Đêm khuya, trong phòng chỉ có kim đồng hồ không ngừng nhích từng nhích một, nó thong thả nhích về phía mười hai giờ.
Phó Minh Thành ngồi trên sô pha, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm cửa chính, cũng mặc kệ nhìn bao lâu, cánh cửa cũng không có dấu hiệu mở ra.
Lăng Lăng của hắn, đi với người khác rồi.
【ting ting ——】
Đêm khuya tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi ngoài phòng, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, màn hình sáng lên, sau đó chậm rãi tắt ngúm, Phó Minh Thành cúi đầu mở điện thoại lên.
【Trợ lý Trương: Tối nay An Cẩn tham gia hoạt động hợp tác ở thành phố bên cạnh, Hà Thành tham gia yến hội ở tỉnh S. [hình ảnh] [video】
【Trợ lý Trương: Ngài còn có gì phân phó không? 】
Phó Minh Thành rũ mắt, hoá ra không phải Lăng Lăng đi tìm An Cẩn à? Chỉ là bận rộn công việc thôi sao?
Nhớ Lăng Lăng quá.
【Phó Minh Thành: Tạ Lăng ở đâu?】
【Trợ lý Trương: … Ông chủ, ngài quên rồi à, ngài không cho chúng tôi theo dõi Tạ thiếu mà.】
Phó Minh Thành nhíu mày, ngay cả chuyện biến thái như lắp camera trong nhà để theo dõi Lăng Lăng mà hắn cũng làm ra được, sao có thể không sắp xếp người theo dõi Lăng Lăng chứ?
Rốt cuộc trước kia hắn đã nghĩ gì vậy?
Người đàn ông dựa người ra phía sau, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Tạ Lăng không ở bên cạnh, lý trí cua Phó Minh Thành trở về đại não, hắn biết mình cần phải mau chóng tìm lại ký ức, để tránh lộ ra những dấu vết không cần thiết, có quỷ mới biết trước kia hắn đã làm ra chuyện gì.
Nếu lần này hắn mở thiết bị theo dõi khi Lăng Lăng cũng ở bên cạnh, nhất định Lăng Lăng sẽ chán ghét hắn.
Nhưng hắn chính là một kẻ khiến người gặp người ghét như vậy đấy, từ trong ra ngoài, từ xương cốt đến huyết mạch dơ bẩn, đến……
“Máu…?”
Trong ngôi nhà yên tĩnh tối thui, giọng người đàn ông mỏng manh do dự, một đống ký ức đột nhiên ùa vào đầu hắn, hắn thẫn thờ nhìn vào khoảng không, ánh mắt u ám âm trầm.
Nhớ Lăng Lăng.
Muốn ôm ôm Lăng Lăng.
Nhưng hắn bẩn quá.
Trong cơ thể hắn chảy dòng máu của nhà họ Vinh, là Vinh gia mà Lăng Lăng chán ghét thống hận nhất, là thứ huyết mạch còn ghê tởm hơn cả Hà Thành.
Nếu, nếu hoàng tử nhỏ của hắn biết được chân tướng sự việc, hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Ong ong……”
Điện thoại đặt trên sô pha rung lên hai tiếng, Phó Minh Thành chậm rãi hướng tầm mắt về phía màn hình, màn hình sáng lên ánh sáng nhạt, hắn nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, mới tỉnh dậy từ trong mộng mà hoảng loạn cầm điện thoại lên.
【Lăng Lăng: Đáng yêu không? [cún con.jpg] [chim nhỏ.jpg]】
Phó Minh Thành không biết tại sao Lăng Lăng lại gửi cho hắn hai bức ảnh, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời lại.
【Phó: Đáng yêu.】
【Lăng Lăng: [nghi hoặc.jpg] còn chưa ngủ à?】
Phó Minh Thành gõ gõ mấy chữ “Anh đang đợi em”, nhưng đến lúc chuẩn bị gửi đi, hắn lại không có dũng khí ấn nút gửi, hắn xóa hết mấy chữ này, rồi lại một lần nữa gõ lại.
Còn Tạ Lăng đang ngồi trong phòng làm việc nhìn khung chat của đối phương cứ hiện “đang nhập” cả nửa ngày, còn tưởng chim hoàng yến muốn nói chuyện gì to tát với anh cơ, kết quả là anh chỉ thấy hắn reply lại.
【 Phó Tước Tước: Ừm. 】
Bây giờ Tạ Lăng đã hiểu hết những gì trong nội tâm của Phó Tước Tước nhà mình, Tước Tước của anh nhất định là đang ở nhà lén tủi hờn nhưng lại không dám nói cho anh biết.
