Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 26: Chương 26 :




Tạ Lăng đưa Tạ Tinh về nhà, anh liên tục dặn dò anh trai là không được nói linh tinh, anh trai cũng chưa hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện nhưng vẫn liên tục gật gật đầu.

Tạ Tinh: “Hai người ở cùng một phòng sao?”

Tạ Lăng nghe vậy cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ thản nhiên, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường vậy.

Tạ Tinh: !!! Oh shit! Nắm chặt tay! Chuyến này Tạ Lăng nhà chúng ta bị lừa thảm rồi.

“Anh ngủ trong phòng dành cho khách đi, lát nữa em sẽ gọi trợ lý mang quần áo đến cho anh.”

Tạ Lăng thay dây giày rồi đi lên lầu, Tạ Tinh cũng đi lên lầu, anh nghiêng đầu có chút khó hiểu.

Tạ Lăng thấy anh họ mình nửa tiếng cũng không nói thêm một câu gì thì chậm rãi nói: “Nếu anh muốn hỏi cái gì thì cứ nói đi.”

Mặt Tạ Tinh bất chợt đỏ lên, “Anh không có gì để nói.”

Tình hình hiện tại rất phức tạp, Anh nhất định phải gặp được Phó Vân Thành trước, phi!! Không phải, là Phó Minh Thành! Phải mau chóng gặp được Phó Minh Thành để tính toán kế hoạch tiếp theo!

Tạ Lăng: “Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, phòng tắm trên tầng hai có bồn tắm đấy. Bữa tối em sẽ gọi anh.”

Tạ Lăng nhận được cuộc gọi cầu cứu của anh họ mình lúc một giờ, nhưng sau khi thu xếp tất cả mọi thứ thì bây giờ đã là ba giờ rồi. Tạ Lăng cũng lười không muốn quay trở lại công ty, anh chỉ gửi cho trợ lý Minh một tin nhắn ngắn gọn nói là mình sẽ không trở lại công ty nữa.

[Trợ lý Minh: được, vậy ngài nhớ xem qua bản báo cáo tổng kết hàng tháng của công ty Phong Duệ, tư liệu em đã đặt sẵn ở trong túi của ngài rồi.]

Phong Duệ chính là công ty trực thuộc của Tạ Lăng mà anh đã mạo hiểm đầu tư vào. Sáng nay giám đốc của Phong Duệ đã gửi tài liệu và hồ sơ cho trợ lý Minh, sau đó trợ lý Minh lại đánh máy và in đống tài liệu đó ra rồi giao cho Tạ Lăng. Nhưng do anh đột nhiên có việc gấp rời đi nên chưa kịp xem hồ sơ.

Bây giờ được trợ lý Minh nhắc nhở Tạ Lăng mới nhớ ra anh chưa hoàn thành xong công việc thì không thể được nghỉ ngơi.

Bản tóm tắt được gửi đến được soạn bởi một người giám sát rất có năng lực, nó khá đơn giản và rõ ràng. Trang đầu tiên là dự án sinh lời trực quan, sau đó là thu nhập tiếp theo của dự án đã khởi chạy, cũng giống như kết quả của một số thoả thuận làm ăn khác, cuối cùng mới là dự án sẽ được khởi chạy.

“Hả?” Tạ thiếu gia nhướn mày khi lật đến trang cuối cùng, “Giả thuyết thần tượng sao?”

Dự án này không phải thời điểm vừa mới khởi chạy đã phải ngừng lại vì có nguyên nhân về kỹ thuật sao?

Phạm vi sản nghiệp của nhà họ Tạ tương đối đa dạng, nhưng mấy năm gần đây chỉ phát triển với xu hướng ngang bằng nhau mà thôi. Mấy năm gần đây ba của Tạ Lăng là Tạ Quang Vinh đã thay đổi chiến lược kinh doanh phát triển, bây giờ ông tập trung nhắm tới sự ổn định và chắc chắn nhiều hơn chứ rất hiếm khi mới đụng đến những ngành công nghiệp mới nổi mà hầu như chỉ dựa vào kinh doanh truyền thống. Phong Duệ mà Tạ Lăng đầu tư cũng chính là bù đắp vào thiếu sót nho nhỏ đó của Tạ thị.

