Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 27: Chương 27 :




Vấn đề của Phó tiên sinh có hơi đột ngột, Tạ Lăng cho rằng hẳn là Phó tiên sinh lại đang bị cảm xúc bất an quấy phá, người bệnh khuyết thiếu cảm giác an toàn mà, cho nên tất nhiên anh phải cổ vũ người bệnh rồi.

Còn nữa! Phó tiên sinh vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, bây giờ đã biết đi tìm anh để nói hết mọi chuyện!

Mình quá giỏi trong việc chăm sóc người bệnh mà!

Tạ thiếu gia không khỏi tự đắc trong lòng, sau đó chân thành nói: “Ai cũng có lúc bị ma quỷ ám ảnh mà, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm đều có thể được tha thứ, chỉ cần về sau biết sửa sai là được.”

“Cảm ơn Lăng Lăng, anh biết rồi.” Hai hàng mi của Phó Minh Thành khẽ run, sao Lăng Lăng lại có thể tốt như vậy chứ.

Đáy lòng hắn nổi lên nỗi vui mừng chua xót, nhẹ giọng nói: “Lăng Lăng đánh đàn rất hay, anh rất thích.”

Đêm khuya yên tĩnh, Tạ Lăng cách Phó tiên sinh rất gần, dù Phó Minh Thành nói rất nhỏ, nhưng Tạ Lăng vẫn nghe rõ mồn một, khiến anh hơi sửng sốt.

Hiếm khi Phó tiên sinh nói thẳng ra rằng anh ấy thích điều gì đó.

Phó tiên sinh ít lời trầm mặc, làm anh luôn đứng trong vị trí nói nhiều hơn, Tạ Lăng sẽ thường xuyên quên mất Phó Minh Thành đang ở bên cạnh, cũng thường xuyên quên mất Phó Minh Thành thích mình.

Tạ Lăng ngước mắt nhìn về phía Phó Minh Thành, anh thấy đôi con ngươi đen nhánh như mực của người đàn ông đang nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt tràn ngập tình yêu mãnh liệt rực lửa.

Đáy lòng Tạ thiếu gia dấy lên một suy nghĩ kỳ lạ —— ánh mắt Phó tiên sinh nhìn anh, như thể tình cảm mà hắn dành cho anh đến chết cũng không phai nhòa.

Chỉ là, mất trí nhớ... sẽ như vậy ư?

“Thích Lăng Lăng.” Người đàn ông cúi đầu lặp lại thêm một lần nữa, giọng nói trầm thấp gợi cảm, lộ ra sự thành kính.

Tạ Lăng nâng cằm Phó Minh Thành lên, cường ngạnh bắt Phó Minh Thành phải nhìn thẳng vào mình. Cảm xúc nơi đáy mắt người đàn ông vẫn chưa tan biến, nhưng vẻ mặt hắn lại nhiều thêm một nỗi bi ai mà Tạ Lăng không hiểu.

“Anh thích tôi ở điểm nào?” Tạ Lăng hỏi.

Phó Minh Thành nhìn Tạ Lăng, không rên một tiếng.

Thế mà Tạ Lăng vẫn đọc hiểu lời Phó tiên sinh muốn truyền đạt đến anh.

Anh thích tất cả ở em.

...

Tạ Tinh say rượu, mãi giữa trưa ngày hôm sau mới lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà, anh kéo lê thân thể mỏi mệt, gian nan rửa mặt, sau đó lại thả mình xuống giường chuẩn bị ngủ nướng tiếp.

Nửa phút sau, Tạ Tinh đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi tột độ.

Đêm qua mình làm cái gì vậy trời?!

Cứu bé!

Bác cả mà biết mình bán Lăng Lăng với giá hai trăm triệu, nhất định sẽ xé mình ra mất!

Tạ Tinh chống tay lên trán, ảo não lẩm bẩm : “Rõ ràng Lăng Lăng là thiếu gia bạc tỷ!”

