Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 50




Vào ngày Phái Phái mất tích...

Trương Mục tới công ti từ sáng sớm. Không hiểu sao cậu cứ cảm thấy thấp thỏm bất an, mắt phải cũng giật giật không ngừng, cậu cảm giác giống như sẽ có chuyện không hay nào đó sẽ xảy ra.

Cậu dụi mắt lơ đễnh, cũng không phải lúc cậu ra mắt người nhà Tiêu Tiên, sao cậu lại cảm thấy bất an như vậy chứ?

Lúc ăn cơm trưa cậu thậm chí còn bất cẩn đến mức làm rơi cả đũa xuống, bị Mạnh Hạc cười nhạo một phen.

Vào buổi chiều, nỗi bất an của Trương Mục lại càng lớn hơn, đứng ngồi cũng không yên.

Đến cả sửa bản thảo cũng chỉ sửa được một lúc rồi lại ngây người ra.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm Trương Mục giật mình tỉnh táo lại. Cậu cầm điện thoại lên xem, là Dương Quỳnh gọi tới.

Dương Quỳnh bỗng nhiên gọi đến chắc chắn là có liên quan đến Phái Phái, Trương Mục vội vã bắt máy.
“Alo chị Dương?” Trương Mục hỏi: “Chị tìm tôi có chuyện gì?”

Vì Dương Quỳnh lớn tuổi hơn cậu nên cậu trực tiếp gọi là chị Dương.

Cậu dứt lời, Dương Quỳnh im lặng. Một lúc sau, có tiếng khóc nghẹn nào truyền ra từ di động.

Tim Trương Mục thắt lại, cậu có dự cảm không lành.

“Có chuyện gì vậy? Phái Phái có sao không?”

Dương Quỳnh không nhịn được bật khóc, nghẹn ngào nói: “Ngài Trương, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi không làm tốt được trách nhiệm, Phái Phái… mất tích rồi!”

"Cô nói cái gì!”

Giọng Trương Mục đột ngột cất cao, cậu hiện tại đang rất sốc.

Phái Phái mất tích? Sắc mặt của Trương Mục trở nên tái nhợt, trái tim của cậu cũng như đang rơi vào hầm băng.

Dương Quỳnh kiềm chế hoảng loạn mà kể lại tình hình.

Càng nghe Trương Mục càng cảm thấy khó thở, cậu phải chống tay vào bàn mới có thể đứng vững.
“Cậu không sao chứ?” Mạnh Hạc nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của cậu, lo lắng hỏi.

Trương Mục lắc đầu ép bản thân tỉnh táo lại, hiện tại cậu không thể cứ tay chân hoảng loạn như vậy được, Phái Phái vẫn còn đang chờ cậu tìm thằng bé.

Cậu đi đến khu nghỉ ngơi dành cho nhân viên rồi nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Tiên.

Tiêu Tiên thấy cuộc gọi đến củaTrương Mục thì rất ngạc nhiên. Bình thường trong giờ làm việc Trương Mục sẽ không gọi điện thoại cho anh.

“Có chuyện gì sao?” Anh bắt máy, hỏi.

Giọng điệu của Tiêu Tiên rõ ràng trở nên dịu dàng hơn nhiều, làm cho mấy tên ‘đồ đệ’ vừa bị anh mắng đến chẳng còn gì bị một phen kinh ngạc, vừa cảm kính vừa tò mò muốn biết người gọi đến là ai.

Tiêu Tiên cũng không cho bọn họ cơ hội để hóng hớt nào, vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Trương Mục gấp gáp: “Không hay rồi Tiêu ca! Chị Dương vừa mới gọi điện cho em, báo rằng Phái Phái đã bị mất tích mấy tiếng rồi! Ban đầu chị ấy không thông báo cho chúng ta mà chỉ tìm kiếm, tìm mãi không được chị ấy mới gọi điện thoại cho em!”

Bước chân của Tiêu Tiên bỗng khựng lại, vẻ mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc. Tiêu Tiên cau chặt mày, trên mặt anh bắt đầu hiện lên sự lo lắng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Tiên vốn dĩ cũng không có thời gian để căng thẳng hay hoảng loạn, anh lo nghĩ biện pháp thật nhanh để đối phó rồi nói: “Được, anh biết rồi, em đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ cùng đi tìm bảo bảo! Xuống bãi đậu xe đợi anh trước, anh sẽ xuống đó ngay bây giờ.!

