấn luyện trở về, tôi chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài.”

Cô nói “chuẩn bị” chứ không phải là “muốn”, cô chỉ đến thông báo cho Vu Hiểu, chứ không phải đến để trưng cầu ý kiến của ông.

Vu Hiểu lập tức hiểu ra chị dâu ông muốn làm gì, mặt ông tái mét, theo bản năng cao giọng: “Chị, chị dâu... Anh trai em đã chết rồi, chị tỉnh táo lại đi! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”

“Vu Hiểu!” Người phụ nữ đột nhiên nhìn về phía Vu Hiểu, vẻ mặt điên cuồng, trong mắt tràn ngập sự hung ác, cô thở nhẹ một hơi, tận lục bình phục lại tâm tình, “Hiểu Hiểu, đừng nói linh tinh, tôi không thích nghe.”

Vu Hiểu bị ánh mắt này dọa sợ, thân thể khẽ run lên, không dám nói nữa.

Ông nào có nói bậy cơ chứ, anh trai ông chết ở biên cảnh Mexico, thi thể có lẽ đã bị nổ cho tan xác từ lâu. Ông là em trai ruột mà cũng có thể tiếp thu sự thật là anh trai mình đã chết, thế nhưng Phó Tuyết Khuynh lại không muốn chấp nhận hiện thực. Cô đã khiến bản thân phát điên rồi, bây giờ ngay cả con trai ruột của mình cũng không muốn buông tha.

Ông chủ Vu đang hồi tưởng lại quá khứ thì bị âm thanh bên ngoài kéo về hiện thực —— “Anh Vu, Tạ tổng tới.”

Ông chủ Vu:...

Gia hỏa này, ngay cả ngày tuyết rơi cũng không ngăn được Tạ tổng đến!

Ông nhìn về phía trường đua ngựa, Tạ tiểu thiếu gia đang cưỡi Tuyết Sơn tận hưởng thú vui cưỡi ngựa, mà ở ngoài trường đua có một thân ảnh cao lớn đang hết sức chăm chú nhìn tiểu thiếu gia, dù không thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được lúc này vẻ mặt hắn có bao nhiêu ôn nhu dịu dàng.

“Đi đón người.” Ông chủ Vu dời tầm mắt, nói với người làm bên cạnh. Ông cất tẩu thuốc đi, dẫn theo người làm rời khỏi trại nuôi ngựa.

Lúc đi tới của, ông dùng dư quang liếc một cái, vừa khéo thấy Tạ Lăng đang xuống ngựa, mà Phó Minh Thành thì đang cẩn thận che chở cho Tạ Lăng.

Bên ngoài trại nuôi ngựa lại nghênh đón mười mấy chiếc xe việt dã, phô trương cực kỳ, ông chủ Vu đối với chuyện thế này tập mãi cũng thành quen.

Thân là Tạ gia đỉnh cấp hào môn, phần lớn thời gian thì không thấy giống nhà hào môn đâu, duy chỉ cõ mỗi lúc đi ra ngoài lại bày ra bản thân là người giàu thực thụ.

Đối với nhà hào môn mà nói, tựa hồ việc đi ra khỏi nhà một chuyến cũng dẫn theo một đoàn xe bảo tiêu cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Thế nhưng bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người nhà họ Tạ ra ngoài một chuyến, trên người cũng mang ít nhất tám máy định vị tám máy báo nguy!

Chiếc xe việt dã ở chính giữa trung tâm mở ra, mooyj người đàn ông trung niên khoác áo lông vũ màu đen bước xuống, giậm chân xuống nền tuyết: “Tuyết rơi không nhỏ, suýt chút nữa bị ngăn ở bên ngoài không vào được.”

Ông chủ Vu bất đắc dĩ: “Khi không hôm nay cậu lại đến đây là gì, đợi đến đầu xuân rồi đến không được sao.”

Tuyết rơi chứng tỏ mùa đông đã đến rồi, mỗi ngày sẽ một lạnh hơn.

“Thằng cháu nhà chúng ta vất vả lắm mới có thời gian rảnh, nhưng không có thời gian để chơi vui vẻ.” Tạ Vinh Quang khoanh tay, “Được rồi được rồi, mau đưa tôi vào nhà đi, đứng ngây ra ở đây làm gì.”

Ông chủ Vu sửng sốt: “Cậu biết Lăng Lăng đến đây à?”

“Gì?” Vẻ mặt Tạ Vinh Quang mờ mịt, “Con trai tôi cũng đến?”

“… Thằng cháu mà cậu nói không phải là Lăng Lăng à?”