Thế đíu nào anh lại có thể bán em trai bé bỏng nhà mình đi với cái giá hai trăm triệu thôi cơ chứ!

Mẹ nó, mệt mỏi!

Anh xốc chăn lên, nhanh chóng xuống giường, lộc cộc chạy xuống tầng. Không ngoài dự liệu, quả nhiên Phó Minh Thành đang ngồi dưới tầng chờ anh!

Tạ Tinh nhìn Phó Minh Thành đang ngồi trên sô pha, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, em dâu vẫn còn ở đây à.”

“Anh hai dậy sớm thế.” Phó Minh Thành nhướn mày, âm dương quái khí chào hỏi.

Hôm nay hắn cố ý ở nhà chờ Tạ Tinh đó.

Mí mắt Tạ Tinh giật giật: “Cậu lật mặt nhanh quá đấy? Vừa nghe liền biết Lăng Lăng không có ở nhà.”

Anh hai Tạ không phục: “Lăng Lăng không có ở nhà nên nên cậu đối xử tệ với anh hai như vậy? Cậu không để anh ở trong mắt! Hơn nữa cậu còn lừa Lăng Lăng! Thật quá đáng! Cậu nói đi, có phải lúc ở trại huấn luyện cậu đã coi trọng Lăng Lăng nhà chúng tôi rồi phải không? Bảo sao, ngày đầu tiên thì lạnh nhạt với anh đây, ngày hôm sau đã chủ động kết bạn với ông đây rồi!”

Tạ Tinh quen Phó Minh Thành hồi còn ở trại hè quân đội. Khi đó anh vừa mới thi đại học xong, đầu óc nóng lên, nói với ba mẹ rằng sau khi tốt nghiệp muốn tòng quân. Ba anh, đồng chí Tạ Kiến Quốc cảm thấy anh đang làm càn, dùng quan hệ tống anh vào trại huấn luyện bộ đội địa ngục của nước ngoài, để cho anh cảm thụ cường độ huấn luyện đầy bức bách.

Anh vào trại huấn luyện hơi muộn, lúc anh vào thì trại huấn luyện đã bắt đầu huấn luyện được một tuần rồi. Anh được coi như học sinh chuyển trường, hơn nữa các bạn học hầu hết đều là quan nhân đã nhập ngũ ba năm trở lên, đến đây là để tăng cường huấn luyện mà thôi. Tạ Tinh đại thiếu gia không có bất kỳ cơ sở nền tảng nào, ngày đầu tiên thiếu chút nữa không vượt qua được.

Tạ Tinh nghĩ thầm, người ta đều đã có kinh nghiệm đầy mình, còn mình thì nay mới là ngày đầu tiên bắt đầu huấn luyện, cường độ này quả thật có hơi cao. Suy nghĩ này chứng tỏ anh có ý rút lui rồi, nhưng vẫn muốn tìm thêm cho mình một cái lý do. Kết quả, lúc ăn cơm tối, anh đã gặp Phó Minh Thành, người cũng chỉ trạc tuổi anh.

Qua cuộc nói chuyện phiếm với các bạn học khác, anh biết được bạn học Tiểu Phó cũng là một tân nhân chưa có cơ sở nền tảng, Tạ Tinh cảm thấy mình tìm được đồng bọn rồi, ngay đêm đó liền muốn thức trắng đêm tâm sự với đồng chí Tiểu Phó luôn. Nhưng lúc ấy đồng chí Tiểu Phó kiêu ngạo lắm, chả thèm liếc Tạ Tinh lấy một cái, trực tiếp coi Tạ Tinh đang liến thoắng liến thoắng ở bên cạnh thành không khí luôn!

Trước nay Tạ Tinh chưa từng gặp qua người nào khó kết bạn như vậy. Lúc trước, anh nói chuyện thì còn có người cùng anh nói đông nói tây, hoặc là bị anh nói đến phức phiền muốn chết trực tiếp mắng chửi, chứ anh hai Tạ từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp qua người nào kỳ lạ thế này.