Tiêu Tiên có bãi đậu xe riêng, có thể đi thang máy trực tiếp xuống đấy. Anh cũng có đưa cho Trương Mục một tấm thẻ thang máy, chỉ có điều Trương Mục rất ít khi sử dụng vì sợ mọi người hiểu lầm. Nhưng vào lúc cấp bách như vậy, cậu không có thời gian đễ nghĩ lung tung.
Trương Mục thu dọn đồ dùng, vội vã đi thật nhanh vào thang máy.

Đi được một vài bước thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cậu quay về phía Mạnh Hạc, nói: “Tôi có chuyện cấp bách cần phải xử lí. Cậu giúp tôi xin nghỉ phép một ngày với giám đốc.”

Mạnh Hạc gật đầu đồng ý, hắn ta cũng thấy rõ ràng Trương Mục đang rất vội. Hắn còn đang định hỏi cậu có cần giúp đỡ gì hay không thì đã thấy bóng dáng của Trương Mục đã đi rất xa rồi.

Lúc Trương Mục quẹt thẻ đi vào thang máy, hình như cậu nhìn thấy bên cạnh mình vừa có bóng hình của ai đó.

Hiện tại trong đầu cậu toàn là chuyện của Phái Phái nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

Lúc Trương Mục đi đến bãi đậu xe thì Tiêu Tiên đã chờ sẵn ở đó, ánh mắt hai người va chạm, ăn ý mà lên xe.

Sau khi Tiêu Tiên lái xe đi ra khỏi công ty, trước hết họ đến công viên chỗ Phái Phái bị mất tích.
Trên đường đi Tiêu Tiên vẫn gọi điện thoại liên tục tìm người giúp đỡ để mở rộng phạm vi tìm kiếm, sau đó anh lái đến cục cảnh sát, hỏi có đứa trẻ nào đi lạc hay không. Phía bên cảnh sát rất khách khí, nói sẽ lập tức hỗ trợ tìm kiếm, nếu như tìm được đứa trẻ nào có đặc điểm nhận biết tương tự như lời kể thì sẽ nhắn lại với anh.

Tiêu Tiên cảm ơn anh ta rồi lại bắt đầu gọi điện thoại tiếp, giọng nói không như mọi khi làm cho mấy người khác bị vạ lây.

Mấy tên kia cũng cảm thấy oan uổng, chuyện bọn họ làm cũng có phần sai, nhưng mà liên quan gì đến việc bị giận chó đánh mèo?

Đồng thời họ cũng phái thuộc hạ của mình đi điều tra, bọn họ đều nghĩ thầm không biết là con chuột nhắt nào gan to đến mức dám bắt cóc con trai cưng của Tiêu Đổng.
Trương Mục cũng đang gọi điện thoại, cậu yêu cầu quản gia in thông báo truy tìm Phái Phái, bảo đảm thưởng lớn cho người tìm thấy và huy động người hầu đi tìm kiếm. Cậu cũng gọi điện thoại cho Dương Quỳnh, hỏi chi tiết chuyện xảy ra.

Dương Quỳnh vẫn còn đang khóc không ngừng nghỉ, luôn miệng nói cô ấy có lỗi với Phái Phái.

Vốn dĩ Trương Mục đã cảm thấy rất mất tập trung, nghe thấy chị ấy khóc như vậy thì cậu lại càng cảm thấy buồn bực hơn, cậu nhịn không nổi nữa, quát: “Chị đừng khóc nữa có được hay không? Khóc thì có ích gì? Chị khóc như vậy thì Phái Phái có thể quay trở về à?”

Dương Quỳnh sửng sốt, cô im bặt lại ngay lập tức.

Nhưng cho dù là vậy thì cô ta cũng không thể cung cấp được thêm một chút thông tin nào hữu ích nữa, thậm chí cô ta còn không biết lý do Phái Phái bị mất tích.
Trương Mục càng nghĩ càng tức giận, cậu đưa bảo bảo cho Dương Quỳnh chăm sóc là cậu tin tưởng chị ta, mà chị ta thì sao? Rõ ràng là có dắt theo Phái Phái theo mà vẫn còn có thể đi chơi, cô ta làm bảo mẫu kiểu gì?

Cúp điện thoại, Trương Mục nhíu chặt mày cậu đang rất sợ hãi, cậu không tưởng tượng được nếu không thể tìm thấy thằng bé thì cậu sẽ như thế nào nữa.

