Trước đây Phó Minh Thành không cảm thấy mất trí nhớ là vấn đề lớn, dù sao thì mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng gì đến công việc và cuộc sống của hắn cả, hơn nữa còn có Lăng Lăng ở bên cạnh, trong lòng hắn đều là Lăng Lăng, nào có thời gian để suy nghĩ về mấy chuyện nhỏ nhặt như mất trí nhớ này.
Nhưng giọng nói vang lên trong đầu hắn lúc này khiến hắn ý thức được rằng, có lẽ mất trí nhớ không phải là chuyện nhỏ.
Cũng đúng... Ngay cả khi tìm được người thế thân rồi thì cần gì phải kết hôn với một thế thân cơ chứ.
Rốt cuộc là hắn đã làm thế nào để lừa Lăng Lăng kết hôn với mình nhỉ?
Phó tổng mờ mịt.
Tạ Lăng: “Tôi mệt quá.”
Tạ Lăng nói, Phó Minh Thành lập tức tỉnh táo lại, “Vậy thì không ngâm nước nữa.”
“Không muốn ở đây.” Giọng Tạ Lăng tùy ý, không nhìn An Cẩn lấy một lần, hoàn toàn coi người nọ như không tồn tại.
“Hai chúng ta đã lâu không gặp, Lăng Lăng, cậu không nhớ tớ sao?” An Cẩn ở trong lòng cắn khăn tay nhỏ, còn muốn giãy giụa một chút.
Cậu chỉ tình cờ đi ngâm suối nước nóng mà cũng có thể gặp được Lăng Lăng, đây chẳng phải là cuộc hội ngộ mệnh trung chú định* sao!
(* vận mệnh sắp đặt)
Chắc chắn là Lăng Lăng thấy mình phiền phức nên mới gạt mình rằng cậu ấy đã kết hôn.
Vả lại, kết hôn thì sao chứ, cũng không phải là không thể ly hôn, trên đời này không có cái góc tường nào là không cạy được, chỉ có cái cuốc không chịu nỗ lực mà thôi!
“Còn dám đụng chạm lung tung vào tôi nữa, coi từng tôi chặt tay cậu.” Tạ thiếu gia lạnh lùng liếc xéo An Cẩn.
“Keo kiệt.” An Cẩn tủi thân rụt tay về.
Tạ Lăng mặc kệ An Cẩn, anh lấy áo choàng tắm trên bờ khoác lên người, chuẩn bị rời khỏi suối nước nóng.
An Cẩn vội vàng nắm lấy cổ tay Tạ Lăng: “Này này này, đi thật đấy à? Dù cậu đã kết hôn rồi thì chúng ta vẫn là bạn bè mà, cùng lắm thì tớ thu hồi lại tâm tư là được chứ gì.”
Có mới là lạ!
Cậu không dấu vết nhích lại gần, đôi con ngươi màu ngọc bích như phủ một tầng hơi nước, trông nhu nhược đáng thương cực kỳ, khiến người ta thấy thương hại.
Khi còn nhỏ Lăng Lăng thích nhất là đôi mắt của ông đây, ông đậy dựa vào nhan sắc mà ở bên Lăng Lăng đó!
Nhưng Tạ Lăng lại không chút lưu tình hất móng vuốt của An Cẩn ra, sau đó nói với Phó Minh Thành, “Đi thôi.”
An Cẩn thấy Tạ Lăng bỏ đi cũng không hề tức giận, cậu mở điện thoại lên, vui vẻ xem mấy tấm ảnh vừa chụp được.
Lăng Lăng thật đẹp quá đi.
An Cẩn khoanh chân ngồi xuống, xóa mấy tấm ảnh hơi nhòe đi, vui vẻ thưởng thức mấy tấm ảnh nét xịn.
Có một tấm ảnh chụp bị dính cả Phó Minh Thành, An Cẩn cau mày, định làm thao tác xóa đi tấm ảnh phá hỏng cảnh đẹp này đi, nhưng y lại chợt thấy khuôn mặt Phó Minh Thành quen quen, như là đã từng gặp ở đâu rồi.
An Cẩn lẩm bẩm: “Hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải...”