“Không phải.” Tạ Vinh Quang đúng tình hợp lý nói, “Tôi nói là thằng cháu cả nhà tôi cơ mà!”

Đồng chí Tạ Vinh Quang vừa dứt lời, một người nữa lại bước xuống từ trên xe việt dã, cậu đội mũ đeo khăn quàng cổ, bộc mình thành một quả bóng, lúc bước xuống xe còn lảo đảo hai bước suýt chút nữa ngã sấp mặt. Ôn Tử Nhiên bộc mình thành quả bóng chỉ lộ ra đôi mắt, cậu mơ hồ nghe thấy đồng chí Tạ Vinh Quang gọi mình, vội vàng trả lời: “Ai ai ai? Ở đâu ở đâu? Sao thế? Có chuyện gì vậy ạ?”

Ông chủ Vu:...

Sợ lạnh như vậy, hà tất gì phải đến?

Ông chủ Vu dẫn một đoàn người tiến vào trong sân, đồng chí Tạ Vinh Quang liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe việt dã cùng loại ở trong viện.

Tạ Vinh Quang: “Hừ, không gạt ta, đến đây thật này, thật không khéo!”

Ôn Tử Nhiên: “Hừ, Lăng Lăng cũng ở đây! Thật không khéo!”

Ông chủ Vu mang vẻ mặt một lời khó nói hết...

Nói thật đi, Ôn Tử Nhiên mới là con trai ruột của cậu có phải không?

“Chú! Con đi tìm Lăng Lăng đây!” Ôn Tử Nhiên nhanh chóng chạy vù đi.

“Thật không có tiền đồ.” Đồng chí Tạ Vinh Quang trợn trắng mắt.

“Sao nó còn gọi cậu là chú vậy?” Ông chủ Vu hỏi.

Tạ Vinh Quang cười đáp: “Trẻ con mà, thích gọi như thế nào chả được.”

Ông chủ Vu cảm thán: “Nhà ai mà không có chuyện xưa chứ.”

Ôn Tử Nhiên sợ lạnh, vừa sang mùa đông thì hận không thể chết ở trong ổ chăn luôn, cậu cũng không nghĩ tới, vừa mới đặt chân lên thảo nguyên, trời liền bắt đầu đổ tuyết. May mà đi theo chú Tạ ra ngoài sẽ không cần phải lo lắng về chuyện chuẩn bị đồ dùng, quản gia sẽ lo cho tất cả mọi thứ, ngay cả áo lông vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu rất quen thuộc với ông chủ cũng như trại nuôi ngựa này, dù sao thì trước kia Ôn thiếu gia cậu đây cũng từng là bá chủ của trại nuôi ngựa mà!

Cậu mặc nhiều áo quá, từ xa nhìn lại giống như một cái áo lông vũ thành tinh đội mũ quấn khăn quàng cổ vậy. Cậu đi đến cổng trường đua ngựa, lười nâng tay gạt rèm cửa ra, cứ như thế trực tiếp đi thẳng vào, động tác tuy có phần gian nan nhưng rất dốc lòng.

Ôn Tử Nhiên thở hồng hộc, cậu quét tầm mắt nhìn tứ phía, không phát hiện ra mục tiêu cần tìm.

“Không có ở đây?” Ôn thiếu gia không thể tin nổi, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, chắc Tạ Lăng không ở bên ngoài trường đua đâu!

Vì mặc hai chiếc quần bông nên đi lại khá khó khăn, Ôn Tử Nhiên bèn bắt đầu dùng cách nhảy tưng tưng vào bên trong. Nếu Lăng Lăng không cưỡi ngựa, vậy nhất định là đi cho ngựa ăn rồi!

Ngựa của ông chủ Vu toàn là giống ngựa cao cấp, thức ăn nó ăn cũng là cỏ khô tốt nhất, dinh dưỡng cân đối tốt cho sự phát triển của xương, ở thì ở phòng có máy sưởi nhiệt độ ổn định, mỗi ngày đều có chuyên gia chuyên tắm rửa chải lông cho ngựa. Trong suốt mùa du lịch, thời gian mỗi con ngựa tiếp khách cũng không vượt quá hai giờ, còn không thì cũng có thể đảm bảo mỗi ngày sẽ được chạy nhảy vui vẻ bốn tiếng trở lên.

Chuồng ngựa sạch sẽ ngăn nắp, không hề có chút mùi lạ nào. Tạ Lăng đang ngồi xổm trước một chú ngựa con, lông nó vẫn còn mềm lắm không như ngựa thành niên, đôi mắt đen lúng liếng, khiến người khác yêu thích không thôi. Trước mặt con ngựa là một cái máng ăn, nó nhìn Tạ Lăng một cái rồi cúi đầu xuống ăn, lại nhìn Tạ Lăng một cái rồi cúi đầu xuống ăn, thoạt nhìn còn rất vui vẻ.

