Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 49




Xe bị va chạm ở đoạn đường rất hẻo lánh, xung quanh toàn nhà cao tầng nên ít người đi lại, nếu có cũng chỉ là các loại xe cộ vãng lai, không có ai để ý tới những chuyện không đâu. Tiêu Gia Hữu đi một chiếc siêu xe, trên người mặc toàn quần áo hàng hiệu xa xỉ, nhìn là biết người không dễ dây vào.

Thanh niên đen gầy thấy hắn đi tới vội vã nháy mắt ra dấu với tên đồng bọn mặt mũi hung ác ngồi phía sau. Hai kẻ đã gây án quen tay thành thục nên cực kỳ ăn ý phối hợp với nhau, tên ngồi phía sau nhanh chóng ôm lấy Phái Phái dùng tay bịt miệng bé lại phòng ngừa tiếng gào khóc dẫn tới sự hoài nghi.

Tiêu Gia Hữu tới gần, cúi đầu liếc nhìn tài xế, kẻ này trông vẻ ngoài cực kỳ bình thường chẳng có điểm gì đặc sắc, hắn cũng không để ý nhiều.

‘’Đâm vào tao rồi muốn chạy à?’’ Hắn tùy tiện gõ gõ cửa sổ xe, mạn bất kinh tâm(1) nói: “Ra đây tâm sự tí nào.”
Thanh niên đen gầy không muốn nhiều chuyện phiền phức nên hạ cửa sổ xe xuống, chỉ hạ xuống một chút rồi nhìn ra ngoài, hắn chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.

Tiêu Gia Hữu chỉ vào đuôi xe bị đâm tới móp méo hỏi: ‘’Nhìn thử đi! Đụng phải xe tao rồi mà một tiếng xin lỗi cũng không có thì muốn chạy?’’

Thanh niên đen gầy nhớ lại tình hình vừa rồi âm thầm than thở, hắn mới là người bị hại mới đúng chứ, tuy nhiên vẫn phải nhẹ giọng giải thích với Tiêu Gia Hữu: ‘’Tôi đang lái xe bình thường cậu đột nhiên đánh tay lái qua nên tôi không tránh kịp mới đụng vào’’

Tiêu Gia Hữu nghiêm túc nghĩ lại cảm thấy đúng là như vậy thật, lúc nãy hắn tâm trạng không tốt nên lúc lái xe cũng không để ý tới xe bên cạnh.

‘’Tao đánh lái mà mày không biết nhìn à, đôi mắt mọc trên mặt làm gì? Nếu là một người đi bộ mày cũng đâm thẳng vào người ta à? Chúng ta ai sai ai đúng còn có thể từ từ nói chuyện, không nói được còn có cảnh sát, mày chạy cái gì mà chạy?’’
Hắn nói tới mức tự mình cũng cảm thấy cực kỳ có lý, giống như cảm thấy bản thân không hề có lỗi.

Thanh niên đen gầy suýt chút nữa nghẹn họng, khó khăn phân trần: ‘’Tôi có việc rất gấp không thể lỡ được. Cậu mới vừa rồi nói bản thân cậu cũng có trách nhiệm, cậu biết rõ là được rồi, không cần gọi cảnh sát, cậu nhường đường cho tôi là được, tôi cũng không cần cậu phải bồi thường.’’

‘’Mày nghĩ tao sợ phải bồi thường à?’’

Tiêu Gia Hữu nghe xong lời thanh niên kia nói thì mất hứng: ‘’Là trách nhiệm của tao tao biết, cần bồi thường bao nhiêu sẽ không thiếu của mày một xu.’’

Thanh niên cao gầy cau mày nói: ‘’Tôi đã nói không cần cậu bồi thường.’’

‘’Tại sao?’’