Phó Minh Thành đã mặc xong áo choàng tắm, nóng lòng muốn rời đi, cái gã mắt xanh kia vừa nhìn đã biết là không có ý gì tốt, hơn nữa Lăng Lăng cũng nhìn ra gã mắt xanh ấy có ý với mình, nhưng em ấy không hề ngăn lại.
Trong lời nói còn lộ ra chút thân mật.
Phó Minh Thành mới nhận ra rằng, cuộc hôn nhân này có lẽ là một âm mưu mà hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Vốn đang đứng trước vạch cảm xúc bất an tột độ, cộng thêm với biểu hiện của Lăng Lăng khiến hắn hoảng sợ.
Có rất nhiều người thích Lăng Lăng, hắn cũng không có ưu thế.
Thậm chí hắn còn lừa cả Lăng Lăng nữa.
Tạ Lăng đi đến khúc cua hành lang, khóe mắt liếc ra phía sau một cái, xác nhận An Cẩn không có đi theo mới thả lỏng một chút.
Tạ thiếu gia khi còn nhỏ là một nhóc quỷ điển hình, năm lớp 2 An Cẩn mới chuyển đến trường bọn họ. Các bạn học khác bài xích An Cẩn vì đôi mắt xanh khác biệt của cậu bé, nhưng Tạ Lăng lại rất tò mò về đôi mắt xanh lục bích ấy của An Cẩn.
Tò mò đến nỗi ngày nào cũng muốn chọc cho An Cẩn khóc để xem nước mắt của cậu ta có phải cũng là màu xanh lục hay không.
Tạ thiếu gia nghĩ gì làm đó.
Một ngày nọ, Tạ thiếu gia bắt được một con sâu róm, muốn dọa An Cẩn nên đã bỏ con sâu vào hộp rồi giấu vào nhà về sinh, chờ lúc tan học thì chạy vào nhà vệ sinh lấy con sâu róm rồi chạy sang lớp bên cạnh lôi An Cẩn ra, kết quả là thằng nhóc họ Tạ còn chưa kịp lấy con sâu róm ra thì An Cẩn đã khóc luôn rồi.
Tạ thiếu gia vẻ mặt hoang mang, cậu nhóc vứt con sâu róm đi, sau đó luống cuống tay chân xin lỗi người ta.
An Cẩn nức nở đứt quang: “Hức... Cảm... cảm ơn... hu hu hu.”
Sau này Tạ Lăng mới biết, cái lần mà anh lôi An Cẩn ra hôm ấy, cậu bé đang bị các bạn trong lớp bắt nạt, các bạn nói cậu bé giống con gái nên không cậu vào nhà vệ sinh, còn muốn lột quần áo của cậu ra kiểm chứng.
Tạ thiếu gia lúc còn nhỏ cũng đáng yêu dữ lắm, toàn bị nhận xét là giống bé gái nhỏ, quá đáng hơn nữa là còn thường xuyên bị mẹ ruột lừa mặc váy! - From app #tyt -
Mặc dù chuyện con sâu róm đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng sau khi biết chuyện, tính thiếu gia của nhóc trỗi dậy, nổi giận đùng đùng chạy đi tìm An Cẩn bảo cậu bé chỉ ra mấy tên bắt nạt kia, đánh cho mấy người đó một trận.
Sau đó, An Cẩn liền trở thành đàn em của Tạ thiếu gia, tính cách từ mềm mỏng biến thành làm càn không coi trời đất ra gì.
Thật ra Tạ Lăng không có ghét An Cẩn đâu, anh chỉ không muốn để ý đến An Cẩn, bởi vì người này thuộc kiểu người tự chữa lành, càng lún càng sâu, đến lúc đó anh thật sự không thể rời đi được.
Đêm qua Tạ Lăng không được nghỉ ngơi tốt, lúc này ngâm nước nóng thì buồn ngủ không chịu nổi, mắt nhắm mắt mở, động tác có hơi chậm chạp.
Phó Minh Thành thấy thế thì duỗi tay ôm lấy eo Tạ Lăng, ôm anh vào lòng.