Ngưỡng đầu tư của các ngành truyền thống cũng khá cao, tỷ suất sinh lời thấp lại còn thu hồi vốn chậm. Thời điểm Tạ thiếu gia tiếp quản Tinh Thành cũng không dám đầu tư quá nhiều vào các ngành này bởi vì anh không có nhiều tiền đến vậy. Anh chỉ có thể đầu tư vào các ngành công nghiệp ảo, do đó trò chơi và phát sóng trực tiếp mới là lựa chọn hàng đầu của anh.

Trò chơi có được yêu thích hay không còn phụ thuộc vào may rủi, số phận. Phát sóng trực tiếp ở thời điểm này cũng đã qua xu hướng rồi, tiền lãi không thể nhiều như hồi trước được, thế cho nên mới không có nhà đầu tư dám vung tiền cho nó nữa. Nhưng thời điểm ấy, từ trong một đống phương án, Tạ Lăng lại nhìn trúng một ý tưởng vô cùng đặc biệt, đó chính là phát sóng trực tiếp thần tượng ảo và giao hàng thần tượng ảo...

Đây là một ý tưởng vô cùng tuyệt vời! Các nhà đầu tư bình thường thậm chí còn không thèm để nó vào mắt. Nhưng Tạ thiếu gia thì khác, anh quá quan tâm tới những thứ mới lạ. Sau khi trao đổi với bộ phận kế hoạch, anh mới biết rằng thực ra bọn họ không muốn tạo nên nền tảng mà chỉ muốn tạo ra một thần tượng ảo. Kế hoạch ban đầu là bắt đầu từ nền tảng phát sóng trực tiếp để quảng bá thần tượng, sau đó mới hợp tác với nền tảng giao dịch trực tuyến để phát sóng trực tiếp và vận chuyển hàng hoá.

Câu nói của doanh nhân là: “Không một otaku nào có thể từ chối lại một em gái 3D xinh đẹp. Bạn có hiểu otaku có thể cuồng mua đến như thế nào không? Một cô gái theo đuổi một ngôi sao thật thì có thể làm gì, nhưng mà otaku của chúng tôi thì có thể làm được.”

Tạ Lăng thật sự đã bị kích thích trước những lời lẽ giản dị của doanh nhân này và anh quyết định muốn đầu tư ngay lập tức, kết quả là nửa năm sau dự án lại bị hoãn lại. Vậy nên Tạ thiếu gia chỉ có thể bỏ tiền ra mua lại ước mơ của doanh nhân kia.

Thật bất ngờ, thế mà dự án này lại có thể được hồi sinh lại sau ba năm, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của những giấc mơ chăng?

[Tạ Lăng, hãy để Phong Duệ tập trung vào dự án số 2, số 6 và số 34. Phải giám sát cả những tài khoản giả mạo và thưởng thêm cho giám đốc Trương vào cuối năm.]

Phong Duệ của hiện tại chính là một thành viên được Tạ Lăng mua lại từ ba mình. Người giám sát cũ đã xin chuyển công tác vì ông đã cao tuổi và không thể chịu được cường độ làm việc của trụ sở tập đoàn. Tạ Lăng biết chuyện liền sắp xếp người của mình trực tiếp chuyển tới Phong Duệ thay thế. Đạo diễn Trương cũng là một người có năng lực và tầm nhìn tốt, chỉ cần là dự án mà Tạ Lăng muốn, cô ấy sẵn sàng ở lại cùng thảo luận với anh. Ngay cả việc theo dõi tiến độ làm việc của dự án tiếp theo cũng không cần Tạ Lăng phải quá lo lắng. Vậy nên anh cực kỳ ưng ý một cấp dưới như thế. Xứng đáng được thưởng cao!!

[Trợ lý Minh: Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ truyền đạt lại với đạo diễn Trương.]

Tạ Lăng làm xong việc thì liếc mắt nhìn đồng hồ, còn chưa tới 5 giờ. Thời gian Phó tiên sinh đi làm về rơi vào khoảng 5 rưỡi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Sau một thời gian làm việc, tự nhiên Tạ Lăng cảm thấy khá buồn chán. Trước đây, nếu là anh đi làm về thì Phó tiên sinh sẽ luôn trở về nhà trước và đợi anh, nên bây giờ ở một mình quả thật có chút cô đơn.

Nhưng dù có chán đến đâu thì Tạ Lăng tuyệt đối cũng không muốn chạy lên tầng 2 nghe anh họ mình tụng kinh.

