Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 25: Chương 25 :




Thành viên của nhà họ Tạ đơn giản hơn so với mấy nhà hào môn khác nhiều, cộng cả ba đời vào mới được có chín miệng ăn.

Ông nội Tạ có hai đứa con trai, con trai cả là Tạ Vinh Quang, con trai thứ hai là Tạ Kiến Quốc. Anh cả Tạ Vinh Quang có một đứa con trai là Tạ Lăng, anh hai Tạ Kiến Quốc thì có hai đứa con trai, đứa đầu là Tạ Chiêm, đứa thứ hai tên là Tạ Tinh.

Đời thứ ba thì Tạ Lăng là đứa nhỏ tuổi nhất, trước mắt thì đang dần tiếp quản gia sản của ba mình, mà anh họ lớn Tạ Chiêm là nhân viên công chức, còn anh họ thứ hai Tạ Tinh sau khi tốt nghiệp đại học thì tòng quân.

Tạ Tinh ở bảy tám năm trong quân đội cuối cùng mới tích cóp được một kỳ nghỉ khá dài để về nhà nghỉ ngơi chơi bời. Lần này trở về anh cũng không báo trước với ai, tính tạo một bất ngờ lớn cho cả nhà!

Anh ôm tâm trạng vui mừng phấn khởi về nhà, trăm triệu lần cũng không ngờ được, trong nhà chả có một mống nào!

Tạ Tinh: “...” Thất sách rồi!

Tạ Tinh tủi thân khóc hu hu gọi điện thoại cho anh trai, hai phút sau điện thoại tự động ngắt, anh không tin tà lại gọi thêm cuộc nữa, vẫn không có người nhận.

“Chắc là anh cả đang mở họp.” Tạ Tinh tự thuyết phục bản thân, lại gọi điện cho ba ruột thân yêu của mình.

“Bíp...” Tạ Tinh sáng mắt lên tưởng lần này đã kết nối được, ai dè giây tiếp theo, trong điện thoại vang lên giọng nữ ngọt ngào quen thuộc, “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau... Sorry...”

Đây là kết nối rồi, sau đó dập máy?

Tạ Tinh không thể tin nổi, nhưng anh không có can đảm để gọi tiếp cuộc thứ hai. Ba anh ngắt máy nhất định là do có chuyện quan trọng!

Tạ Tinh nghĩ rằng mẹ thân yêu của mình nhất định sẽ không ngắt điện thoại của mình đâu ha. Anh ôm hi vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho mẹ yêu, người ở đầu dây bên kia rất nhanh bấm nhận: “Alo Tiểu Tinh à, con gọi làm gì thế? Mẹ đang đi dạo phố, có việc gì thì con gọi cho anh con đi, mẹ cúp máy đây.”

Tạ Tinh: ... Mẹ ơi?

Anh đứng trong gió phần phật.

Vậy là, tình yêu theo gió cuốn bay đi rồi phải không?

Lúc Tạ Lăng đến nhà chú hai, nhìn người đàn ông cao lớn ngồi xổm ở ven đường, tư thế phóng đáng không chịu được, vẻ mặt chuyên chú nghiêm trang mà cầm nhánh cây... vẽ vòng tròn lên mặt đất?

Tạ Lăng xuống xe thử mở miệng: “... Anh hai?”

Người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén hung hãn, mang theo hơi thở sát phạt, nhưng vừa mở miệng ra phong cách đã hoàn toàn thay đổi: “Lăng Lăng QAQ.”

Tạ Tinh nhìn thấy Tạ Lăng như là nhìn thấy Chúa cứu thế.

“Anh ngồi xổm ở đây nãy giờ à?” Tạ Lăng liếc bức tranh mà anh hai vẽ, ừm, vẫn mang tâm hồn họa sĩ như xưa.

Vừa nãy anh họ anh gọi điện thoại cho anh nói ổng về nhà rồi, nhưng lại không vào được cửa, cần phải cứu viện gấp nên Tạ Lăng trực tiếp lái xe qua đây đón anh họ luôn.

