Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 18: Chương 18 :




Ôn Tử Nhiên cảm thấy Lăng Lăng bé bỏng nhà bọn họ rất đáng thương, đối tượng kết hôn giả vừa mất trí nhớ liền hóa thành một đóa hoa kiều diễm vừa bị kích thích một câu đã xỉu cái đùng, hay về thủ thỉ bảo đừng ly hôn, thế mà bây giờ lại còn phát rồ nói dối để đến kiểm tra!

Nghe nói anh ta bị cái gì mà bóng ma thời thơ ấu với chả khuyết thiếu cảm giác an toàn, nên rất coi trọng với người thân suy nhất của mình.

Cách nói này... vô nghĩa lắm nhé.

Tuy Ôn Tử Nhiên chưa từng học qua ngành y, nhưng ba cậu với ông nội cậu đều là đại lão trong giới y học, ngay cả mẹ cậu cũng là bác sĩ tâm lý hàng đầu trong nước. Mưa dầm thấm lâu nên cậu cũng có hiểu biết, bóng ma tâm lý thời thơ ấu gắn liền với quá trình trưởng thành. Một số người thì sẽ không còn bóng ma ấy nữa, nhưng một số thì bệnh tình sẽ càng nặng hơn.

Những người đã khỏi bệnh thì không cần phải nói, về cơ bản là họ đã ổn rồi. Còn những người bị nặng thêm thì sẽ dễ dàng nhận ra qua cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, và nó sẽ kèm theo với chứng mất ngủ, trầm cảm,...

Khoan đã.

Tại sao cậu chưa từng nghe nói lúc trước Phó Minh Thành có bóng ma thời thơ ấu nhỉ? Có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây dựng được một tập đoàn lớn mạnh như vậy, nếu tâm lý yếu đuối thì sao mà làm được, cậu thấy người này có tâm lý rất vững mới đúng.

Mất trí nhớ là thật, nhưng những chuyện khác thì ai mà biết.

Nói không chừng sau khi mất trí nhớ, vừa mở mắt ra đã thấy mình kết hôn với một đại mỹ nhân nên sau đó không muốn làm người nữa thì sao.

Bình tĩnh mà nghĩ, nếu đổi lại là mình trong hoàn cảnh đó, nếu mình bị mất trí nhớ thì mình cũng sẽ làm vậy!

Chỉ cần ngắm gương mặt này của Tạ Lăng thôi là cậu có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm đó!

Ôn Tử Nhiên nghĩ thầm.

“Tớ nói với cậu này, cậu cứ để anh ta ở đó vài ngày, bệnh gì rồi cũng sẽ khỏi.” Ôn Tử Nhiên lại bồi thêm một câu, “Thật đấy, nếu có bệnh thì đi tìm bác sĩ, chứ cậu cứ nhìn chằm chằm anh ta thôi thì có ích lợi gì.”

Các cụ có câu này chuẩn không cần chỉnh, trẻ ho già ốm, đa phần là giả vờ!

Dù cho Phó Minh Thành có mất trí nhớ thật đi chăng nữa, có ỷ lại vào Tạ Lăng thật đi chăng nữa, vậy thì có sao? Vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi mà thôi, Tạ Lăng không có nghĩa vụ phải quản hắn.

Tạ Lăng nhẹ giọng nói: “Tớ có trách nhiệm với việc này.”

Anh nói xong cũng không giải thích nhiều, đi thẳng về phía Phó Minh Thành.

Dựa theo góc nhìn của Ôn Tử Nhiên, việc Phó Minh Thành mất trí nhớ quả thật không liên quan gì đến Tạ Lăng cả, nhưng Tạ Lăng lại điều tra ra được người gây ra tai nạn xe cộ là nhà họ Vinh, nên Tạ Lăng thấy anh có trách nhiệm chăm sóc cho Phó Minh Thành.