“Anh nói xem có phải là nó đang coi tôi như đồ ăn không?” Tạ thiếu gia ngẩng đầu hỏi.

“Nào có thông minh như vậy.” Phó Minh Thành bật cười, hắn duỗi tay kéo tiểu thiếu gia lại, hết sức tự nhiên mà phủi phủi bụi cho anh, xấu ý nói, “Nói không chừng là nó sợ em tranh mất thức ăn của nó đấy.”

Tạ Lăng nheo mắt, nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình, “Tước Tước.”

“Ừ?” Người đàn ông rũ mắt, vẻ mặt vẫn dịu ngoan như cũ.

Tạ thiếu gia nghiêng lại sát gần người đàn ông, giọng điệu lãnh đạm: “Chim hoàng yến đã học được cách chống đối kim chủ rồi cơ đấy, là do tôi quá sủng anh đây mà!”

Đáy mắt Phó Minh Thành hiện lên một tia ý cười, hắn lặng lẽ ôm lấy eo Tạ Lăng: “Ừm, Tước Tước cậy sủng mà kiêu.”

Có lẽ là do tai nạn xe cộ nên trong khoảng thời gian này đầu óc hắn cực kỳ hỗn độn, tư duy hỗn loạn đến độ chính bản thân hắn cũng không dám tin. Thế mà hắn lại cho rằng mình là thế thân của An Cẩn, loại nhận thức sai lầm không chút logic này, thế mà Lăng Lăng vẫn nguyện ý bồi hắn chơi trò ‘chim hoàng yến’, trong khoảng thời gian này hắn quá hạnh phúc, thế cho nên tiềm thức hắn không muốn thanh tỉnh chút nào.

Nếu không phải nơi này tác động quá lớn đến hắn, có lẽ hắn còn sẽ tiếp tục ngây ngốc đi.

Phó Minh Thành hơi cúi đầu, như một tín đồ thành kính hôn lên thần minh của mình.

Tạ thiếu gia phát hiện mình không có thiên phú trong chuyện hôn môi, trái lại Tước Tước lại tiến bộ rất nhanh, rõ ràng ban đầu thế lực ngang nhau đấy, nhưng theo số lần hôn môi gia tăng, Tạ thiếu gia càng ngày càng không chống đỡ được.

Kết thúc nụ hôn, đại não Tạ Lăng thiếu oxy, mắt hơi ửng hồng, anh kiên cường đỡ tường, dựa vào tín niệm ‘kim chủ không thể ngã quỵ trước mặt chim hoàng yến’ mà gắng đứng vững.

“Tớ không quấy rầy đến các cậu chứ?”

Tạ thiếu gia cảm thấy bên tai vang lên một giọng nói đầy u oán, anh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một quả bóng bọc kín mít.

Tạ Lăng chần chờ hỏi: “... Ôn Tử Nhiên?”

Phó Minh Thành vẫn đang đắm chìm trong trạng thái lâng lâng, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh, hắn cũng vừa mới nhìn thấy quả bóng này, nghe thấu Tạ Lăng nói mới nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.

Làm sao Lăng Lăng có thể nhận ra vậy?

Ôn Tử Nhiên đáp: “Thật không dễ dàng gì, trong mắt cậu hóa ra vẫn còn người anh họ này đây.”

Tạ Lăng: “... Muốn không có cũng khó.” Lớn đùng một đống như vậy, nếu không nhìn thấy vậy chẳng lẽ mù à?

Ôn Tử Nhiên muốn ôm lấy cánh tay mình, thế nhưng bởi vì quần áo quá dày nên việc ôm cánh tay thất bại, chỉ có chống nạnh mà thôi.

“Có phải hai người tiến triển nhanh quá rồi phải không? Yêu đương hẳn là bắt đầu từ cái nắm tay đi! May mà là tôi bắt gặp, chứ để ba cậu nhìn thấy thì...À nhưng mà tớ phải báo cho cậu một tin này trước đã, ba cậu cũng đến trại nuôi ngựa, tốt nhất là cậu mau nhanh chóng giấu anh ta cho kỹ vào!”

“Tại sao lại phải giấu?” Phó Minh Thành bất chợt mở miệng.

Vẻ mặt Phó Minh Thành vô tội, giọng đầy tủi thân.

“Là do Tước Tước không thể ra ngoài gặp người khác sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Phó Minh Thành: Sợ hãi ba vợ.jpg