“Bọn họ thay khóa cửa rồi QAQ, anh không vào được.” Tạ Tinh ôm lấy Tạ Lăng, mặt đầy cảm động, “Vẫn là Lăng Lăng ngoan nhất, còn biết tới đón anh trai.”

Tạ Lăng bất đắc dĩ: “Lần sau trước khi về thì anh nhớ nói một tiếng, nhất định mọi người sẽ đến đón anh.”

Người khác thì không nói, nhưng Ôn nữ sĩ nhất định sẽ đi đón thằng cháu hai nhà mình. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Tạ Tinh lau nước mắt: “Bọn họ còn ngắt điện thoại của anh nữa, nhẫn tâm lắm luôn.”

Tạ Lăng không nói chuyện, anh biết, dù mình không đáp lại, anh hai cũng có thể tự hỏi tự trả lời.

“Em nói xem, bọn họ không nhận điện thoại của anh có phải là do tháng trước anh vừa mới gọi xong nên bọn họ không còn nhớ tới anh nữa? Cũng không phải, hẳn là do anh gọi không đúng lúc, chắc lúc anh gọi đều trúng đúng lúc ba với anh cả đang bận họp nên không thể nhận điện thoại được. Lãnh đạo lớn nghe điện thoại trong cuộc họp sẽ gây ảnh hưởng đến người khác, không tốt lắm, thôi thì tối anh về nhà sau vậy.” Tạ Tinh điều chỉnh tâm thái không tệ, “Cũng đúng, lúc trước gọi điện thoại anh đều gọi vào buổi tối, vừa khéo lúc đó mọi người đều ở nhà, lần này anh lỗ mãng quá, ài, lần sau sẽ sửa lần sau sẽ sửa.”

Tạ Lăng trống rỗng, người anh hai này của anh cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là hay lảm nhảm, lảm nhảm nhiều đến mức chọc người ta phiền chết luôn á.

Năm đó đồng chí Tạ Kiến Quốc không muốn để cho anh hai nhập ngũ đâu, dù sao thì bộ đội cũng vất vả lắm. Mấy đứa nhỏ có trái tim nổi loạn bình thường có lẽ lúc ấy đã bỏ nhà đi bụi luôn rồi, nhưng Tạ Tinh thì không. Anh cảm thấy tư tưởng giác ngộ của ba mẹ có vấn đề, cho nên một ngày hai buổi chăm chỉ giảng giải về điều lệ đảng cho ba mẹ nghe.

Tạ Lăng vẫn luôn cảm thấy, chú hai anh đồng ý cho anh hai đi nhập ngũ không phải là do anh hai nói “Năm đó ba anh bị tư tưởng giác ngộ của anh làm cho cảm động”, mà chỉ đơn thuần là do ổng không muốn nhìn thấy đứa con trai này mà thôi.

Ở trong quân đội không phải là Tạ Tinh không có cơ hội liên lạc về cho người nhà, lúc đầu cả nhà đều còn ngóng trông Tạ Tinh gọi điện về, có cơ hội đi thăm thì vào thăm một chút. Mà khi mọi người xác nhận Tạ Tinh ở trong quân ngũ chơi rất vui vẻ, có thể thao thao bất tuyệt 5000 chữ kể về chuyện ‘Çon chó vàng trong đoàn bên cạnh sinh một lứa chó con rồi, không biết bố chúng nó là ai’, mọi người mới cảm thấy người nào nhận điện thoại người ấy ngu.

Không muốn thằng con/đứa em này.

Nhưng nếu có quyền đi thăm mà không đến thăm thì cũng tội, làm thằng bé thương tâm cũng không hay lắm, nên Tạ Lăng từng có lần bị chú hai phái đến quân khu thăm anh hai, trong hai giờ đó, Tạ thiếu gia chỉ nói đúng hai mươi chữ, mà Tạ Tinh lại vì ba anh mà uống sạch ba bình nước.

Chờ anh hai cuối cùng cũng chịu ngừng lại một chút, Tạ Lăng mới nói: “Chú hai với anh cả hai ngày nay bận đi công tác, mà thím thì bận tham gia hoạt động ở tỉnh S, mấy ngày này anh chỉ có thể ở bên nhà em thôi.”