‘’Cậu thật phiền phức, có bệnh à?’’ Thanh niên cao gầy không thể nhịn nổi nữa quát lên: ‘’Tôi đã nói không cần cậu đền, cậu nhiều tiền quá không biết dùng làm gì sao, cứ dây dưa phiền phức quá vậy.’’
Tiêu Gia Hữu đánh giá thanh niên đen gầy một lát thì cảm thấy không đúng lắm. Đây là lần đầu tiền hắn thấy có người không cần tiền bồi thường, đây là chuyện bình thường à? Người bình thường làm gì có chuyện sẽ bỏ qua khoản tiền bồi thường? Có khi thấy hắn giàu có đã vội vàng nghĩ cách lừa gạt thêm rồi ấy chứ.

Thế nhưng thanh niên này từ nãy tới giờ chỉ vội vã muốn đi, giống như…

Sợ hắn phát hiện ra chuyện bí mật nào đó.

Mà bí mật kia, chắc chắn hiện tại đang ở ngay trong xe.

Hơn nữa tên kia từ đầu tới giờ đều biểu hiện rất chột dạ, ngay cả cửa sổ xe cũng không mở ra, ánh mắt lúc cùng hắn nói chuyện thường xuyên liếc về phía sau giống như đang cùng người khác giao lưu.

Tiêu Gia Hữu nghĩ một chút trong lòng thì hiểu rõ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, hắn muốn xem xem trong hồ lô của đối phương đang bán thuốc gì.­(1)
Hắn nhượng bộ nói: ‘’Vậy cũng không sao, nếu mày có việc gấp thì cứ đi trước, lưu lại cách liên lạc đi, mày sửa xe xong thì gửi hóa đơn chi phí sửa chữa cho tao.’’

Thanh niên cao gầy do dự.

Tiêu Gia Hữu thấy hắn có vẻ hoảng loạn, ánh mắt tan rã, càng khẳng định suy đoán của bản thân, tên này nhất định có vấn đề.

‘’Mày yên tâm, hóa đơn chỉ cần gửi sang cho tao là được, tao khẳng định sẽ không quỵt nợ, mày trông tao giống như thiếu mấy đồng tiền đó hay sao?’’

Thanh niên đen gầy bị thuyết phục, xe này của hắn là xe mới mua, chỗ hư hỏng nếu đem đi sửa nhất định sẽ tốn không ít tiền. Hắn vốn sợ bại lộ đứa trẻ trong xe nên không muốn lằng nhằng với đối phương, thế nhưng tên này trông như một kẻ ngốc nhiều tiền, thế thì cho hắn đền đi, đối với mình cũng là một chuyện tốt. Không chừng có thể nhân cơ hội này lừa thêm tiền, dù sao nhìn qua kẻ này cũng giống người giàu có, nếu đối phương đã nhiệt tình muốn đưa tiền cho hắn như thế thì tại sao hắn phải từ chối đây.
"’Vậy cũng được.’’ Thanh niên đen gầy gật đầu đồng ý sau đó lấy điện thoại mở ra mã QR: "‘Cậu add thông tin của tôi đi."’

Tiêu Gia Hữu lấy điện thoại di động ra quét mã, giả vờ như làm thế nào cũng không thể quét đc, không nhịn được nói: ‘’Cách một lớp thủy tinh làm sao quét được? Mày xuống xe đi, tao cũng không đánh mày thì mày sợ cái gì? Đưa tiền mà cũng không muốn à?’’

Nghĩ tới tiền tên thanh niên động lòng, lại nói đối phương chỉ đi một mình, trông cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, hắn cũng chẳng có gì phải sợ. Vì vậy hắn mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.

Tiêu Gia Hữu cùng tên này đọ sức nửa ngày trời chính là để chờ được cơ hội này. Ngay tại lúc tên kia mở cửa xe bước xuống, hắn nắm cổ áo tên đó lôi ra ngoài, vươn tay mở ra khóa của cửa xe phía sau rồi nhanh chóng mở ra cửa sau của xe.
Tên thanh niên đen gầy bị Tiêu Gia Hữu kéo ngã sấp trên mặt đất, trong chốc lát vẫn chưa phản ứng lại được.

Tên thanh niên mặt mũi hung ác ôm Phái Phái ngồi phía sau xe cũng không ngờ tới tính huống trước mặt, hắn không nghĩ tới Tiêu Gia Hữu lại có thể nhanh chóng trở mặt như vậy, càng không ngờ tới ý định này của Tiêu Gia Hữu.