Mà càng đáng sợ hơn chính là, người này còn mạnh hơn cả một đám người, có thể theo kịp buổi huấn luyện, còn bởi vì quá xuất sắc nên được huấn luyện viên sắp xếp cho huấn luyện vào ban đêm. Trong nháy mắt đó, Tạ Tinh thấy tự ti không chịu nổi, nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy —— cậu ta làm được thì mình cũng làm được! Nhất định là còn có kỹ xảo nào đó mình chưa phát hiện ra! - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Anh ý đồ moi đáp án từ miệng bạn học Tiểu Phó ra, bám riết không tha mà vây quanh bạn học Tiểu Phs suốt ba ngày, nhưng tuyệt không thấy bạn học Tiểu Phó nói ra nửa lời.

Tạ Tinh nghi ngờ có lẽ bạn học Tiểu Phó là người câm, vì thế anh tuyên bố ‘Kế hoạch học tập tác chiến’ lần này thất bại.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, ngày hôm sau đã bước sang một trang khác.

Em trai cưng của anh, Tạ Lăng, vừa sáng sớm hôm sau đã đến trại huấn luyện tìm mình!

Cho tới hôm nay, Tạ Tinh vẫn còn nhớ rõ như in, ngày hôm ấy tâm trạng của em trai cưng không được tốt cho lắm, em ấy cau mày lạnh lùng, nhưng Lăng Lăng vẫn rất tri kỷ với người anh trai này trước sau như một. Biết anh ăn không ngon uống không ngon ngủ không ngon, còn cố ý mang theo trái cây với chiếc gối đầu mà anh thích nhất!

Em trai yêu quý ở lại trại huấn luyện hết một buổi sáng, sau khi ăn với anh một bữa cơm liền rời đi. Sau đó, Tạ Tinh phát hiện, bạn học Tiểu Phó vừa hôm trước còn lạnh nhạt với anh thế mà lại chủ động đến gần kết giao bạn bè với mình!

Hóa ra cậu ta không phải người câm!

Lúc ấy Tạ Tinh còn tưởng bạn học Tiểu Phó phản ứng trì độn cộng thêm với chậm nhiệt cơ.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là do cậu ta coi trọng em trai mình!

Tạ Tinh đột nhiên đập bàn: “Tôi sẽ không đồng ý!”

“Lúc trước cậu còn dám đến hỏi tôi về chuyện kết hôn, rõ ràng là muốn kéo tôi lên thuyền giặc trước!” Tạ Tinh càng nghĩ càng giận. Lúc trước mình coi Phó Minh Thành là anh em tốt, cảm thấy anh em mình cũng là một kẻ si tình, vì người yêu mà nỗ lực tiến về phía trước, kiên cường bất khuất, bởi vì có khả năng đối phương không thích đàn ông nên chỉ dám yên lặng yêu thầm, một mình đơn phương không dám nói! Ngược luyến tình thâm khiến anh cảm động không thôi!

Nhưng với tiền đề người mà Phó Minh Thành yêu thầm không phải là em trai cưng của anh!

“Cậu còn dám dùng tiền để đục ruỗng trái tim yếu đuối của người làm anh hai là tôi! Thật không thể chấp nhận được!”

Phó Minh Thành làm lơ Tạ Tinh đang rít gào, cúi đầu gõ gõ bàn phím, ngữ khí bình đạm: “Hai ngày nữa tiền về tài khoản.”

Hắn đang nói đến số tiền hai trăm triệu đêm qua.

Tạ Tinh cuồng nộ: “Chẳng lẽ tôi là cái loại người bị tiền làm mờ mắt sao! Em trai tôi chính là thiếu gia bạc tỷ quốc dân đó, kẻ hèn hai trăm triệu cậu mua nổi sợi tóc của em ấy sao! Cậu còn lừa Lăng Lăng ở chung nhà với cậu nữa, nói không chừng còn làm mấy chuyện hạ lưu nữa ấy, tôi nhổ vào!”