“Mình thật quá đáng.” Tạ Lăng thở dài. Sao anh lại có thể ném Tước Tước ở nhà một mình được cơ chứ!
Anh nhìn bức tranh chú chim béo ú, ý cười trên khóe môi càng đậm.
Đáng yêu quá đi mất.
“Để xử lý xong thì chắc cũng phải mất chút thời gian, ngày mai cậu liên hệ với trợ lý của tôi, đổi địa điểm cho các cậu, sau đó nhận hai cỗ thiết bị của Duy Minh dùng trước?” Tạ Lăng một bên nhắn tin wechat cho Tước Tước bảo hắn đi ngủ sớm một chút, một bên nói với Mục Phong.
Mục Phong: “Được!” Thiết bị của Duy Minh đều đáng quý!
Kỳ thật Tạ Lăng còn tưởng nhìn Mộc Kha Huỳnh thêm một lát, có thể giao lưu trí tuệ nhân tạo không hiếm lạ, biết phát sóng trực tiếp thần tượng ảo cũng không hiếm lạ, nhưng biết chơi game trí tuệ thật đúng là rất hay, nhưng tưởng tượng đến chim hoàng yến ở nhà miên man suy nghĩ, Tạ thiếu gia cảm thấy hay là mình nên nhanh chóng về nhà đi thôi.
“Tôi đề cử cho cô ấy một vị trí bên Tinh Thành, các anh cũng cần mở rộng nghiệp vụ, không phải cô ấy biết vẽ tranh sao? Livestream vẽ tranh cũng ổn đấy, à đúng rồi, livestream dạy học cũng ổn đó, chơi game thì mệt mỏi lắm, tốt nhất là học toán để thư giãn một chút.”
Mục Phong:……
…… Chơi game thì mệt mỏi, mà học toán thì thư giãn? Ngài là ma quỷ sao??
Lúc Tạ Lăng về đến nhà là đã hơn hai giờ, trong phòng tối đen, anh cẩn thận đẩy cửa phòng ra, đi đến bên mép giường, người đàn ông cao lớn nghiêng người nằm trên giường, cơ thể hơi cuộn tròn. Tạ Lăng sờ soạng thay áo ngủ, sau đó nhẹ nhàng lên giường, anh vừa lên giường đã phát hiện có chỗ không thích hợp……
Gối của tôi đâu?
Tạ thiếu gia vẻ mặt mờ mịt sờ sờ đầu giường, ai trộm mất gối của tôi rồi???
Anh như ý thức được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Tước Tước, anh nhíu mày, duỗi tay vén chăn lên. Dưới chăn, Tước Tước của anh đang cuộn tròn người, mà gối đầu của anh đang bị Tước Tước ôm vào lồng ngực.
“Khụ……” Ánh mắt Tạ thiếu gia mơ hồ, vành tai bất giác đỏ lên, quá đỗi xinh đẹp, không hổ là Tước Tước béo.
Nhưng kim chủ buồn ngủ!
Tạ đại kim chủ duỗi tay muốn rút gối đầu ra, nhưng sức lực Phó Tước Tước rất lớn, hắn ôm chặt lấy chiếc gối, Tạ Lăng muốn rút gối ra dưới tình huống không làm kinh động đến Tước Tước là không có khả năng.
Nếu không thì đến phòng ngủ cho khách ngủ cho ngon vậy, chứ hình như Tước Tước yêu sâu sắc cái gối đầu của anh vậy, đề phòng kinh khủng, ngay cả chính chủ đến cũng không buông tay.
Ngay khi Tạ Lăng đang buồn rầu, Phó Tước Tước vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hắn nhìn Tạ Lăng đầy mê ly, rồi chợt vươn tay nắm lấy tay Tạ Lăng.
Tạ thiếu gia nhỏ giọng nói: “Buông tay, trả gối cho tôi.”
Phó Tước Tước không lên tiếng, ngơ ngác nhìn Tạ Lăng.
Tạ Lăng: “Tỉnh chưa?” Sao thấy anh ta ngây ngốc thế nhỉ?
Tạ Lăng muốn xuống giường, Phó Tước Tước lại đột nhiên ôm lấy eo Tạ Lăng.
“Em đã về rồi.” Phó Minh Thành dùng đầu cọ cọ eo bụng Tạ Lăng, giọng khàn khàn, ngữ điệu buồn tủi: “Anh rất nhớ em.”