Ôn Tử Nhiên biết Tạ Lăng rất cứng đầu, cũng lười khuyên anh, cậu đành phải chú ý nhiều hơn miễn cho Lăng Lăng không chịu khổ là được.

Từ trước đến nay Vinh gia luôn thích phô trương, lần này địa điểm tổ chức bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn riêng của nhà họ Vinh luôn. Vì để trang hoàng cho bữa tiệc, đại sảnh vốn đã xa hoa lãng phí lại càng thêm huy hoàng tráng lệ, chỗ nào cũng sặc mùi tiền.

Trong lúc Tạ Lăng đang nói chuyện với Phó Minh Thành, ánh đèn trong phòng tiệc đột nhiên thay đổi, một ông cụ chậm rãi bước ra giữa sân khấu. Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, cả căn phòng lập tức im lặng.

Tổ tiên của nhà họ Vinh mấy đời nay đều là quý tộc, thế kỷ trước tung hoành ngang dọc khắp cái đất Cảng Thành, mặc dù bây giờ vinh quang đã tàn, nhưng vẫn là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo như cũ.

Vinh lão gia tử đã tiếp quản Vinh gia mấy chục năm nay, lúc loạn lạc thì giã từ sự nghiệp đàn trên đỉnh vinh quang để bảo tồn lực lượng cho gia tộc. Khi gặp được thời cơ sẽ lập tức xuất kích. Không thể không nói, cả thủ đoạn lẫn mắt nhìn của Vinh lão gia tử đều là đỉnh nhất. Nếu không phải tự dưng lòi ra một Tạ gia từ trên trời rơi xuống, không biết thế cục của Ninh Thành sẽ biến thành thế nào nữa. - From app #tyt -

“Lão gia tử vẫn còn rất có tinh thần.”

“Gặp chuyện vui thì ai cũng thấy sảng khoái cả. Thiếu gia Vinh hạ năng lực xuất chúng, lão gia tử cũng có thể yên tâm lui về rồi.”

Mọi người đến dự bữa tiệc này hôm nay đều biết đến là vì chuyện gì, ánh mắt bọn họ tập trung về phía người đàn ông đứng bên cạnh Vinh lão gia tử, đây là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay.

Ông cụ vỗ vỗ bả vai Vinh Hạ, “Ta cũng coi như là có người kế nghiệp rồi, ha ha ha ha.”

Vinh Hạ cong môi: “Là do ông nội dạy tốt.”

Lúc còn trẻ Vinh lão gia tử là người phong lưu, ở Cảng Thành hiếm có ai là không biết đến tên của lão, có vô số người mơ tưởng trở thành Vinh gia đại thiếu nãi nãi. Ngoại trừ nhìn trúng gia cảnh của nhà họ Vinh, các bà còn u mê ông bởi vẻ ngoài đẹp trai sáng láng.

Vinh Hạ là tiểu bối giống Vinh lão gia tử nhất, không chỉ tính cách, thủ đoạn mà còn thừa hưởng được vẻ đẹp của ông ta.

Đẹp trai ngời ngời, lại còn cả sự xấu xa toát ra từ trong xương cốt.

Vinh Hạ cong môi cười, gã thành thạo đi quanh sảnh tiệc, ứng phó với những nhân vật nổi tiếng trong phòng, nhưng tầm mắt lại quét quanh khắp phòng như thể đang tìm kiếm ai đó. lúc ánh mắt dừng trên người Tạ Lăng đang đứng trong góc, gã cười híp mắt, ý cười nơi đáy mắt lộ ra chút chân thành.

Tạ Lăng đến thật.

“Ông nội.”

Vinh Hạ khom lưng cúi xuống nói gì đó bên tai Vinh lão gia tử, ông cụ vẫy tay ý bảo gã có thể đi.

Gã cầm một ly rượu, hướng về phía mục tiêu là Tạ Lăng mà đi tới.

Tạ Lăng ngồi trên sô pha trong góc phòng, ngồi vắt chéo chân, một tay chống cằm, không tập trung, “Đang tìm gì thế?”