Phó Minh Thành nghe thấy lời này, ánh mắt đượm buồn, vẻ mặt mất mát, ngay cả Tạ Tinh đang đắm chìm trong lửa giận cũng chú ý đến điểm này.

Từ từ đã, cái biểu hiện này... là chưa đắc thủ ý hả?

Tạ Tinh hít ngược một hơi khí lạnh.

Để load lại tí đã nào. Đầu tiên là, Phó Minh Thành có thể kết hôn với Lăng Lăng là bởi vì Lăng Lăng muốn kết hôn, Phó Minh Thành chỉ trùng hợp bắt được cơ hội mà thôi, cho thêm thật ra Lăng Lăng chỉ lợi dụng Phó Minh Thành. Tiếp theo, bọn họ ở chung một phòng hóa ra chỉ đơn thuần là đắp chăn bông cùng nói chuyện phiếm... Vậy thì không gây hại gì đến Lăng Lăng cả!

Tạ Tinh ngửa người ra sau ghế, anh không ngờ được hóa ra Phó Minh Thành còn có thể nhẫn nhịn được lâu như vậy.

Vậy đây không phải ninja rùa à?

Tạ Tinh liếm môi, uyển chuyển đổi chủ đề, “Thật ra anh hai vẫn tin tưởng nhân phẩm của cậu...”

Anh cực kỳ tự nhiên ngồi sáp bên cạnh Phó Minh Thành, thấm thía nói: “Dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi mà, tuy ban đầu cậu tiếp cận tôi với ý đồ riêng, nhưng tôi biết cậu là người tốt.”

“Điều đầu tiên.” Phó Minh Thành nhấp môi ngắt lời Tạ Tinh.

Ánh mắt Tạ Tinh hơi động, lại chuyển chủ đề: “Thích một người thì phải cố gắng theo đuổi, bằng không sao người ấy biết được cậu thích người đó, có đúng không? Phương pháp theo đuổi trước kia của cậu, thật không dám giấu giếm, ở trong mắt tôi, có thể nói là ngốc nghếch.”

Không trách Tạ Tinh có thể đưa ra kết luận này. Anh biết Phó Minh Thành có người hắn thích từ rất lâu rồi, hơn nữa bởi vì một nguyên nhân nào đó nên Phó Minh Thành chưa bao giờ mở miệng biểu đạt tình yêu của mình, chỉ giấu nhẹm đi những thứ mình thích ở trong lòng. Nhưng không ai có thể kìm nén được hết thảy, chắc người nọ cũng nhịn hết nổi rồi.

Vì thế, Phó Minh Thành đã tạo tài khoản, add nick QQ của đối tượng thầm mến, cứ mỗi năm đến ngày sinh nhật của đối tượng thầm mến thì viết một tus ngắn chúc người đó sinh nhật vui vẻ.

Nói thế nào nhỉ, nghe thì lãng mạn đó, nhưng nó không ổn tí nào!

“Theo đuổi người ta thì phải lớn mật chút!” Anh hai Tạ nói xong lời này, dùng ánh mắt ý bảo tiếp theo ông chủ Phó cũng nên trả phí cho bài học đi, hy vọng ông chủ Phó đừng có mà không biết điều.

Tuy ông chủ Phó không thể dùng tiền để lay động Lăng Lăng, nhưng ông chủ Phó có thể dùng tiền để lay động anh hai đấy nhé!

“Điều thứ hai.” Phó Minh Thành bình tĩnh ngước mắt lên.

“Không phải tôi thích tiền của cậu đâu, chủ yếu là cảm thấy trái tim người anh em cậu rất chân thành, tâm ý của cậu đối với Lăng Lăng anh hai đều nhìn thấy, thành ý cảm động đất trời, anh hai cũng không thể làm ác nhân.”