Mà sau khi Tiêu Gia Hữu mở ra được cửa sau xe liền thấy được Phái Phái đang bị hai tên thanh niên ngồi phía sau kèm chặt hai bên.

Hắn giật mình sửng sốt – một đứa bé?

Phái Phái rất thông minh lanh lợi, thấy có người cứu mình thì cấp tốc giãy dụa, sức lực của bé rất nhỏ nên chỉ có thể dùng răng cắn, dùng móng tay cào lung tung khiến cho tên thanh niên đang ôm bé đau tới mức buông lỏng tay. Bé nắm lấy cơ hội nhanh chóng nhoài người bò ra phía ngoài.
Mẹ nó! Đây là bọn buôn người!

Tiêu Gia Hữu nhanh chóng ôm lấy Phái Phái lôi ra ngoài không cho tên thanh niên kia cơ hội giữ lấy bé. Phái Phái vì sợ hãi mà tay chân mềm nhũn, mặt mày trắng bệch còn nguyên vệt nước mắt trông hết sức đáng thương.

Bé ôm lấy Tiêu Gia Hữu, âm thanh run rẩy nức nở: ‘’Anh ơi, anh cứu em, bọn họ là người xấu!’’

Tiêu Gia Hữu nhìn vào mắt Phái Phái thấy thằng bé là một đứa trẻ lanh lợi thông minh nên rất có hảo cảm, hơn nữa đứa bé này nhìn rất đáng yêu, chẳng trách sẽ thành mục tiêu của bọn buôn người.

‘’Đừng sợ, anh bắt gặp được nhất định sẽ cứu em, anh cũng chẳng có mấy lần làm người tốt đâu.’’

Hắn nói xong quay ra nhìn hai người kia lạnh nhạt nói: "‘Làm kẻ trộm trẻ con, kiếm mấy đồng tiền trái lương tâm thế này mà chúng mày không sợ gặp báo ứng à?’’
‘’Có thể kiếm tiền thì làm cái gì chẳng giống nhau.’’

Tên thanh niên mặt mũi hung dữ uy hiếp: ‘’Mày tốt nhất đứng xen vào việc của người khác, đem đứa trẻ trả lại rồi cút, nếu không mày đừng nghĩ sẽ đi được khỏi đây!’’

Tiêu Gia Hữu bế Phái Phái, mắt cảnh giác hai tên buôn người, trong đầu liên tục nghĩ cách đối sách, tình hình bây giờ đối với hắn hết sức bất lợi.

‘’Gì cơ? Mày uy hiếp tao đấy à? Cho là tao sẽ sợ? Chúng mày có biết tao là ai không?’’

‘’Ai cần biết mày là ai!’’

‘’Đừng phí lời với nó, nhanh cướp lại đứa trẻ nhanh lên.’’ Tên thanh niên mặt mũi hung dữ cấp tốc đưa mắt ra hiệu cho thanh niên đen gầy. Hai tên từ từ áp sát lại phía Tiêu Gia Hữu, ỷ vào việc bên mình nhiều người chuẩn bị trực tiếp động thủ.
Tiêu Gia Hữu từ từ lùi về phía sau, mặt ngoài hắn tỏ ra trấn định nhưng trong lòng thật ra rất hoảng loạn, chủ yếu là nơi này quá hoang vắng, hắn lại chỉ có một mình, lại còn mang theo một đứa nhỏ, muốn thoát thân rất khó.

Hắn không ngừng lùi lại sau đó không chần chừ nữa, ôm Phái Phái nhanh chóng chạy.

Hai kẻ xấu sợ bại lộ thân phân, lúc xuống xe đều cố tình đeo khẩu trang, phát lực rất nhanh đã đuổi kịp Tiêu Gia Hữu.