Bởi vì để chuẩn bị cho kế hoạch đi thảo nguyên cưỡi ngựa, Tạ Lăng quyết định trước khi đi sẽ cho Phó Tước Tước đi làm một cuộc kiểm tra toàn thân. Anh cứ nghĩ muốn làm cho Phó Tước Tước ngoan ngoãn nghe lời đến bệnh viện sẽ phải tốn chủ thời gian cơ, nhưng không ngờ lần này Phó Tước Tước lại nghe lời thế.
“Một mình anh vào là được rồi, không cần Lăng Lăng phải vào cùng đâu.” Vẻ mặt Phó Minh Thành thuận theo, trạng thái thoạt nhìn cũng rất tốt.
Tạ Lăng gật đầu: “Vậy tôi đi lấy báo cáo kiểm tra toàn thân trước đã, anh ngoan ngoãn một chút, đừng có dọa bác sĩ.”
Xét thấy một buổi sáng Phó tiên sinh biểu hiện rất tốt, bây giờ cũng chỉ còn lại bước đánh giá tâm lý thôi, Tạ Lăng thả lỏng cảnh giác, đồng ý để Phó Tước Tước một mình gặp bác sĩ.
Chờ bóng dáng Tạ Lăng biến mất sau khúc ngoặt, vẻ mặt Phó Minh Thành trở nên lạnh lùng, hắn xoay người đẩy cửa ra.
Trong phòng, ngoại trừ bác sĩ điều trị chính, còn có thêm một trợ lý Trương.
“Ông chủ.” Trợ lý Trương lộ ra nụ cười đã định liệu trước.
Phó Minh Thành ngồi đối diện với bác sĩ, ánh mắt u ám âm trầm khiến cho vị bác sĩ điều trị chính đã quen với bệnh nhân tâm thần cũng phải lạnh hết cả sống lưng. Bác sĩ ngừng lại một lát rồi mới u oán mà nhìn về phía trợ lý Trương, “Tôi cho rằng chúng ta là bạn cơ đấy.”
Trợ lý · ván cầu kết nối · Trương xấu hổ cúi đầu: “Tình hữu nghị cũng bị đánh bại bởi tiền lương thôi.”
Bác sĩ: “……” Tình hữu nghị của người trưởng thành chính là không đáng tiền như thế đấy!
Bác sĩ thở dài, bởi vì khoảng thời gian trước Cố nữ sĩ đã nhìn ra trạng thái tâm lý của Phó tổng không ổn lắm, hơn nữa ông cũng đã cấp cho Phó tổng liệu trình điều trị tâm lý.
Cố nữ sĩ chính là mợ của Tạ Lăng.
Sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này rồi? Lúc trợ lý Trương đế đã hỏi về liệu trình điều trị ngày hôm nay, sau khi nhận được đáp án, trợ lý Trương lại hỏi về mấy chuyện liên quan, bởi vì trợ lý Trương giỏi gợi người đối diện nói chuyện phiếm cùng nên bác sĩ cũng không nhịn được mà phổ cấp kiến thức về phương diện này cho trợ lý Trương nghe. Đang trên đà nói chuyện hăng quá, y bất tri bất giác làm lộ ra phương hướng điều trị tiếp theo cho trợ lý Trương nghe luôn. Nếu là bệnh nhân bình thường thì tiết lộ ra một chút cũng không sao, dù sao thì bệnh nhân cũng có tư cách để biết mấy cái này mà, thế nhưng không thể can thiệp tâm lý được.
Nếu bệnh nhân sinh ra tâm lý phòng bị bác sĩ, vậy thì việc trị liệu sẽ không thể được tiến hành.
Bác sĩ thấy Phó tổng một mình bước vào mới đột nhiên ý thức dược mình rơi vào bẫy của Phó tổng mất rồi.
Bác sĩ đã từng nhìn thấy hôm Phó Minh Thành bị tai nạn xe cộ, biết được hắn đáng sợ cỡ nào. Một ánh mắt cũng có thể khiến cho cô bé trong phòng phát khóc là biết rồi đấy, trong ánh mắt của hắn chỉ toàn là mưa rền gió dữ cùng tối tăm điên cuồng, nhưng y cũng từng thấy qua sự chuyển biến của Phó Minh Thành lúc hắn gặp được Tạ thiếu.
Hung thú ngậm sợi dây xích chủ động nhốt mình trong khối lập phương chật hẹp, ưỡn người ra lộ cái bụng mềm mại chờ mong người trong lòng xoa xoa nó.