Căn hộ của Tạ Lăng có ba tầng, ngoài sảnh chính ở dưới tầng một còn có một phòng tập thể dục nhỏ, một phòng chiếu phim riêng và một phòng chơi piano, một studio.

Từ nhỏ Tạ thiếu gia đã có rất nhiều sở thích về mọi thứ. Mặc dù gia đình Tạ Lăng không tham gia vào nền giáo dục ưu tú nhưng họ cũng ngầm đồng ý rằng trẻ em có nhiều sở thích cũng là một chuyện tốt. Tạ Lăng từng được học qua rất nhiều loại nhạc cụ, piano, violin, sáo bầu thậm chí còn có cả đàn nhị... về hội họa thì anh mới học qua tranh sơn dầu một vài năm thôi.

Quản gia đã sắp xếp một phòng đàn piano và phòng thu cho thiếu gia trong căn hộ, cũng hi vọng thiếu gia có thể chơi đàn những lúc buồn chán.

Hiện tại vẫn còn sớm, không có việc gì làm nên Tạ Lăng đã đến phòng đàn piano đó. Mặt trời sắp lặn qua cửa kính lớn ở trong phòng, ánh sáng rực rỡ của chiều tàn chiếu vào cây đàn piano, màu đen bóng của chiếc đàn được nhuộm lên một màu sáng vàng đẹp đẽ.

Tạ Lăng ngồi trên băng ghế của đàn piano nhấn nhấn hai lần để điều chỉnh, sau khi anh xác nhận âm thanh đã hợp ý mình thì không chỉnh nữa.

Quản gia cũng thường xuyên bảo quản đàn nên Tạ Lăng chỉ cần mở nắp là có thể chơi rồi.

Ngón tay của chàng trai trẻ trắng trẻo, khớp xương mảnh khảnh rõ ràng. Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay tinh tế chạm và những phím đàn đen trắng, những nốt phách tuôn ra từ đầu ngón tay, âm thanh tụ lại thành một giai điệu tuyệt vời.

Phó Minh Thành, người hôm nay về nhà sớm hơn một chút vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng đàn piano chỉ còn tồn tại trong ký ức của mình.

Hắn mở to hai mắt, trong đôi mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được, theo tiềm thức, hắn khẽ nhúc nhích đi theo tiếng đàn tới khi dừng lại trước phòng đàn. Phó Minh Thành bước đi từng bước thật chậm, thật cẩn thận vì hắn sợ mình sẽ làm phiền tới người kia.

Tiểu vương tử của hắn đang chơi piano.

Thời điểm Phó Minh Thành bước tới phòng đàn, hô hấp không tự chủ được ngưng lại. Một khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn trở nên rạo rực, trong đầu chỉ còn lại tiếng tim đập vô tận.

Ánh nắng vàng ươm đổ lên người của tiểu vương tử khiến tiểu vương tử chẳng khác gì một thiên thần trong sáng, thuần khiết và xinh đẹp, là thứ tạo vật thiêng liêng cao quý nhất không thể xâm phạm tới.

Hắn đứng ở cửa nhìn Tạ Lăng, tình yêu mãnh liệt và lửa tình bùng lên một cách mạnh mẽ.

Lần đầu tiên hắn gặp Lăng Lăng là trong phòng tập piano của trường, đó chỉ là một sự tình cờ, nhưng cũng rất nuối tiếc.

Trường trung học cơ sở 2 có khối lượng kiến thức học vô cùng nặng nề, các lớp học nhạc chỉ tồn tại trên danh nghĩa, có rất ít người tới học đàn piano. Là người có thành tích tốt nhất ở trường của khoá lớp 3 cho nên Phó Minh Thành đã nộp đơn lên chủ nhiệm lớp xin phép được nghỉ lại trong lớp đàn, cho nên giáo viên chủ nhiệm sẵn sàng đồng ý.

Thế cho nên, lớp học đàn gần như đã trở thành căn cứ địa của riêng mình Phó Minh Thành. Ngày đó, đại khái là mùa hè sau giờ ăn, hắn như mọi khi lặng lẽ trốn đến phòng nhạc thanh tĩnh, nhưng không ngờ, thời điểm mở cửa phòng ra một thứ âm thanh hoà nhã từ trong phòng lại lọt ra ngoài.

Trong tức khắc, trong lòng Phó Minh Thành trở nên vô cùng bực bội, hắn có cảm giác như lãnh địa tư mật của mình đã bị kẻ khác xâm phạm.