Giấy tiếp theo, ánh mắt và sắc mặt Tạ Tinh đã thay đổi, lộ ra vài phần hận rèn sắt không thành thép: “Theo như tôi phân tích, bây giờ Lăng Lăng vẫn cho rằng cậu chỉ là đối tượng liên hôn hợp đồng bình thường mà thôi, căn bản không biết là cậu thích nó. Chuyện này không thể chấp nhận được! Muốn theo đuổi người ta, trước tiên cũng phải cho người ta biết là cậu thích người đó chứ!”

Hành vi ngu ngốc viết tus chúc mừng sinh nhật lúc trước kia khác gì theo đuổi cô đơn không cơ chứ?

Phó Minh Thành đột nhiên hỏi: “Cậu biết An Cẩn là ai không?”

“Tiểu Cẩn?” Xét thấy ông chủ Phó vung tay rất hào phóng, Tạ Tinh cố giả vờ suy nghĩ một lát, “Hình như Tiểu Cẩn là đứa bạn mà lần đầu tiên Lăng Lăng chủ động kết bạn hay sao á. Hồi còn bé Lăng Lăng thích bắt nạt người ta, mà tính Tiểu Cẩn lại tốt, dù bị bắt nạt cũng thích dính lấy Lăng Lăng. Lúc Lăng Lăng hiểu chuyện rồi thì không còn tùy tiện bắt nạt Tiểu Cẩn nữa. Tôi nghe nói sau này Tiểu Cẩn tiến vào giới giải trí, hình như còn rất nổi đấy. Sao thế? Cậu muốn xuống tay từ chỗ bạn bè của Lăng Lăng à? Không cần đâu, có anh hai ở đây giúp cậu rồi còn chưa đủ sao?”

Phó Minh Thành lại phớt lờ Tạ Tinh, cúi đầu xử lý công việc.

Tạ Tinh còn không rõ tình huống cơ bản nhất, hắn chờ đợi Tạ Tinh phun ra cao kiến gì đây cơ chứ.

Lăng Lăng kết hôn với hắn là bởi vì Ôn nữ sĩ thích Hà Thành, vẫn luôn hợp tác cho Lăng Lăng và Hà Thành kết hôn. Nhưng Lăng Lăng nhìn ra tâm tư bất chính của Hà Thành, hơn nữa Lăng Lăng lại thích An Cẩn, đương nhiên không muốn kết hôn với Hà Thành.

Mà hắn lại nhân thời cơ tốt nhất tự đề cử bản thân, làm Lăng Lăng có thể coi hắn là tấm lá chắn để ứng phó với Ôn nữ sĩ. Có lẽ ban đầu Lăng Lăng cũng không nguyện ý đâu, nhưng sau đó lại thấy trên người hắn có bóng dáng An Cẩn, cho nên mới đồng ý.

“Để anh hai ra tay thì hiệu suất sẽ cao hơn đấy. Còn An Cẩn, bởi vì vấn đề gia thế cho nên vợ bác cả tôi vẫn không thích An Cẩn.” Tạ Tinh hơi sốt ruột.

Ai có tiền thì người nấy mạnh, hơn nữa nghe nói giới giải trí chỉ cần một tài thôi là có thể kiếm được mấy trăm mấy ngàn vạn lận, lắm tiền như đi ăn cướp! Nếu ông chủ Phó lựa chọn lấy lòng mấy đứa bạn của Lăng Lăng, vậy nhất định tiền vào tay anh sẽ giảm đi không ít! Ông chủ Phó dùng tiền cống hiến cho sự nghiệp thì hay rồi, còn người làm anh hai như anh vẫn còn có thể hố người trong nhà cũng không thành vấn đề!

