Vốn dĩ Tạ Lăng không nghĩ rằng Phó tiên sinh sẽ làm ra mấy chuyện thế này, nhưng khi anh bấm đổi mới bình luận, lại phát hiện ra một trong những bình luận có tương tác nhiều nhất đã biến mất.
Nếu anh nhớ không nhầm thì cái bình luận đó chính là phân tích về thái độ của Phó Minh Thành đối với những vụ tai tiếng.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng Tạ thiếu vẫn kiên quyết đi tra cái tài khoản đã đăng bình luận đó.
Chủ nhân của tài khoản này hẳn là một tác giả chuyên viết truyện hài, có hơn nghìn fans, xếp hạng tìm kiếm cũng khá cao. Bài đăng mới nhất trên weibo của cô ấy là một bài ý vị sâu xa không rõ.
[Peerless Cookies: Không biết có nên nói ra không... Có tiền thật tốt. Không phải là ý chí bên ta không kiên định mà là do hắn cho quá nhiều! *che mặt* *che mặt* *che mặt*]
Tạ Lăng: “...”
Chim hoàng yến thế mà đã dám leo lên đầu chủ nhân ngồi rồi!
Tạ Lăng về nhà đúng giờ, vẻ mặt vẫn như thường, như không thèm để ý đến chuyện hot search. Phó Minh Thành nhìn lén một lúc mới hoàn toàn yên lòng.
Phó tiên sinh tự cho là mình lén lút nhìn trộm nhưng thực tế lại nhìn lộ liễu quá, khiến Tạ Lăng muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được, anh nhướn mi, thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”
Phó Minh Thành nhíu mày, ra vẻ buồn rầu: “Chuyện hot search, thực xin lỗi.”
Tạ Lăng nghiêng đầu: “Ừm?”
Chim hoàng yến đây là muốn nhận sai à? Thân là kim chủ, anh có nên giả vờ lưỡng lự một lát rồi mới chấp nhận lời xin lỗi không?
“Trợ lý cũng không biết phải làm sao, sắp hết giờ làm việc mới báo cáo chuyện này lên, lúc ấy nhiệt độ cao quá, tốc độ khuếch tán rất nhanh, muốn gỡ xuống cũng đã muộn.” Phó Minh Thành tỏ vẻ hối lỗi, hạ giọng: “Là lỗi của anh, anh không nên thân cận với Lăng lăng trước mắt người khác, nếu không cũng sẽ không bị paparazzi chụp được.”
Tạ Lăng: “...”
Chim hoàng yến có tiền đồ đấy, biết giả vờ đáng thương rồi!
“Phó Minh Thành.”
Tạ Lăng đột nhiên giơ tay nắm chặt cà vạt của Phó Minh Thành mà kéo hắn xuống.
Thanh niên nửa nằm trên sô pha, tư thế lười biếng tùy tiện, khuôn mặt vốn đã thanh tú lại càng thêm xinh đẹp dưới ánh đèn. Anh kéo mạnh cà vạt của người đàn ông, khiến người nọ cửa quỳ trên sô pha.
Tạ Lăng ra tay nhanh không kịp phòng bị, mà Phó Minh Thành cũng chẳng thèm phòng bị cơ, hắn chống một tay bên người Tạ Lăng, lo lắng mình đè nặng em ấy.
“Ngẩng đầu.” Tạ Lăng phát hiện Phó Minh Thành có một thói quen xấu, đó là hắn luôn cố tình tránh ánh mắt của anh. Anh bóp cằm Phó Minh Thành, cưỡng ép người kia phải ngẩng đầu lên nhìn mình: “Trốn cái gì?”
Không muốn để em nhìn thấy đôi mắt này.
Phó Minh Thành vừa về Ninh Thành đã đi tra xem rốt cuộc mình đã làm thế nào để lừa Tạ Lăng kết hôn với mình. Nói tra thì cũng không hẳn, hắn chỉ gọi trợ lý Trương đến ép y thuật lại thôi.