Một cách bốc đồng, hắn đã mạnh bạo đẩy cửa phòng piano ra, nhưng sự cáu kỉnh và bực bội ở trong lòng ngay lập tức đã bị thổi bay. Tâm trí của Phó Minh Thành dường như đã bị gột rửa. Trước mắt hắn là một cậu thiếu niên tuấn tú đang nhắm mắt ngồi trước cây đàn piano. Đôi môi thiếu niên cong lên cười khúc khích, ánh nắng buổi chiều giống như đang quấn lấy thiếu niên cười vui vẻ. Lông tơ ở trên người thiếu niên cũng bị ánh mặt trời biến thành màu vàng kim.

Ngay sau đó, thiếu niên mở to mắt, hắn đã nhìn thấy một đôi con ngươi màu hổ phách trong suốt thanh triệt, đây chắc chắn là một bảo vật mà thượng đế đã vẽ nên.

Xinh đẹp và thần thánh.

Có thể do hắn mở cửa quá to đã làm phiền tới thiếu niên lúc đang chơi đàn. Nốt nhạc tiếp theo đã bị trật, tiếng piano sai lệch khiến cho thiếu niên buồn bực nhíu mi lại. Sau đó thiếu niên ngửa cổ liếc nhìn hắn. Phó Minh Thành lo lắng nắm chặt tay lại, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi.

Tuy nhiên thiếu niên lại không có nổi giận với hắn, mà ngược lại nhìn hắn nở nụ cười: “Là thầy giáo Trương nói đàn anh đến phòng tập đàn sao?”

Thiếu niên đứng lên khỏi băng ghế ngồi của đàn piano rồi đi đến trước mặt Phó Minh Thành: “Thật ngại quá, ba em đang giúp em làm thủ tục chuyển trường, có chút buồn chán nên em mới tới phòng chơi piano một lát. Nếu đàn anh muốn tập thì em không làm phiền nữa.”

Thời điểm đó, thiếu niên đứng ở trước mặt Phó Minh Thành hàng mi cong cong, gương mặt thanh tú cực kỳ dễ nhìn, lúc đó tâm trí của hắn chẳng nghĩ nổi cái gì để mở miệng, cuối cùng chỉ khô khan khen một câu: “Rất êm tai.”

Nhưng những gì mà hắn cố gắng muốn nói là cậu có thể chơi tiếp, tôi rất thích nghe.

“A?” Tạ Lăng sửng sốt mất một lúc, sau đó thiếu niên lại nở nụ cười: “Cảm ơn ạ.”

Phó Minh Thành có cảm giác như mình đã bị nụ cười này làm cho nội thương rồi, yết hầu vô thức chuyển động một chút. Hắn không phải là người thích nói chuyện với người khác, nhưng hiện tại hắn lại muốn nói nhiều hơn với thiếu niên xinh đẹp này, đành phải lúng túng chuyển sang chuyện khác: “Sau này cậu muốn chuyển tới trường học này sao? Hiện tại đã là học kỳ sau rồi, tiến độ của trường trung học số 2 sẽ nhanh hơn các trường khác một chút, chương trình học cậu có sợ không theo kịp không?”

“Có lẽ là không.” Tạ Lăng gãi gãi mặt, “Em khá thông minh.”

Kiến thức của học sinh trung học cơ sở cũng không quá khó đi. Chỉ là tính toán thôi không phải sao?

“Khúc nhạc vừa rồi rất êm tai, nó có tên là gì vậy?” Phó Minh Thành có chút khó chịu với chính mình, thà rằng ban nãy hắn mở cửa bớt thô lỗ đi một chút có phải tốt hơn không.

Hắn còn muốn nghe thêm nữa.

“Dễ nghe sao? Ha ha ha ha là bài hát ru ngủ đó.” Tạ Lăng chớp chớp mắt trêu chọc nói, “Hình như đàn anh với mèo con cũng muốn ngủ sao?”

Tạ Lăng kéo tay áo Phó Minh Thành, dẫn hắn đi tới phía cửa sổ, thiếu niên chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói lớn: “Anh nhìn này, là mèo con.”

Trên một bãi cỏ cách đó không xa, một con mèo mẹ màu cam mang theo năm bé mèo con của nó nằm dài lười biếng phơi nắng. Năm bé mèo con mỗi đứa lông một màu đang xúm lại nằm bên cạnh mẹ chúng mà ngủ.