Anh hai Tạ lại nói: “Em dâu à, hãy tin anh đi! Quan hệ giữa bác gái anh với mẹ An Cẩn kém lắm, bởi vì mẹ An Cẩn vẫn luôn tôn thờ chủ nghĩa ‘tự do yêu đương’, đã từng dụ dỗ đàn ông có vợ, chính là bác cả tôi ý! Nhà chúng tôi bởi vì việc này cho nên cũng không thích An Cẩn lắm. Tóm lại là, làm thế nào để theo đuổi Lăng Lăng thì anh hai đây vẫn là trợ công đáng tin cậy nhất.”

Ánh mắt Phó Minh Thành hơi dao động.

Không trách được.

Không trách được Lăng Lăng không dám nói cho người trong nhà biết chuyện em ấy thích An Cẩn, hóa ra còn có nguyên nhân này. Nếu người trong nhà Lăng Lăng không thích An Cẩn, vậy khả năng hắn thượng vị chẳng phải sẽ cao hơn ư?

Tình báo này ngược lại cũng hữu dụng đấy.

“Lại thêm một điều nữa đi, vẫn theo lẽ thường, liên hệ với trợ lý của tôi.” Phó Minh Thành gật đầu, “Bên phía Lăng Lăng...”

“Ông chủ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của hai người!” Ánh mắt Tạ Tinh kiến định, giọng nói vang dội, thoạt nhìn một thân chính khí.

“Đừng ở lại đây.” Phó Minh Thành ngước mắt lên.

Tạ Tinh: “...” Ai không biết còn tưởng tôi ở lại đây quấy rầy cậu làm gì đấy.

Tạ Tinh đến Tinh Thành một lát rồi về. Buổi sáng Phó tiên sinh nói đầu anh ấy hơi đau, hôm nay không đến công ty. Vốn dĩ anh muốn ở nhà với Phó tiên sinh, nhưng Phó tiên sinh khuyên nhủ anh, nói công việc quan trọng hơn, với cả còn có anh hai ở nhà nữa mà, dù có chuyện gì cũng sẽ không sao.

Tạ Lăng bị Phó tiên sinh khuyên nhủ mau đến công tu, nhưng lúc ở công ty anh cứ luôn lo lắng mãi. Anh hai anh biết chăm sóc người khác không nhỉ? Anh ấy có thể nói đến mức người bệnh muốn hôn mê luôn không?

Tạ thiếu gia càng nghĩ càng sợ, chỉ muốn chạy vội về nhà để nhìn xem, nhưng cố tình Tinh Thành lại nhận được bản kế hoạch từ CCTV, muốn làm một bộ phim tuyên truyền chống ma túy, nên Tạ Lăng buộc phải mở họp.

Lúc anh về nhà, anh hai đã đi đâu không thấy tung tích, chỉ có một mình Phó tiên sinh cô đơn ngồi trên ghế sô pha xử lý công việc.

Phó Minh Thành nghe thấy tiếng động, tưởng là Tạ Tinh quay về, cho nên không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem.

Tạ Lăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh phó Minh thành, vươn ngón tay ra chọc chọc bả vai Phó tiên sinh: “Tôi về rồi.”

Phó Minh thành ngẩng đầu ngay lập tức, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.

Tạ Lăng hơi khom lưng, đôi con ngươi màu hổ phách tràn ngập ý cười: “Có đau đầu không?”

Phó Minh Thành sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hắn chậm rãi lắc đầu: “Không đau.”

“Anh hai đâu?” Tạ Lăng hỏi.

“Lúc trưa thấy đi ra ngoài mà giờ vẫn chưa thấy về.” Ánh mắt Phó Minh Thành lơ mơ.

Tạ Lăng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng không để bụng xem anh hai mình chạy đi đây, anh ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Thành, liếc nhìn nội dung trong máy tính hắn, “Lăng Vân lại có sản phẩm mới à?”

Phó Minh Thành gật đầu.

Cuối năm rồi, Lăng Vân cũng muốn dậy sóng. Trước mắt, bọn họ chuẩn bị tung ra sáu sản phẩm mới, nhưng sản phẩm nào có thể cho ra mắt thì còn phải tùy thuộc vào Phó Minh Thành.