Anh đang hỏi Phó Minh Thành.

“Không.” Phó Minh Thành lắc đầu.

Vừa nhìn liền biết hắn có tâm sự.

Tạ Lăng cho rằng mình đã hiểu rất rõ về chim hoàng yến, anh tựa đầu lên vai chim hoàng yến, ghé sát vào tai chim hoàng yến nhà mình: “Nói.”

Ngữ khí của Tạ thiếu gia rất bá đạo, căn bản không cho chim hoàng yến cơ hội lựa chọn.

Lúc trước, chỉ cần Tạ Lăng mở miệng thôi là chim hoàng yến đã ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lần này Phó Minh Thành vẫn mím môi không nói, im lặng kháng cự.

Tạ Lăng chọc chọc cánh tay chim hoàng yến: “Tức giận?”

“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành nắm chặt lấy ngón tay của Tạ Lăng, nắm trong lòng bàn tay không chịu buông, hắn rũ mắt nói: “Hôm nay em đừng bỏ anh ở đây một mình được không?”

“Tôi bỏ anh lại một mình bao giờ?” Tạ thiếu gia nhíu mày khó hiểu, nhưng anh vẫn hứa với hắn: “Tôi sẽ không đi đâu cả.”

Sau khi nhận được lời hứa, Phó Minh Thành mới thả lỏng cơ thể, dưới ánh đèn mờ ảo, hăn không cố ý che giấu ánh mắt của mình, đôi con ngươi đen nhánh lúc này đây không kiêng nể gì mà bại lộ ra sự âm u.

Hắn vừa nhìn thấy Hà Thành.

Đó là người mà Lăng Lăng thích, nhưng mà không sao, Lăng Lăng đã hứa với hắn sẽ không vứt hắn ở đây một mình, hôm nay Lăng Lăng sẽ ở bên hắn, sẽ không đi tìm Hà Thành.

Hắn sẽ thay thế được Hà Thành.

Phó Minh Thành hiếm khi có ý tưởng cấp tiến như vậy. Hắn nghĩ rằng mình đã nguyện ý trở thành thế thân, nguyện ý trở thành tấm lá chắn, chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh Lăng Lăng là được. Nhưng một khi đã thực sự được ở bên cạnh Lăng Lăng, hắn mới nhận ra mình muốn đòi hỏi rất nhiều.

Hà Thành không phải là người tốt, mình tốt hơn gã cơ mà, sao mình lại không thay thế được gã?

Phó Minh Thành biết Hà Thành và Tạ Lăng là thanh mai trúc mã của nhau, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt, nhưng đó là trước khi ba của Hà Thành ôm tiền bỏ trốn. Tạ gia bằng lòng giúp đỡ Hà gia, không đại biểu cho việc bọn sẽ sẽ đồng ý có một cậu con rể ‘không trong sạch’.

Lăng Lăng thích Hà Thành, lại biết trong nhà sẽ không đồng ý cho cuộc hôn nhân này, Lăng Lăng hiếu thuận sẽ không muốn ba mẹ phải buồn lòng nên đã dứt khoát không đề cập đến chuyện này, nhưng đông thời Lăng Lăng cũng không muốn đi xem mắt. Lúc này, hắn đã chủ động tiến lên dụ dỗ Lăng Lăng.

Hắn chỉ là thế thân của Hà Thành, chỉ là tấm lá chắn để Lăng Lăng chặn những buổi xem mắt.

“Sao lại ngẩn người nữa rồi? Có phải anh lại đau đầu không?” Thấy chim hoàng yến im lặng quá lâu, Tạ Lăng có hơi lo lắng.

“Hơi đau.” Phó Minh Thành nhẹ giọng đáp.

Lăng Lăng thiện lương như thế, ngay cả thế thân bị bệnh cũng sẽ rất dịu dàng. Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu hắn có thể nhận được tất cả tình yêu của Lăng Lăng thì sẽ tuyệt vời cỡ nào.