Phó Minh Thành không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào cậu nam sinh bên cạnh mình.

“Anh ơi nhìn kìa! Mèo trắng trở mình rồi!” Hai mắt Tạ Lăng sáng lên, hưng phấn nói.

Phó Minh Thành có cảm giác mặt mình hơi nóng lên, hắn xấu hổ quay mặt đi nơi khác, giọng nói khô khan nhưng có chút ngọt ngào: “Nhìn là thấy rồi.”

Thấy mèo con.

“Thật là đáng yêu.”

Phó Minh Thành: Ừ, thật là đáng yêu.

Tạ Lăng nghiêng người nằm bên bệ cửa sổ nhìn hắn: “Em tên là Tạ Lăng, còn anh tên gì ạ?”

“Phó.... Vân Thành.” Hắn đáp.

Đây là tên được ghi ở trong sổ hộ khẩu của hắn, hắn nghe nói, cái tên này là của người mẹ hắn chưa từng gặp mặt để lại cho hắn. Hắn có thể sử dụng cái tên này cho tới khi trưởng thành. Hắn không thích cái tên này, vậy nên hiện tại hắn tên là Phó Minh Thành.

“Anh Thành Thành?”

Tạ Lăng tự nhiên gọi một tiếng, thiếu niên không để ý chóp tai của người con trai kia đột nhiên đỏ lên, “Anh có thể gọi em là Lăng Lăng, mọi người trong nhà thường gọi em như vậy.”

“A, em thấy ba em rồi.” Tạ Lăng nhìn thấy Tạ Quang Vinh, vẫy tay với ông, rồi sau đó thiếu niên nhanh chóng tạm biệt đàn anh mới gặp, “Anh ơi, em đi trước đây! Tạm biệt anh!”

Thiếu niên chạy đi rất nhanh, biến mất khỏi phòng tập đàn. Phó Minh Thành đứng ở bên cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của Tạ Lăng đang chạy đến bên cạnh một người đàn ông, vì quá xa nên hắn không nhìn rõ mặt ba của Tạ Lăng, nhưng vẫn có thể thấy được thiếu niên đang rất vui.

Hắn nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy một bé mèo con.

Sau khi nói chuyện với ba mình, Tạ Lăng vô ý liếc nhìn lên phòng tập đàn và ngạc nhiên khi thấy anh chàng ban nãy vẫn đang đứng ở trước cửa sổ nhìn mình, Tạ Lăng liền vui vẻ vẫy tay với hắn: “Tạm biệt!”

Hai tai Phó Minh Thành đỏ bừng, đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, đến khi tỉnh táo lại chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của Tạ Lăng mà thôi.

Hắn biết rằng thiếu niên sẽ chẳng nhìn thấy nhưng vẫn vẫy tay lẩm bẩm: “Lăng Lăng...”

Tạ Tinh vừa bước từ trong phòng tắm ra đã nghe thấy tiếng đàn piano, ang lau tóc rồi bước đến phòng tập đàn. Đột nhiên bước chân của Tạ Tinh khựng lại, anh nheo mắt lại.

Bên trong cánh cửa, em họ quý giá của anh đang chơi đàn, và có một người đàn ông đang đứng bên cửa nhìn em trai anh một cách si mê.

Phó Minh Thành! Đúng là hắn rồi!

Tạ Tinh bước đến bên cạnh Phó Minh Thành, nhưng cũng không dám tạo thêm động tĩnh gì nữa. Cái tên này hình như đã bị em trai mình mê hoặc rồi, Phó Minh Thành thậm chí còn chẳng thèm để ý tới anh ta.

Tạ Tinh bất chợt hắng giọng nói to: “Lăng Lăng, chơi bài cường quân chiến ca cho anh!”

Bầu không khí ấm áp lập tức bị phá vỡ, Tạ Lăng bị giọng nói này làm cho giật mình, sơ ý đánh sai một nốt nhạc, Phó Minh Thành cũng từ trong mộng mị tỉnh lại, nhìn về phía anh Tạ.

Thời điểm Phó Minh Thành quay sang nhìn Tạ Tinh, gương mặt thoáng chút mờ mịt nhưng ngay lập tức hai đồng tử co rút. “...”