Mấy ngày nay Tạ thiếu gia đều chung chăn gối với Phó Minh Thành, nên quen hơi của người nọ luôn, vì thế Anh tự nhiên chui vào lòng Phó Minh Thành, coi hắn thành cái gối ôm hình người luôn.
Phó Minh Thành sững người đứng đó, chờ thanh niên trong lòng mình dần hô hấp đều đều rồi mới cẩn thận bế cậu thanh niên ấy lên.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, mi mắt của cậu thanh niên chỉ hơi run lên nhưng vẫn không bị đánh thức.
Đợi người đàn ông ấy đi xa, người đại diện của An Cẩn núp ở chỗ ngoặt mới lén bước ra.
Y nhìn về phía Tạ thiếu gia rời đi rồi lại quay sang chỗ suối nước nóng.
Cuối cùng y cúi đầu nhìn điện thoại di động, bàn tay không chịu khống chế mà chụp vội mấy tấm hình.
“Có phải mình cũng bị An Cẩn lây bệnh thành kẻ cuồng chụp lén rồi phải không...” Giọng điệu người đại diện đau đớn không thôi, y ấn ấn màn hình, chuẩn bị xóa tấm ảnh đi, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào màn hình rồi, y lại do dự.
Dùng tấm ảnh này chọc tức An Cẩn cũng được đấy nhỉ!
Sau khi công việc của Phó Minh Thành kết thúc, Tạ thiếu gia liền quay về Ninh Thành ngay.
Còn ba ngày nữa là đến bữa tiệc của nhà họ Vinh, các tài khoản marketing gắn tích V thi nhau đưa tin khí thế ngất trời.
Từ trước đến nay Vinh gia cái gì cũng phải khoe ra, từ sinh con đến kết hôn đều phải đưa tin lên đủ mọi mặt báo mới chịu, mà việc trọng đại như tuyên bố người thừa kế chắc chắn sẽ muốn chiếm đóng hot search cho mà xem.
Cư dân mạng thích ăn dưa xem náo nhiệt, mà dưa của nhà hào môn lại càng ngon, nên lần nào Vinh gia cũng kiếm đủ độ hot.
Nhưng lần này Vinh gia tính sai mất rồi.
Bởi vì giữa đường nhảy ra một Tạ Lăng cản đường.
Tạ thiếu gia vừa đặt chân về Ninh Thành mới phát hiện mình đã được ngồi chễm trệ trên hot search.
Hot search có tổng cộng năm chữ —— #Tạ Lăng, Phó Minh Thành#
Hình ảnh kèm theo là bức hình bọn họ đến sân bay Hải Thành.
Có lẽ là do góc chụp xảo quyệt nên hai người trong anh có vẻ hơi thân mật quá mức, thiếu gia bạc tỷ và tổng tài hào môn, bốc đại một trong hai người ra cũng đều là tin sốt nóng, mà hai người ở cạnh nhau nữa thì lại càng hot bạo. Bình luận trên weibo tăng vọt tính trên đơn vị giây.
[Hu hu hu hu ma ma không cho phép Lăng Lăng yêu đương.]
[Tôi mạnh dạn đoán trước, hai tiếng nữa cái hot search này sẽ biến mất cho mà xem! Nếu không mất thì tôi livestream nuốt bàn phím!]
[Không cần biết ảnh có phải là photoshop hay không, chỉ cần dám đăng lên cũng đã xứng danh hảo hán rồi.]
[Ủa? Truyền thông đầu trọc* đăng tin à? Giải tán, giải tán đi, tin giả đó.]
[Cười chết tui, truyền thông đầu trọc, người ta là truyền thông đồ thấu* mà ha ha ha ha.]
(*chơi chữ từ đồng âm图透 Tú tòu: đồ thấu, 秃头 tūtóu: đầu trọc)
[Đầu trọc gớm ghiếc, cái u ác tính trong giới truyền thông, quăng mỗi tấm ảnh lên, sau đó tự thêm thắt vào.]
[Mấy cái khác tui không nói, nhưng bức ảnh này đẹp ghê á mọi người ơi! Đã lưu!]