Tạ Tinh uể oải: “Haiz, lần sau không tạo bất ngờ nữa, quên mất mọi người ai cũng bận rộn.”

Anh họ ngồi lên xe thắt đai an toàn xong xuôi cả rồi, chợt nhớ ra: “À đúng rồi Lăng Lăng, nghe nói em kết hôn rồi hả? Anh chuẩn bị quà ra mắt cho em dâu rồi đấy, hôm nào có thời gian thì đưa anh hai đi gặp xem, chứ không biết lần sau gặp là lúc nào nữa.”

“Có đôi khi cũng rất hối hận, chỉ mới chớp mắt một cái mà Lăng Lăng cũng đã trưởng thành rồi, ngay cả lễ trưởng thành của em anh cũng không được tham gia.”

Tạ Lăng ngắt lời anh: “Cuối năm không có tiền.”

Tạ Tinh đập đập ghế trước: “Anh của em là người vừa mở miệng đã đòi tiền sao?”

“Chính anh đó.” Tạ Lăng đánh tay lái, giọng nói lạnh nhạt.

Tạ gia là doanh nhân có lương tâm điển hình ở trong nước, giúp đỡ người nghèo và hoạt động công ích hợp tác với chính phủ, hơn nữa còn tích cực đầu tư vào khoa học công nghệ cao, hầu hết các ngành khoa học kỹ thuật hàng đầu trong nước đều có Tạ gia đầu tư, mà đầu tư không phải vì kiếm tiền mà là để phát triển.

Công ty khoa học kỹ thuật không kiếm tiền là điều mà người trong giới này đều biết —— đầu tư cao, chi phí nghiên cứu cao, mà nguy cơ thất bại hay nguy hiểm cũng cao.

Theo quy mô của Tạ gia, nếu không dính đến cái đó thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng ông nội Tạ lại cảm thấy, có nước mới có nhà, nước không cường nhà không phú, nếu muốn giàu thì trước hãy trồng cây, phát triển mới có thể giàu mạnh... Tóm lại là, một doanh nghiệp có lương tâm thì dù có thua lỗ cũng phải ủng hộ doanh nghiệp quốc gia, thúc đẩy nền kinh tế quốc dân phát triển vững mạnh, năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao!

Đồng chí Tạ Vinh Quang và đồng chí Tạ Kiến Quốc từ nhỏ đã được nghe ba mình nhắc mãi về điều này, riết cũng giác ngộ đó là tư tưởng tiên tiến đúng đắn, thực lòng muốn giúp cho đất nước phát triển. Cả nhà họ Tạ đều có tư tưởng đúng đắn như thế, nhưng nói về người toàn tâm toàn ý nhất thì chính là Tạ Tinh.

Tạ gia có một quỹ hội, được thành lập để trợ cấp cho những cựu chiến binh tàn tật, mỗi năm đều đổ một số tiền khổng lồ vào. Từ năm mười tuổi, Tạ Tinh đã bắt đầu xung quỹ số tiền mừng tuổi của mình, mười một tuổi đã biết lừa tiền mừng tuổi của Tạ Lăng với Ôn Tử Nhiên.

“Thật sự anh không xin tiền mà!” Tạ Tinh oan uổng, sự nghiệp làm từ thiện sao có thể nói là xin tiền chứ! Còn nữa, chỉ tiêu năm nay anh đã tìm bạn bè để thu phục rồi!

“Quên đi, anh không giải thích nữa, em cũng có nghe anh nói đâu. Giờ em đưa anh về nhà luôn hả, thế em dâu có ở nhà không? Hay là em cứ báo một tiếng với em dâu đi, vừa hay anh mang quà ra mắt tặng luôn.” Tạ Tinh thần thần bí bí lấy ra trong túi một cái chai bọc vải đen, “Nơi anh đóng quân cách biên giới 200 mét, xung quanh chỉ có đá với đạn súng thôi, không có lấy một ngọn cỏ nào.”

“Nhưng anh vừa xin nghỉ phép xong thì về, thấy trong phòng anh có một đóa hoa.”

Anh cởi miếng vải đen ra, lộ ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt, trong chai chứa đầy cát, một nụ hoa màu vàng to bằng ngón tay cái được đặt vào bên trong.