Tạ Tinh thấy người nào đó cuối cùng cũng chịu hoàn hồn lại thì đặt tay lên vai Phó Minh Thành, cất giọng kỳ quái: “Ồ, đây là em rể của tôi đây sao? Cùng nhau nói chuyện một lát đi.”

Mí mắt Phó Minh Thành giật loạn xạ: “...”

“Anh đừng có chạm vào anh ấy.”

Tạ Lăng nhíu nhíu mày, ông anh họ này lại làm sao vậy? Không phải đã nói trước là Phó Minh Thành đang bị bệnh sao?

“Anh ấy không cần phải nói chuyện với anh.”

Chỉ bằng cái miệng của ông anh họ nhà mình, thể nào cũng đánh cho người bệnh là Phó Minh Thành muốn trực tiếp hôn mê đấy.

Tạ thiếu gia đi tới bên cạnh Phó Minh Thành, lạnh lùng hất tay ông anh trai mình ra không thương tiếc. Sau đó anh lại quay sang nhìn Phó Minh Thành, giọng nhẹ nhàng hơn, “Đây là anh họ của tôi.”

Phó Minh Thành cụp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn: “Chào anh vợ.”

Đôi đồng tử của Tạ Tinh co rút dữ dội, anh trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh “....”

Con mẹ nó!

Sảng con mẹ nó khoái!

Trong thời gian tiếp theo, anh trai Tạ bị Phó Minh Thành thuần hoá đến nỗi khắp người đều cảm thấy hắn vừa mắt, kém một chút nữa có lẽ đã vì sảng khoái mà cả trái tim cũng bay lên chín tầng mây.

Tạ Tinh: “Không phải anh nói đùa chứ tay nghề của Tiểu Thành thực sự quá tuyệt vời, thậm chí đem ra so sánh với đầu bếp năm sao còn có vài phần nhỉnh hơn. Em mua rượu mơ này ở đâu vậy? Anh thật sự không nói quá đâu... hừ...”

Phó Minh Thành không chút lưu tình đẩy cốc rượu mơ về phía Tạ Tinh: “Nếu ngon thì uống nhiều một chút, anh vợ.”

Rượu trái cây này nhìn thì có vẻ ngọt và thanh đấy nhưng mà nồng độ của nó không hề thấp mà tác dụng lại từ từ mới thấm vào.

Tạ Tinh bị Phó Minh Thành rót rượu uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc cả người đã lơ mơ say lại còn không ngừng nói: “A, quên đấy, lại nói tiếp xem hai người làm sao mà lại kết hôn với nhau vậy? Lăng Lăng ngoan như vậy chắc chắn là bị lừa rồi, Phó Minh Thành, Phó Vân...”

Ánh mắt của Phó Minh Thành lập tức biến đổi: “Lăng Lăng, có phải anh vợ uống nhiều quá rồi không?”

m thanh của hắn vừa vặn đè lên âm thanh lèm bèm của Tạ Tinh.

“Để tôi đưa anh ấy lên lầu.” Tạ Lăng đặt đũa xuống, anh cũng lo lắng rằng Tạ Tinh say rồi ăn nói bây bạ lại chọc giận tới Phó tiên sinh.

“Để anh dìu anh vợ cho... Lăng Lăng em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”

Phó Minh Thành nhanh hơn Tạ Lăng một bước đỡ được Tạ Tinh, hắn lo rằng cái con ma men này trong lúc không tỉnh táo lại nhiều lời nói ra chuyện bại lộ.

Tạ Tinh càng được đỡ càng trở nên ngớ ngẩn, hai tay anh quơ quơ trong không khí mà rống to: “Em rể!! Lại đây thêm một ly nữa —— tối nay không say không về!! Lăng Lăng cho anh một bài đi “tôi yêu đất nước của tôi” BGM!! Anh muốn có cả nhị hồ hợp tấu!”

Phó Minh Thành nhanh như cắt cầm áo Tạ Tinh túm lên, một người đàn ông trưởng thành bị tóm trên tay của hắn trông chắc khác gì một con gà. Hắn đỡ Tạ Tinh vào trong phòng khách, ném người vào trong phòng, đóng cửa, khoá lại. Động tác vô cùng dứt khoát nhanh chóng.

Tạ Tinh bị Phó Minh Thành ném xuống đất ngay lập tức tỉnh lại, chỉ vào mặt hắn chửi lớn: “Là cậu gạt mất em họ bé bỏng của tôi!! Phó lão cẩu!!”