[Nhìn ảnh thì cũng đẹp đấy, do người ta đẹp trai sẵn rồi mà, chân cũng dài, hơn nữa ánh mắt Phó tổng dục bá quá, nhìn như muốn ăn thiếu gia luôn á, hé hé hé đã nghĩ ra cốt truyện 18+ dài ba triệu chữ =v=.]
[Người chị em à, bút nè viết đi!!]
[Ê mấy người bị mù à? Rõ ràng là tâm trạng Tạ Lăng không tốt kia kìa, phỏng chừng là người ta thấy paparazzi nên mới phiền á các má.]
[Tui có điều này muốn hỏi, thiếu gia của chúng ta sẽ thích đàn ông à??? Cho dù anh ấy có thích đàn ông đi chăng nữa thì Tạ gia có thể để cho cậu ấy kết hôn với đàn ông ư???]
[Phó tổng đã kết hôn rồi, trên tay anh ấy có đeo nhẫn kìa! *mày mới mù.jpg*]
Tạ Lăng không muốn chèn ép Vinh gia bằng hot search, bởi nó không cần thiết, tuyên truyền càng nhiều thì càng mất mặt. Hình như Vinh gia có chấp niệm gì với hot search hay sao á, lúc trước vừa thấy mấy hot search hơi tụt xuống chút là đã lập tức tăng cường marketing rồi, thậm chí còn ra sức hơn cả giới giải trí nữa.
“Xóa đi.” Tạ Lăng không thích chuyện đời tư của mình bị phơi bày quá nhiều.
Trợ lý Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Quản gia nhờ tôi nói cho anh biết là trang phục dự tiệc đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm, đưa tôi đến đó.”
“Còn một chuyện nữa.” Trợ lý Minh đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, “Ngài muốn đưa một bạn đồng hành nữ... hay là nam đến dự tiệc?”
Thật ra y muốn hỏi có phải thiếu gia muốn đưa Phó tổng đến tham dự bữa tiệc phải không.
Trợ lý Minh đã sớm nhìn thấy hot search, nếu là ở khoảng thời gian khác thì thứ này chưa kịp lên hot search, trợ lý Minh đã xóa nó luôn rồi, để tránh làm lộ chuyện riêng tư của ông chủ ấy mà. Thế nhưng lần này Vinh gia tung hoành như yêu quái vậy, trợ lý Minh còn tưởng rằng Tạ thiếu tự mình đẩy hot search này lên cơ, vậy nên y mới mặc kệ nó.
Y cẩn thận xem lại tấm ảnh được đăng trên hot search, phát hiện quả thật trên ngón áp út của Phó tổng có đeo một chiếc nhẫn, thật không khéo làm sao, y cũng từng thấy qua thiếu gia cũng từng đeo một chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự.
Bản thân những chiếc nhẫn thông thường đã rất khó đụng hàng nhau, huống chi đây còn là nhẫn cưới.
Tạ Lăng đáp: “Không cần.”
Căn bản là bữa tiệc của nhà họ Vinh không thể tiếp tục, anh chỉ đến xem chuyện cười mà thôi.
Từ trước đến nay trợ lý Minh luôn dàn xếp mọi chuyện thật ổn thỏa, Tạ Lăng cũng không để tâm đến chuyện hot search nữa, nhưng sau khi tan sở buổi tối, anh mở điện thoại lên, vẫn thấy tên mình ngồi chình ình trên đầu bảng, hơn nữa đằng sau còn gắn một chữ ‘bạo’ thật to thật chói mắt.
“?”
Tạ Lăng gửi một tin nhắn cho trợ lý Minh: [Chưa xóa à?]
[Trợ lý Minh: Xin lỗi Tạ tổng, thương lượng thất bại, có người tăng giá nhiều lần không cho xóa, hơn nữa nhiệt độ thảo luận của cư dân mạng quá cao, phía weibo cũng không muốn gỡ cái hot search này xuống.]
[Trợ lý Minh: Hơn nữa đạo diễn Lận và Ôn thiếu gia cũng đang cọ nhiệt của ngài, nên phía bên mình cũng không được tốt cho lắm.]