Thế nhưng câu trả lời của Trương Hạc chủ càng khiến hắn chắn chắn hơn về việc tại sao mình lại làm thế thân. - From app #tyt -
Trương Hạc: “Lúc ấy Tạ thiếu và thiếu gia nhà họ Hà, hẳn là rất thân thiết với nhau, lúc đó ngài liền... ừm, ngài biết đấy, sau đó ngài bảo tôi giả vờ tình cờ gặp Tạ thiếu rồi giật dây bắc cầu.”
Hắn nhớ lại ngày hôm đó mình đã nói những gì.
“... Liên hôn lợi ích, không xen vào cuộc sống của nhau.”
“Em là đối tượng liên hôn tốt nhất, anh cũng là tấm lá chắn tốt nhất.”
Hắn đã lừa Lăng Lăng.
“Phó Minh Thành.” Tạ Lăng không biết trong lòng chim hoàng yến nhà mình đang xoắn xuýt, anh chỉ thấy hơi tức giận trước hành động giả vờ đáng thương để gạt người của chim hoàng yến. Anh hạ thấp giọng, bình tĩnh nói: “Anh có biết câu này không? Gạt người là chó con ấy.”
Giọng nói của Tạ Lăng sạch sẽ trong trẻo, nhưng lúc trầm giọng lại có một hương vị khác, như là ác ma đang dụ hoặc người ta rơi xuống vực sâu.
Cổ họng Phó Minh Thành khô khốc, hầu kết không nhịn được mà lăn lộn, ánh mắt tối sầm lại, mi mắt hơi rũ, đôi môi mỏng khẽ mở.
“Gâu.”
Đồng tử Tạ Lăng co rút mãnh liệt, vành tai hơi ửng hồng: “... Mẹ!” Phạm quy quá rồi đấy nhé!
Tạ thiếu gia vừa bị ‘gâu’ một tiếng đã hoàn toàn quên mất truy cứu việc hot search.
Nhất định là chim hoàng yến biết mình làm sai nên mới làm nũng với anh. Nếu anh không thuận theo hay không buông tha vấn đề này thì mất phong độ kim chủ quá!
Bữa tiệc của nhà họ Vinh diễn ra vào ngày 20, thời gian ghi trên thiệp mời là 7 giờ 00 phút. Tạ Lăng không hề vội vàng, 7 rưỡi mới bắt đầu thong thả mặc quần áo, 8 giờ khoan thai đến muộn.
Trong những dịp thế này, dù đứng ở đâu thì Tạ Lăng cũng luôn là tâm điểm chú ý của đám đông. Ngoại hình nổi bật, gia thế đỉnh cao, từ trước đến nay anh luôn là đối tượng liên hôn cao cấp nhất trong lòng những người nổi tiếng.
Sau khi dự luật đồng giới được thông qua, số lượng ứng viên muốn liên hôn với Tạ Lăng càng tăng vọt gấp đôi.
Anh vừa xuất hiện trong sảnh tiệc, không ít ánh mắt trở nên lập lòe, nhưng không có mấy người dám chủ động bước qua.
Trong giới hào môn không có bí mật. Vinh gia và Tạ gia mâu thuẫn với nhau, mang trong mình mối thù truyền kiếp. Tạ thiếu gia nhận được thiệp mời của Vinh gia, nhất định không phải là đến chúc mừng cho Vinh Hạ.
Hôm nay không được yên bình rồi.
Vài vị đại lão giới kinh doanh liếc nhau một cái, nâng ly đối ẩm.
Có náo nhiệt thì mình đứng xem thôi.
“Cậu đến muộn quá đấy!” Ôn Tử Nhiên không biết từ đâu chui ra đưa cho Tạ Lăng một miếng bánh kem, “Tớ chán muốn chết.”
“Sao cậu lại ở đây?” Tạ Lăng nhíu mày hỏi.
Anh không truy cứu việc chim hoàng yến động tay động chân với hot search, nhưng không có nghĩa là anh không trừng phạt Ôn Tử Nhiên.