Phó Minh Thành: “Tôi nói cho cậu...”

Vừa mới dứt lời hắn lập tức như nhớ ra cái gì đó.

Hình như.... hắn nói: “Tôi có một người bạn rất thích một người. Người bạn đó thích người kia tới mức có thể trở nên vui vẻ trong nháy mắt, nhưng người kia chắc chắn sẽ không thích anh ấy. Nếu lúc này người bạn đó có cơ hội để kết hôn với người kia, anh ấy có muốn bỏ qua không?”

Đối với vấn đề nan giải này, hắn đã hỏi ý kiến của Tạ Tinh.

Tạ Tinh trả lời: “Người anh em của tôi ơi, bây giờ cậu đang cầm phải kịch bản của quyển tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm nào vậy? Cái cớ một người bạn này không phải chính là cậu sao hả? Nếu rơi vào tôi thì tôi cũng không bao giờ bỏ lỡ cái cơ hội này! Không thử làm sao cậu biết có được hay không đúng không nào? Đánh chó có cần lý do gì không hả? Bạn à, nghe tôi xông lên đi!”

Hắn cảm thấy bất an, lại hỏi lại: ngay cả khi bạn của tôi đã lừa người kia để có được cuộc hôn nhân ấy sao?

Tạ Tinh: thử làm tới tận cuối cùng thì cái gì cũng đều sẽ có! Hơn nữa cậu có thể thao túng tâm trí người ta bằng tiền! Xâm lấn sự tỉnh táo của người ta bằng sắc đẹp!”

Nói cái gì mà gọi người ta chứ, đầu cậu ta nảy số quá nên loạn luôn rồi sao?

Phó Minh Thành chửi thầm trong lòng, cái gì mà dùng tiền tài thao túng tâm trí, cái gì mà dùng sắc đẹp xâm lấn lý trí, có cái rắm.

Tạ Tinh: à đúng rồi, cậu có muốn làm một số công việc từ thiện không? Chẳng hạn như giúp đỡ người tàn tật và những người lính quân đội đã nghỉ hưu?

Phó Minh Thành nghĩ rằng dù sao người đối diện với mình cũng là anh trai họ của Lăng Lăng, mà anh ta cũng sẽ là anh vợ của mình trong tương lai, thế nên nhất định phải tôn trọng anh ta.

Bàn tay vung lên trực tiếp cho năm ngàn vạn.

Lúc đó Tạ Tinh còn chúc hắn cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân, nhưng hắn đã nghĩ mình nên cảm ơn anh vợ vì đã chúc phúc.

“Hừ!!” Tạ Tinh hét lớn, kéo Phó Minh Thành trở về với thực tại.

Tạ Tinh cảm tưởng cả thế giới xung quanh mình đang chao đảo, anh loạng choạng đỡ đầu mình, “Con mẹ nó cậu cũng không có nói là cậu lừa gạt em trai của ông!! Thế mà ông đây còn bày mưu tính kế cho cậu! Ông đây hối hận quá! Em trai cưng của ông đây thế mà bị cậu lừa lên giường mất rồi, hu hu oa oa đúng thật là không biết xấu hổ.”

Tạ Tinh nhớ rõ Phó Minh Thành có nói với anh về việc kết hôn, và anh cũng nghi ngờ “người bạn của tôi” mà Phó Minh Thành nhắc tới cũng chính là bản thân Phó Minh Thành. Nhưng mà Phó Minh Thành đã vung tay chi quá nhiều tiền nên lúc anh không có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề này.

Mẹ nó! Hoá ra anh thế mà lại thông đồng với kẻ ác bắt cóc mất em trai của mình, người làm anh trai cũng thấy tội lỗi!!

Chẳng lẽ em trai của anh chỉ đáng giá năm ngàn vạn thôi sao!

Tạ Tinh bất chợt đem lời trong lòng mình hô lớn ra ngoài: “Chẳng lẽ em trai của tôi chỉ đáng giá năm ngàn vạn thôi sao!”

Chương 26,: 2

Phó Minh Thành lập tức che miệng Tạ Tinh lại, hắn sợ cái tên này nói lớn quá sẽ làm phiền tới Lăng Lăng. Hắn cũng không dám lên tầng muộn sợ Lăng Lăng có việc gấp liền trực tiếp ra giá: “Hai trăm triệu, cậu câm miệng lại đi!!”