Nếu đơn đả độc đấu Tiêu Gia Hữu hoàn toàn không sợ mấy tên này, nhưng hiện tại hắn hai tay không địch nổi bốn tay lại còn có một gánh nặng nhỏ nên rất nhanh đã rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Mặc dù như thế hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ Phái Phái, nếu ngay một đứa nhỏ còn không thể bảo vệ được thì hắn sao đáng mặt đàn ông.
Phái Phái cực kỳ sợ, toàn thân bé run rẩy, bàn tay nho nhỏ siết chặt áo của Tiêu Gia Hữu. Tiêu Gia Hữu cảm nhận được, hắn vỗ vỗ lưng trấn an Phái Phái, vững vàng bảo vệ đứa bé trong ngực của mình, dùng thân thể của mình chống lên một vùng an toàn chắc chắn cho bé.

Hắn chịu đựng hai kẻ xấu đang điên cuồng đấm đá, trong lòng chửi rủa.

Dám đánh tao? Muốn chết đúng không! Chờ đi, đợi tao tìm được bọn mày, thời điểm đó bọn mày sẽ biết, tao sẽ giết hết đám khốn kiếp bọn mày!

Hai kẻ đang đánh Tiêu Gia Hữu lúc đó trong lòng cũng không ngừng mắng Tiêu Gia Hữu.

‘’Tiên sư nó, thằng ngu từ chỗ nào tới! Nhanh đưa đứa bé đây nếu không đánh chết mày!’’

‘’Vì một đứa nhỏ chẳng biết là ai, mẹ mày có thấy chết không đáng không?’’
Tiêu Gia Hữu che chở Phái Phái nổi giận nói: "‘Mẹ mày tao sẽ giết cả nhà mày!"’

"’Tao thấy mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Đừng nói với nó nữa, đánh!"’

Tên thanh niên mặt mày hung ác nói xong thì nhặt lên một tảng đá giơ cao muốn đập xuống Tiêu Gia Hữu.

Ngay thờ khắc mấu chốt, cuối cùng cũng có bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy tới xem, cầm đèn pin rọi thẳng vào mấy kẻ xấu giận giữ quát lên: ‘’Mấy đường làm gì? Đứng yên không được nhúc nhích!’’

Hai tên kia nghe tiếng cấp tốc đứng dậy, không dám tiếp tục dây dưa nữa, bọn chúng tàn nhẫn đạp Tiêu Gia Hữu một cước cho hả giận rồi bỏ chạy tới lấy xe chạy trốn.

Tiêu Gia Hữu nghe động tĩnh rồi buông lỏng cánh tay đang che cho đứa bé, đau tới mức hít một ngụm khí lạnh.
Hắn chưa bao giờ trải qua tình cảnh chật vật như hôm nay. Nguyên nhân vì gia đình nên từ nhỏ hắn đã được cưng chiều mà nuôi lớn, bên cạnh lúc nào cũng đều là người người tiền hô hậu ủng, ngay cả việc đánh nhau cũng chưa từng tự mình ra tay huống gì việc chỉ có thể bị động chịu đòn như thế này.

Hiện tại hắn đã tức giận tới mức muốn đem hai tên khốn kiếp kia ra chặt nhỏ từng khúc!

‘’Cậu không sao chứ?’’ Bảo vệ hỏi.

‘’Anh cảm thấy có thế không có chuyện gì à?’’ Tiêu Gia Hữu nhe răng trợn mắt vừa đứng lên vừa trách mắng: ‘’Hiệu suất làm việc của các anh cũng quá thấp rồi đấy!”

Các nhân viên an nỉnh chỉ có thể nhìn nhau, bọn họ cũng chỉ nghe thấy người qua đường nhắc nhở lại mới chạy tới đây.
"’Thôi, không sao rồi, vẫn phải cảm ơn các anh, nếu các anh không thực tôi cũng thực sự toi rồi."’ Hiện tại Tiêu Gia Hữu nghĩ lại tình cảnh vừa rồi cũng cảm thấy sợ.

Hắn hôm nay xui quá mức, chắc do ra cửa không xem ngày.

Bảo vệ hỏi: ‘’Có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?’’

Tiêu Gia Hữu xua tay: ‘’Xe của tôi vẫn đi được, tôi tự tới cục cảnh sát báo án.’’

Hắn vừa nói vừa cúi đầu nhìn đứa nhỏ mới phát hiện bé đang lau nước mắt.