Nhìn tin nhắn của trợ lý Minh, Tạ Lăng không thể hiểu nổi , có người tăng giá không cho anh xuống sàn thì có thể hiểu được là do đối thủ cạnh tranh đanh cố bôi đen hình tượng của anh. Thế nhưng... chú Lận cũng phải cọ nhiệt cơ á?
Chẳng lẽ ba trăm triệu... không đủ để quay một bộ phim văn nghệ ư???
Tinh Thành chưa từng quay một bộ phim bom tấn hiệu ứng đặc biệt nào, thứ nhất là quá tốn tiền, thứ hai là không phù hợp với Tinh Thành. Ba trăm triệu, để đầu tư cho một bộ phim ‘văn nghệ thương mại’ không đòi hỏi chi phí hiệu ứng đặc biệt thì thật sự là một số tiền quá lớn. Hơn nữa, con số ba trăm triệu này mới chỉ là chi phí quay phim thôi đấy chứ chưa bao gồm phí tuyên truyền các thứ nữa đâu!
Tại sao anh cứ cảm thấy chú Lận đang muốn moi thêm tiền tuyên truyền của mình nữa ấy nhỉ?
Không đến mức ấy, thật sự không đến mức ấy.
Tạ thiếu gia nhấp vào hot search, giữa hàng hà sa số bình luận thì có hai bình luận có nhiều lượt thích nhất, một cái là của Ôn Tử Nhiên, một cái là của chú Lận.
[Lận Thần V: Tôi đến cọ nhiệt của ông chủ, đăng cho mọi người thưởng thức một clip ngắn của bộ phim mới này (video ngắn).]
[Tiểu cao nhân ăn dưa: Đạo diễn Lận vẫn đơn giản như thế, đến cọ nhiệt chính là cọ nhiệt, tuyệt không che che giấu giấu đánh mất phong độ làm gì. p/s: Nếu ngài vô tình tiết lộ một chút về tình hình của Tạ tổng với Phó tổng thì càng có phong độ hơn đó nha~]
[Lận Thần V: @Tiểu cao nhân ăn dưa, xin đừng đánh mất đạo đức mà bắt cóc người già. p/s: Nếu bây giờ các bạn @Tạ Vinh Quang thì hiệu quả sẽ tốt hơn đó.]
Tạ Lăng: “...”
Được lắm, chú Lận quả thật đang rất nghiêm túc cọ nhiệt độ.
Mà Ôn Tử Nhiên thì lại âm dương quái khí bình luận.
[Ôn Tử Nhiên V: Tại sao cái hot search này vẫn chưa bị gỡ xuống vậy??? Một thế kỷ đã trôi qua rồi đấy! Tạ thiếu gia có còn sống không thế???]
Có rất như cư dân mạng bình luận và phân tích dưới weibo của cậu.
[Theo một nguồn tin đáng tin cậy, quả thật là bên Tạ Lăng đã gỡ hot search xuống rồi, thế nhưng lâu như vậy rồi mà hot search vẫn còn nằm chình ình ở đây thì khẳng định là có người nhúng tay vào không cho gỡ, lợi ích tương quan, không thể nhiều lời, tôi trốn đây bye bye.]
[Thật ra tôi vốn không có để ý đến việc Tạ Lăng có gỡ hot search xuống hay không, tôi chỉ tò mò một điều là: Tại! Sao! Lăng Vân! Vẫn còn chưa có động tĩnh gì hết vậy! Chuyện này có phù hợp với phong cách làm việc của Phó tổng không thế?!]
[... Bồ vừa nói thì tui cũng nhớ ra. Lần trước Phó tổng không may bị bên truyền thông nào đó chụp được ảnh, hai mươi phút sau bức ảnh đó đã không thấy tăm hơi. Còn cái này đã hơn 12 tiếng rồi mà vẫn chưa được xóa, hmm, cả hai người này mà cũng không thể gỡ được hot search xuống ư? Tôi không tin.]
[Các chị em à! Tôi có một suy đoán lớn mật! Nói không chừng chính là Phó tổng không cho gỡ hot search xuống ấy! A a a a tôi vẫn ổn!]
Tạ Lăng: “...”
Không phải đâu, chim hoàng yến không có kiêu ngạo như vậy...