Mặc dù đã say tới nỗi đầu óc không được tỉnh táo, nhưng thời điểm anh trai Tạ nghe thấy lời này lập tức trở nên vô cùng bình tĩnh. Sau đó đột nhiên anh ngửa người ra sau, rơi khỏi vòng tay của Phó Minh Thành, rồi đột nhiên lại vẫy tay cười khằng khặc: “Cảm ơn ông chủ! Ông chủ vĩ đại! Tạm biệt ông chủ!”

Vừa nói xong Tạ Tinh lập tức ngã lăn ra đất ngủ như chết.

Phó Minh Thành thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu để cho Lăng Lăng biết được hắn và anh Tạ giở trò sau lưng em ấy thì chắc chắn sẽ không còn thương hắn nữa.

Tạ Lăng ngồi một lúc cũng không thấy Phó Minh Thành trở lại liền đứng ngồi không yên. Anh trai anh là một người nói rất nhiều, tửu lượng cũng không tốt, có lẽ đang giữ Phó Minh Thành lại nói nhảm.

Vừa rồi đáng lẽ ra anh không nên cho anh trai mình đụng tới rượu mới phải!

Nhưng Tạ Lăng vừa đi tới chỗ hành lang đột nhiên nhìn thấy Phó Minh Thành đang đi ra từ phòng khách, anh liền thấp giọng hỏi nhỏ: “Anh trai tôi ngủ rồi sao?”

Phó Minh Thành gật gật đầu: “Ban nãy có chút ầm ĩ nhưng bây giờ yên tĩnh lại nhiều rồi.”

“Đúng vậy, cho dù anh ấy có nằm lăn ra đất mà ngủ cũng là chuyện hết sức bình thường.” Tạ Lăng nói.

Anh trai của anh đã từng uống say lăn ra đất mà ngủ mấy lần rồi.

Ánh mắt Phó Minh Thành loé lên, hắn gật đầu đồng tình sau đó cầm lấy tay Tạ Lăng dắt anh ra khỏi khu vực gần phòng dành cho khách.

“Lăng Lăng, anh vợ là quân nhân sao? Vừa rồi anh có nhìn thấy huy chương ở trong phòng.”

“Ừ, anh đừng chạm vào huy chương của anh ấy, anh ấy coi chúng như là bảo bối của mình vậy, thậm chí còn chẳng nỡ chụp ảnh để khoe ra, anh ấy nói sợ nó sẽ hút mất năng lượng của huy chương.” Sự chú ý của Tạ Lăng bị phân tâm.

“Thật thú vị.”

Tạ Lăng lại nói: “Thời gian gần đây bác tôi đi công tác cho nên không có ai ở lại nhà, mà anh họ tôi không thể vào nhà vì không có chìa khoá nên anh ấy phải tạm thời đến đây ở hai ngày, nếu anh cảm thấy bất tiện thì tôi sẽ cho anh ấy dọn tới ở bên cạnh cách vách với Ôn Tử Nhiên. Dù sao hai người bọn họ đều thích nói nhiều như nhau, ở cạnh khẳng định sẽ rất hòa hợp.”

Phó Minh Thành: “Cứ để anh ấy ở lại chỗ này đi, anh ấy cũng rất tốt mà.”

Anh ta gần như đã bán Lăng Lăng cho hắn rồi.

Vừa mới nghĩ tới chuyện này, Phó Minh Thành liền cảm thấy chột dạ, có lẽ cũng vì bị kích thích bởi những chuyện trong quá khứ. Phó Minh Thành đột nhiên hỏi: “Nếu có ai đó lừa dối Lăng Lăng thì sao?”

Tạ Lăng nghiêng đầu, anh nhìn Phó Minh Thành, đôi mắt màu hổ phách như đang cười: “Ai sẽ lừa dối tôi? Là anh sao?”

“Nếu là anh nói dối tôi, vậy thì tôi sẽ....”

Hai mắt Tạ Lăng cong cong, âm điệu cố ý kéo dài ra trêu chọc hắn.

Anh nhìn thấy biểu tình thấp thỏm bất an ở trên mặt Phó tiên sinh mới cười cười chậm rì rì nói: “Tha cho anh một lần.”

Tác giả có lời muốn nói: Anh trai Tạ: Ông chủ quá tuyệt vời! (Cuồng nhiệt vỗ tay)