Tiêu Gia Hữu nhất thời sốt sắng: ‘’Em khóc cái gì? Bị thương à? Đau chỗ nào?’’ Hắn vừa hỏi vừa kiểm tra từ trên xuống dưới bé con một lần.

Phái Phái thút thít lắc đầu, bé nắm lấy tay anh trai lớn nức nở nói: ‘’Là em làm cho anh bị thương, xin lỗi anh, chắc anh đau lắm đúng không? Anh vì bảo vệ em nên mới bị thương.’’
Tiêu Gia Hữu thở phào nhẹ nhõm: ‘’Anh còn tưởng em bị thương chỗ nào, làm anh sợ quá, anh cứu em là đúng rồi, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ không bỏ mắc. Em tên là gì?’’

‘’Phái Phái ạ.’’

‘’Ba mẹ em đâu? Trông chừng em thế nào vậy? Ngay cả con mình cũng làm mất.’’

Phái Phái nghiêm túc nói: ‘’Không phải ba ba, ba ba phải đi làm, là dì đưa em đi chơi rồi đụng phải người xấu."’

"’Vậy dì của em cũng quá giỏi, nếu tôi là ba của em thì lúc về nhất định sẽ đuổi cô ta.’’

Tiêu Gia Hữu để cho Phái Phái ngồi vào ghế sau, thắt chặt dây an toàn cho bé, bản thân ngồi vào ghế lái, lúc cúi người vào xe hắn đụng vào vết thương đau tới nhe răng.

Hắn lái xe tới cục cảnh sát, trên đường không quên hỏi thăm Phái Phái: ‘’Em có biết địa chỉ nhà mình không? Hoặc là làm thế nào liên lạc với ba mẹ em?’’
Phái Phái nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy xa lạ, bé khẩn trương lắc đầu nói: ‘’Không biết, em ở một căn phòng rất lớn, còn có rất nhiều vườn hoa đẹp lắm. Ba ba nói em phải nhớ số điện thoại, lúc trước em có nhớ nhưng bây giờ không nghĩ ra."’

Phái Phái còn quá nhỏ lại vừa chịu qua tình huống kinh hãi tột độ, phản ứng của bé đều rất bình thương. Tiêu Gia Hữu không cảm thấy có gì kỳ lạ, hắn cũng không hi vọng những chuyện xấu thế này về sau sẽ ảnh hưởng tới bé con.

Đến cục cảnh sát Tiêu Gia Hữu ngay lập tức báo án, hắn nói rõ tình huống và yêu cầu cảnh sát nhanh chóng điều động lực lượng đi bắt hai tên khốn kia. Lực lượng cảnh sát cũng cấp tốc làm việc, điều động người điều tra lai lịch của đám buôn người.
Sau đó xử lý tới vấn đề của Phái Phái.

Vì Phái Phái không nhớ rõ địa chỉ, cũng không nhớ ra được cách liên lạc với người nhà nên cảnh sát kiến nghị để bé ở lại đồn cảnh sát để các nhân viên trong cục tạm thời chăm lo bé, đồng thời cũng giúp bé tìm người nhà.

Tiêu Gia Hữu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn vừa nghĩ đã giải quyết xong việc, chuẩn bị ra khỏi cục cảnh sát thì bị Phái Phái ôm chặt lấy đùi. Hắn cúi đầu nhìn thấy bé con mếu máo, viền mắt toàn là nước mắt chực rơi, oan ức tội nghiệp ngước đầu nhìn hắn.

‘’Anh ơi anh đừng đi!”

Mới vừa gặp phải người xấu, Phái Phái vẫn đang rất sợ, chỉ tin tưởng mỗi anh trai vừa mới cứu mình.

Tiêu Gia Hữu bị ôm run chân, hắn lớn tới chừng này chưa từng cùng trẻ nhỏ ở cùng nhau, trong chốc lát cảm thấy rất đau đầu.
‘’Anh đưa em đến cục cảnh sát, các chủ cảnh sát ở đây sẽ chăm sóc em, anh phải về nhà, em cứ chờ ở đây, cảnh sát sẽ giúp em tìm ba mẹ, biết không?"’