Thời buổi này làm bác sĩ cũng quá khó khăn đi, phải không ngừng tu dưỡng chuyên môn nghiệp vụ đạo đức của người làm y, mà còn phải thời thời khắc khắc phòng bị người bệnh giở trò nữa!
“Trợ lý Trương, chẳng lẽ cậu không muốn người bệnh nhanh chóng phục hồi à?” Bác sĩ cảm thấy trợ lý Trương bị tiền tài dụ dỗ thành đứa trẻ bị lạc mất phương hướng rồi, y đau đớn kịch liệt muốn khuyên đứa trẻ lầm đường lạc lối này quay đầu là bờ.
Trợ lý Trương làm lơ bác sĩ, quay đầu nói với ông chủ mình: “Buổi trị liệu hôm nay chia làm hai phần, một phần là khai thông tâm lý, một phần là đánh giá tâm lý…”
Vốn dĩ bác sĩ cảm thấy bởi vì Phó tổng mất trí nhớ nên mới khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên sinh ra kháng cự với thế giới bên ngoài. Thế nhưng Cố nữ sĩ lại phân tích kết quả là bệnh nhân có cảm xúc cố chấp mãnh liệt, mà cảm xúc cố chấp ấy tất cả đều ở trên người Tạ thiếu. Cuối cùng bác sĩ cũng hiểu ra, khó trách cảm xúc của Phó tổng lúc có Tạ thiếu ở bên hay khi hắn ở một mình lại cách xa một trời một vực như vậy!
Nhưng nếu muốn hiểu rõ hơn về tâm tình trong lòng người bệnh thì phải tiến hành đánh giá trong lòng trước đã, sau đó mới căn cứ vào kết quả đánh giá mà tiến hành khai thông tâm lý, để người bệnh nhanh chóng khôi phục. Y đã cùng Cố nữ sĩ phân tích qua, tình huống hiện tại của Phó tổng thật ra là một ám thị tâm lý tự thôi miên ‘tuy trốn tránh thì xấu hổ đấy nhưng nó hữu dụng là được’. Nhưng bởi vì lý trí của Phó tổng biết rõ có trốn tránh cũng không làm được gì nên mới dẫn tới loại cảm xúc tiêu cực không rõ ràng này.
Hắn giấu sự sợ hãi hèn mọn này sâu trong góc khuất nhất, sợ có người nhìn ra.
Trợ lý Trương nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện, kể đến có trình tự trật tự, khiến bác sĩ cũng muốn nói, hay là cậu đi học tâm lý học rồi đến làm trợ lý cho tôi đi, nhưng nghĩ lại, làm trợ lý cho mình thì lương được ba cọc ba đồng lại còn lắm việc, chắc người ta không vui vẻ gì cho cam đâu.
“... Báo cáo về các hạng kiểm tra của ngài, bao gồm kết quả đánh giá tâm lý đều sẽ được giao cho Tạ thiếu.” Trợ lý Trương tổng kết lại.
“Ừ.” Phó Minh Thành gõ nhẹ mặt bàn.
Nghe trợ lý Trương nói xong, bác sĩ chỉ có thể kiên cường duy trì nụ cười: “Nếu ngài từ chối trị liệu thì tôi cũng chỉ có thể báo lại cho Tạ thiếu mà thôi.”
“Chắc anh có hiểu lầm gì rồi.” Phó Minh Thành giương mắt lên nhìn, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi cực kỳ nguyện ý phối hợp với làm việc với ngài.”
Bác sĩ biết Phó tổng vẫn chưa nói hết ý, y ngồi thẳng dậy, vẻ mặt thành khẩn.
Phó Minh Thành lại nói: “Nếu ngài đồng ý phóng đại bệnh tình của tôi lên một chút, tui nghĩ chúng ta đều sẽ rất vui vẻ.”
Trợ lý Trương chờ ông chủ nhà mình nói xong thì nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho bác sĩ. Anh ta không nhịn được mà cảm thán trong lòng, đi theo ông chủ lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác sung sướng lấy tiền đè người!
Bác sĩ ngớ người: … Ngài làm như vậy chỉ là muốn tôi phóng đại bệnh tình của ngài lên một chút thôi ấy hả?
Bác sĩ khó xử đổi tư thế ngồi mấy lần, cuối cùng đan hai tay vào nhau, tiếc nuối nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, tình huống của ngài đã nghiêm trọng đến độ không cần tôi phải khoa trương phóng đại nữa rồi.
—