“Xin nghỉ để đến xem náo nhiệt thôi ấy mà.” Ôn Tử Nhiên lén lút nhìn Tạ Lăng, sau đó tiến sát lại gần mà yếu ớt, “Mẹ nó, tớ sai rồi được chưa, tớ không nên nói lung tung trên weibo, cũng không nên uy hiếp cậu sẽ bãi công. Thật ra tớ chỉ muốn nói, cậu cho tớ lưu chút khẩu khí đi, tớ không muốn thiết lập chiến sĩ thi đua, cậu cho tớ nhiều tài nguyên như vậy để làm gì. Hãy nhường cơ hội cho những người khác đi chứ, bằng không người ta sẽ ghen tị với tớ, sau đó hãm hại tớ thì sao!”
Sau chương trình tạp kỹ, một bộ phim truyền hình, nhiều buổi diễn tập cho concert cuối năm, cộng thêm với khóa học diễn xuất để tham gia vào bộ phim của đạo diễn Lận!
Ôn Tử Nhiên thật sự rất sợ hãi, lúc Tạ thiếu gia tức giận sẽ giết người không cần đao, nếu cứ liên tục làm việc như vậy chắc chắn cậu sẽ mệt chết!
Tạ Lăng hỏi: “Sao anh* lại đến đây?”
“Đến để năn nỉ cậu đó!”
Ôn Tử Nhiên cho rằng Tạ Lăng muốn dùng thái độ tốt hơn để hỏi cậu câu kia*, ai dè cậu nói xong câu đó mới phát hiện Tạ thiếu gia không phải đang hỏi cậu.
(* bởi vì tiếng trung chỉ có 你nǐ = you chứ không phân cậu anh mày,... nên Tử Nhiên tưởng Lăng Lăng hỏi mình.)
Là tên cẩu nam nhân nào đã câu mất trái tim của Tạ Lăng?! Cậu chăm chú nhìn kỹ, hít ngược hôi hơi khí lạnh.
Đây không phải là cái tên bị tai nạn xe cộ dẫn tới mất trí nhớ, chỉ bởi vì cậu nói một câu ly hôn đi liền chịu kích thích mà ngất xỉu aka đối tượng ẩn hôn của Tạ Lăng aka Phó Minh Thành sao?
“Tạ Lăng.” Ôn Tử Nhiên nôn nóng giữ chặt lấy Tạ Lăng đang muốn đi về phía Phó Minh Thành, cậu lo lắng nói: “Hà Thành cũng ở đâu, cậu còn không mau đưa tên họ Phó này đi mau.”
Tạ Lăng hỏi ngược lại: “Anh ta ở đây thì mắc gì tớ phải đi?”
“Không phải, là cái tên đầu óc không ổn nhà cậu kia kìa...” Ôn Tử Nhiên chỉ chỉ vào đầu mình, “Lỡ tên Hà Thành kia nói ra, chẳng phải Phó Minh Thành sẽ thăng thiên tại chỗ luôn à!”
Tạ Lăng quăng ra ánh mắt cao thâm khó lường: “Cậu nghĩ anh ta quá yếu ớt rồi đấy.”
Chim hoàng yến đã học được cách cậy sủng mà kiêu rồi đấy nhé!
Kim chủ bị người ta lôi kéo không thể nhúc nhích, đương nhiên chim hoàng yến muốn chạy vội đến bên cạnh kim chủ.
“Không phải anh nói tăng ca à?” Tạ Lăng cười như không cười.
“Thì xã giao là tăng ca mà.” Phó Minh Thành mạnh miệng, nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự chột dạ.
Ôn Tử Nhiên sợ mình mở miệng ra lại lỡ nói câu nào kích thích đến người ta, bèn nhỏ giọng hết cỡ: “Anh ta không yên tâm về cậu nên mới đến kiểm tra? Nghe lời anh họ này đi, ném ổng vào bệnh viện rồi mặc kệ luôn, tớ không chịu được nỗi oan ức này.”