Hắn nói một lúc lâu Phái Phái vẫn chỉ im lặng không đáp lời, trong hốc mắt nước mắt tràn ra ngoài rồi lăn xuống, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.

Tiêu Gia Hữu vốn muốn dứt khoát muốn nhẫn tâm kéo tay Phái Phái, thế nhưng trong nháy mắt lại do dự không thể quyết tâm được. Hắn thở dài an ủi mình chỉ có duy nhất một lần này, đợi Phái Phái tìm thấy ba mẹ thì bản thân có thể được giải thoát rồi.

‘’Vậy em muốn cùng anh về nhà anh không?’’

Phái Phái hai mắt sáng ngời, vội vàng dùng lực gật đầu, nở một nụ cười với anh trai.
‘’Ra là biết giả vờ đáng thương.’’ Tiêu Gia Hữu thầm nói, nhưng vẫn nắm tay Phái Phái dẫn tới khi đăng ký, hắn cung cấp địa chỉ và phương thức liên lạc của mình, chờ tới khi cảnh sát tìm được ba mẹ Phái Phái thì đưa bọn họ tới nhà hắn trực tiếp đón người đi.

Sau khi đăng ký xong xuôi Tiêu Gia Hữu mang theo Phái Phái về nhà.

Hắn không biết chăm sóc trẻ nhỏ nên đưa đứa bé về nhà cũ, bên kia có bảo mẫu, tới lúc đó Phái Phái để cho mấy cô ấy chăm sóc là được rồi, hơn nữa trên người hắn cũng có vết thương cần phải xử lý.

Thời điểm hắn lái xe trở lại biệt thự là khoảng năm giờ, mặt trời đã dần dần xuống núi, ánh sáng đã yếu bớt đi rất nhiều. Diêu Hạnh đang ở nhà, sau khi tẩy trang và thay đổi quần áo ở nhà thì bà đang chơi đùa cùng con Husky ngu xuẩn kia.
Nhìn thấy xe của Tiêu Gia Hữu bị vỡ hỏng như vậy bà bị dọa nhảy dựng, không còn tâm tư đùa chó nữa mà trực tiếp đi tới. Tới khi thấy được Tiêu Gia Hữu mang theo vết thương ôm một đứa bé từ trên xe bước xuống, ánh mắt của bà vừa kinh hoảng lo lắng vừa tràn đầy kinh ngạc.

"’Bà nội."’ Tiêu Gia Hữu lên tiếng gọi.

Diêu Hạnh đáp lại nhưng hai mắt của bà vẫn không rời khỏi Phái Phái, sắc mặt biến hóa khó lường, cẩn thận hỏi: ‘’Gia Hữu à, chuyện gì thế này? Đứa bé này, là ai đây?’’

Từ giọng điệu tới ánh mặt của bà đều đang thể hiện rõ hai chữ hiểu lầm.

Tiêu Gia Hữu giật mình rồi vội vàng giải thích: "‘Bà nội, người đừng hiểu lầm, đây không phải con trai của chái, là cháu trên đường nhặt được."’
Diêu Hạnh thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, có vết xe đổ của Tiêu Tiên khiến bà rất sợ Gia Hữu đột nhiên cũng mang một đứa trẻ về.

Tuy rằng có chắt trai là chuyện đặc biệt tốt đẹp, nhưng có chắt trai nhưng không có cháu dâu thì lại không tốt lắm.

‘’Bà thấy đứa bé này với ba của con khi còn bé khá giống nhau nên mới nghĩ như vậy."’ Diêu Hạnh nói: ‘’Con từ đâu nhặt được?’’

Tiêu Gia Hữu đem hết mọi chuyện xảy ra nói hết cho bà nội.

Diêu Hạnh nghe xong vừa đau lòng Gia Hữu vừa đau lòng Phái Phái, đứa trẻ nhỏ như vậy, quá đáng thương rồi, những người kia làm sao có thể nỡ xuống tay được cơ chứ.