Hôm nay là ngày tổng kết, nhưng Phó tổng lại không tới nên chỉ có thể liên lạc từ xa, nhưng bởi vì nguyên nhân cá nhân của Phó tổng nên không thể call video, chỉ có thể liên lạc bằng tin nhắn.

Trong phòng họp của Lăng Vân, bởi vì ông chủ không có ở đó, hơn chục tổ kỹ thuật chửi bới nhau, cái gì mà cậu lấy tiền nghiên cứu ra cái thứ vớ vẩn gì vậy, mấy thứ này của các cậu có thực dụng không thế, vân vân...

Không hề có chút phong độ của phần tử trí thức, rốt cuộc là ai đủ tiêu chuẩn để ra mắt sản phẩm vào cuối năm thì ngày mai kinh phí nghiên cứu sẽ càng nhiều, ý tưởng có thể thực hiện được cũng sẽ càng nhiều.

Bọn họ ngoài mồm thì mắng nhau, nhưng lúc soạn tin nhắn để gửi cho ông chủ thì người này càng ngoan ngoãn hơn người kia.

[Gimbal* mới được nghiên cứu của chúng tôi có thể được trang bị cho máy ảnh dòng X của Lăng Vân, đã được thử nghiệm để duy trì sự ổn định tuyệt đối dưới một trận động đất mạnh cấp 8 và một vụ nổ lớn. Ngoài ra, chúng tôi còn tạo ra một loại gimbal cầm tay đơn giản hơn, tuy tính ổn định sẽ giảm nhưng nó có thể trang bị cho điện thoại của Lăng Vân.]

(*Gimbal là một thiết bị có khả năng chống rung cho máy ảnh, máy quay hoặc điện thoại khi di chuyển nhằm đem lại những đoạn video ổn định, mượt mà hơn.)

Tạ Lăng tình cờ đọc được đoạn tin nhắn này, thật lòng khen ngợi: “Thật là lợi hại, các nhiếp ảnh gia sẽ thích thiết bị này cho mà xem, hơn nữa cũng có thể dùng để quay phim, mấy hôm trước chú Lận còn nói muốn tìm một cái gimbal càng ổn định càng tốt. Tuy nhiên, giai đoạn đầu có lẽ vẫn chưa thể ổn định trong thị trường, mục tiêu khách hàng cũng chỉ giới hạn ở phóng viên và đoàn quay phim.”

Dù sao thì, ngoại trừ mấy nhóm phóng viên ra thì ai lại đương lúc động đất hay cháy nổ mà xách gimbal đi quay video chứ...

Phó tổng chỉ nghe thấy mỗi câu Tạ Lăng nói ‘Thật là lợi hại’, ngay lập tức hắn đã bị ma quỷ ám ảnh, thứ mà xứng đáng được Lăng Lăng khen là lợi hại, nhất định là vật đáng giá.

[Phó Minh Thành: duyệt.]

“Hả? Xác nhận nhanh thế? Không xem những món khác nữa à?” Tạ Lăng chớp mắt, hạng mục quan trọng như vậy, chẳng lẽ không phải là nên xem xong toàn bộ rồi mới lựa chọn kỹ càng à?

Phó Minh Thành: “Vì em thích.”

Vì em thích, cho nên nó là tốt nhất.

Tạ Lăng nghe thấy lời này, tròn mắt ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Anh lại một lần nữa thấy được sự ưu ái đặc biệt mà Phó tiên sinh dành cho mình, trong lòng dâng lên những suy đoán không thể giải thích.

Có lẽ, Phó tiên sinh thực sự thích mình.

Chứ không phải là do mất trí nhớ.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ nhị ca: Người nhà chúng tôi đều không thích An Cẩn!

Phó Minh Thành: Nhất định là Lăng Lăng thích An Cẩn QAQ!

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của quý vị, tui nhất định sẽ chăm chỉ làm việc hơn.