Ánh mắt Tạ Tinh nhìn bông hoa nhỏ dịu dàng chảy nước, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra chút nhu tình, nhưng ổng đứng đắn chưa được hai giây, giây tiếp theo đã xòa năm ngón tay ra: “Hoa này anh bán rẻ cho em, 500 vạn thôi.”

Tạ Lăng: “...” Trả lại cảm động cho ông đấy!

Anh tức đến nỗi suýt nữa buông luôn tay lái ra, anh hai anh vẫn cứ cái đức hạnh này, không còn gì để nói. Tạ Lăng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Thứ nhất, không phải là em dâu mà là em rể.”

Tạ Tinh chấn động: “Nam?!”

Tạ Tinh phát ngốc, anh biết luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua mấy năm nay, nhưng vì đóng quân ở biên cương nên cũng không cảm thấy gì, lúc này nghe Tạ Lăng nói ‘em rể’ thì hoàn toàn chấn động.

“... Bác cả nói, em kết hôn cũng không báo cho bọn họ một tiếng, có phải là do bác cả không đồng ý không? Không sao, nếu em thật sự thích, sau này bọn họ nhất định sẽ chấp nhận mà, các em cứ vui vẻ sống cuộc sống của mình đi, anh hai em sẽ hỗ trợ hết mình.” Tạ Tinh cảm thấy giọng điệu hoảng sợ vừa rồi của mình sẽ khiến em trai không thoải mái nên vội vàng giải thích.

Lúc trước anh nghe bác cả nói Lăng Lăng lén kết hôn, nhưng không nghĩ tới là kiểu kết hôn chớp nhoáng thế này, phỏng chừng trong khoảng thời gian này Lăng Lăng tủi thân không ít, tư tưởng của bác cả nhà mình cũng rất bảo thủ mà.

“Em cũng đừng lo lắng, về phía ba em, anh hai sẽ giúp em khuyên nhủ.” Tạ Tinh an ủi em trai bé bỏng nhà mình.

Tạ Lăng ngước mắt lên nhìn anh hai từ kính chiếu hậu, ánh mắt người ngồi phía sau tràn ngập trìu mến, rõ ràng là đang não bổ ra mấy thứ kỳ quái đây mà, anh bèn nói: “Thứ hai, bọn em là hôn nhân hợp đồng, em kết hôn với anh ta là bởi vì mẹ em luôn muốn tác hợp em với người mà em không thích.”

Tạ Tinh: “...”

Vậy cách làm của em cũng hoang dã quá đấy, thế mà đi tìm một thằng đàn ông!

Tạ Tinh lần đầu tiên nghẹn lời không biết nên nói gì cho phải.

Tạ Lăng lại nói: “Thứ ba, gần đây anh ta gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ, cộng thêm với rối loạn trí nhớ nữa, nên cho rằng chúng em... kết hôn bình thường, không chịu được kích thích nên anh đừng có nói lung tung cái gì đấy.”

Vẻ mặt Tạ Tinh văn vẹo, cốt truyện ảo ma, mối quan hệ nhân vật phức tạp, bà mẹ nó làm sao để nhịn mà không nói lời nào đây???

“Vậy người kết hôn với em là ai? Anh có quen không?” Tạ Tinh hỏi.

Tạ Lăng đáp: “Phó Minh Thành, chắc là anh không quen đâu.”

Lăng Vân là công ty mới nổi lên mấy năm gần đây, lúc trước trong giới thượng lưu này không có người như vậy, mà Tạ Tinh nhập ngũ thì bị hạn chế tin tức, nên chắc là không rõ đâu.

Hình như phía trước có chút sự cố, tắc nghẽn giao thông, phải mất mười phút mới nhích lên được một tí, bên ngoài còi inh ỏi ầm ĩ, Tạ Tinh nghe nhầm cái tên Tạ Lăng nói, sửng sốt một chút —— “Phó Vân Thành?”

Mí mắt anh đột nhiên giật giật, hầu kết Tạ Tinh lăn lộn, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói khô khốc: “Lăng Lăng... Em có chắc là mình không phải bị lừa hôn đấy chứ?”