‘’Phái Phái đúng không?’’ Diệu Hạnh ngồi xổm người xuống, dùng tay áo giúp bé lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc, hòa ái dễ gần nói: ‘’Con đừng sợ, có bà nội ở đây, bà nội ở chung với con được không?"’
Trẻ con giỏi nhất là dựa vào bản năng nhận biết tốt xấu, bé có thể cảm giác được bà nội rất ôn nhu dịu dàng, đối xử với bé cũng tốt, trong chốc lát đã buông xuống đề phòng.

‘’Cám ơn bà nội.’’ Phái Phái nhỏ giọng nói.

‘’Ngoan quá.’’ Diêu Hạnh cười xoa đầu Phái Phái rồi gọi điện cho bác sĩ riêng tới kiểm tra tình hình bị thương của Gia Hữu.

Bác sĩ vội vàng nhanh chóng tới nơi, Tiêu Gia Hữu đi theo bác sĩ kiểm tra vết thương.

Diêu Hạnh đưa Phái Phái đi rửa mặt, còn chuẩn bị cho bé đồ ăn. Phái Phái đã đói bụng từ sớm nên không cần ai dỗ dành đã tự mình ngoan ngoãn bắt đầu ăn, bộ dáng hiểu chuyện nhu thuận khiến cho Diêu Hạnh càng đau lòng yêu thích bé.

‘’Ăn chậm chút, đừng vội.’’ Bà cười nói.
Ăn xong cơm, Phái Phái liền bắt đầu nhớ ba ba, tâm tình đặc biệt không tốt.

Diêu Hạnh nhìn tới mức đau lòng, nghĩ trăm phương ngàn kế chọc cho Phái Phái vui vẻ, cuối cùng còn phải nhờ tới con Husky kia. Husky tên là Lãng Lãng, chó cũng như tên, cực kỳ hoạt bát nghịch ngợm, không có việc gì cũng có thể tự nó chơi đùa một mình cả ngày, Phái Phái lúc vừa thấy nó còn hơi sợ hãi nhưng chẳng bao lâu đã nhào lên chơi thành một đống.

Lãng Lãng chạy xung quanh sân, Phái Phái ở bên cạnh chạy đuổi theo, trong tay bé cầm đồ chơi của Lãng Lãng, ném đi, Lãng Lãng sẽ dùng miệng ngậm trở lại, chơi cực kỳ vui.

Lúc Tiêu Kình trở về nhà nhìn thấy một màn ấm áp hài hòa. Đứa bé đuổi theo Lãng Lãng chơi đùa, Diêu Hạnh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nhìn theo, Gia Hữu ngồi ở bên kia chơi điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua măng Husky là chó ngốc.
Ông hiếu kỳ đi tới hỏi vợ mình: ‘’Đứa bé kia là ai vậy?’’

Diêu Hạnh không trả lời ngay là ai mà cố ý đùa: ‘’Ông đoán xem?’’

‘’Bà đừng làm tôi sợ, từ khi Tiêu Tiên làm tôi sợ hãi lần đó xong thì tôi đã không dễ giật mình như vậy nữa đâu.’’

Diêu Hạnh nói: ‘’Có phải rất giống Tiêu Tiên khi còn bé không?’’

Tiêu Kình tim đập nhanh hơn, thấp thỏm nói: ‘’Bà nói vậy hình như trông cũng rất giống, không phải là con trai Gia Hữu chứ?’’

‘’Không phải, Gia Hữu nói là nó nhặt được. Người lớn trong nhà đứa nhỏ sẽ nhanh chóng tới đón đi.’’

Tiêu Kình nghe xong sự tình từ đầu tới cuối cũng vì Gia Hữu và Phái Phái mà đổ mồ hôi lạnh, may mắn cuối cùng hai đứa đều bình an vô sự.

Ông cảm khái nói: ‘’Đứa bé này thật thông minh.’’
‘’Đúng thế, cực kỳ thông minh.’’ Diêu Hạnh hiền từ nhìn Phái Phái nói: ‘’Tôi mới chỉ cùng nó ở chung một lúc, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn lễ phép, lớn lên đáng yêu như vậy, tôi muốn thực sự là chắt trai của tôi vậy thì tốt rồi.""