Thích, cũng sẽ bị thay đổi. Hắn sẽ làm cho Lăng Lăng di tình biệt luyến*, để có được tất cả tình yêu của Lăng Lăng.

(* di tình biệt luyến: thay lòng đổi dạ, thay đổi tình cảm)

Có lẽ do Phó Minh Thành mơ tưởng đẹp đến mức ông trời không nhìn nổi nữa, nên người mà Phó Minh Thành không muốn nhìn thấy nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Tạ Lăng đang muốn quan tâm chim hoàng yến một chút, đột nhiên có người đứng trước mặt anh, chặn đi ánh đèn, khiến Tạ Lăng không vui ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đến là ai thì càng cau mày chặt hơn.

Hà Thành thấy Tạ Lăng ngẩng đầu lên thì khẽ cười: “Lăng Lăng.”

“Có chuyện gì?” Tạ thiếu gia không kiên nhẫn hỏi.

Thật lòng mà nói, Tạ Lăng chưa bao giờ cảm thấy mình thân thiết với Hà Thành, ấn tượng của anh về Hà Thành cũng rất mơ hồ. Hà Thành vừa mới về nước đã công khai theo đuổi anh. Nếu chỉ đơn giản là theo đuổi thôi thì Tạ Lăng cứ trốn tránh Hà Thành là được. Nhưng cố tình Hà Thành lại muốn tính kế anh, còn dùng thủ đoạn cực thấp kém.

“Anh đến đây để xin lỗi.” Hà Thành cười cười, gương mặt tỏ ý xin lỗi, “Chuyện tìm người theo dõi em là anh sai, chỉ là anh quá nhớ em.”

“Có phải Hà tiên sinh hiểu lầm gì rồi không?” Tạ Lăng nhướn mi, vẻ mặt lãnh đạm, “Trái với loạn kỷ, anh nên đến cục cảnh sát mà xin lỗi, chứ không phải đến tìm tôi.”

“... Hơn nữa.”

“Anh làm trò nói những lời này trước mặt chồng tôi là muốn châm ngòi ly gián chúng tôi?”

... Chồng tôi.

Phó Minh Thành lập tức bị hai chữ này đánh trúng, năng lực tự hỏi giảm xuống 20%, anh dùng chút lí trí ít ỏi còn lại mà nghĩ —— Tại sao Lăng Lăng lại có thái độ kém với ánh trăng sáng của em ấy như vậy?

“Lăng Lăng, muốn từ chối anh cũng không cần phải lấy cái cớ này.” Giọng điệu Hà Thành như đang khiển trách một đứa trẻ mãi không làm gã bớt lo, gã hoàn toàn không tin Tạ Lăng đã kết hôn.

Gã khom lưng cúi xuống trước mặt Tạ Lăng, hoàn toàn ngó lơ Phó Minh Thành, “Xin lỗi, có lẽ là do anh quá đường đột, nhưng anh thật lòng xin lỗi.”

Hà Thành vươn tay ra muốn sờ mặt Tạ Lăng, nhưng Tạ Lăng còn chưa kịp trốn thì bàn tay vừa vươn ra của gã đã bị hất đi.

Là Phó Minh Thành.

Lúc này Hà Thành mới nhìn về phía Phó Minh Thành, gã lạnh mặt, vẻ mặt cau có, gã nhìn cách đó không xa, thấy Vinh Hạ đang đi về hướng bên này, đột nhiên tung một quyền về phía Phó Minh Thành.

Cuộc chiến trong góc lập tức bùng nổ.

Ôn Tử Nhiên đi đến, nghe thấy tiếng động thì sững sờ.

“Tạ thiếu gia, ngài đừng nói cho tôi biết đây là kế hoạch mà ngài sắp xếp để phá hỏng bữa tiệc đấy nhé?”

“Ngay cả người bệnh mà cậu cũng lợi dụng?!”