Trước đây cậu đã từng được nghe kể rất nhiều lần về việc những đứa trẻ bị lừa mang đi bán, cậu không nghĩ rằng chuyện kinh khủng như vậy lại có thể xảy ra với con của mình.

Nếu như không tìm được Phái Phái thì có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không thể nào tha thứ cho mình.

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiêu Tiên nhìn thấy biểu hiện Trương Mục thay đổi thì xiết chặt tay cậu, coi như là vừa an ủi Trương Mục, vừa an ủi bản thân: “Phái Phái thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Anh cũng đã tìm người hỗ trợ, nếu có tin tức gì thì họ sẽ thông báo cho chúng ta ngay lập tức.”
Trương Mục vẫn còn hoang mang lo sợ, mà cậu cảm thấy sợ hãi nhiều hơn.

Cậu cũng nắm chặt lại tay Tiêu Tiên, giống như đang tìm một điểm tựa: “Thật vậy sao?”

Tiêu Tiên siết chặt bàn tay lạnh buốt của Trương Mục, nói chắc như đinh đóng cột: “Ừm, tất nhiên là thật rồi. Cho dù Phái Phái có ở đâu chăng nữa thì chúng ta vẫn sẽ tìm thấy thằng bé.”

Nỗi lo lắng trong lòng anh không hề thua kém gì Trương Mục, nhưng trong hoàn cảnh này anh tuyệt đối không thể hoảng loạn!

Trương Mục gật đầu, cậu đã cảm thấy bình tĩnh được đôi chút. Tay nắm chặt tay, cậu giống như được tiếp thêm hơi ấm và lòng can đảm từ Tiêu Tiên.

Cậu còn phải cứu Phái Phái nữa, nên cậu phải tươi tỉnh lên!

Phái Phái nhỏ như vậy, thằng bé chưa bao giờ rời khỏi nhà. Có lẽ bây giờ thằng bé đang cảm thấy rất bất lực và sợ hãi. Không biết bé có bị đói hay không? Không biết bé có bị đánh hay không? Không biết bé có khóc như hay khóc với cậu hay không?
Nghĩ đến những thứ mà hiện tại Phái Phái phải chịu đựng, lòng Trương Mục như thắt lại. Cậu và Phái Phái giống như là tâm linh tương thông vậy.

Bọn họ đến rồi bắt đầu tìm kiếm từng chỗ một ở công viên. Chỉ cần có một cuộc điện thoại gọi đến, Trương Mục sẽ bắt máy thật nhanh với hi vọng có thể tìm được Phái Phái.

Dù đã có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến vẫn không hề có một tin tức nào của bảo bảo. Trương Mục hi vọng sẽ có cuộc gọi nào đó liên quan đến Phái Phái, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị thất vọng.

Họ tìm đến tối, căn bản là đã tìm hết những nơi ở gần đó nhưng vẫn không có chút tin tức nào của thằng bé.

Ban đầu Trương Mục còn giữ được bình tĩnh, nhưng dần dần cậu đã nhận ra rằng hi vọng chỉ là xa vời. Cậu gần như gục ngã, cơ thể lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt.
Biểu tình Tiêu Tiên cũng ngày càng khó coi, dần tiều tụy đi, việc Phái Phái bị mất tích là một đả kích lớn đối với anh.

Cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi, phải đỗ xe bên lề đường để nghỉ ngơi.

Ánh sáng đèn đường bên cạnh mang một màu vàng mờ ảo bao trùm lên chiếc xe tối om, càng nổi bật lên vẻ buồn tẻ và ảm đạm.

Trương Mục nắm chặt tay Tiêu Tiên, hai người cũng không mở miệng nói chuyện nữa mà chỉ im lặng rất lâu. Hai người tựa sát nhau để chống lại nỗi dằn vặt trong lòng. Rồi điện thoại của Tiêu Tiên reo mạnh.

Tiêu Tiên phải lái xe, cho nên điện thoại của anh là do Trương Mục cầm, cho nên, cậu trực tiếp bắt máy.

“Xin chào, có phải là ngài Tiêu không?”

Trương Mục trả lời: “Vâng, xin hỏi ông là ai?”

Trước đó, cậu đã nhận rất nhiều cuộc điện thoại vô nghĩa, lần này cậu cũng không có hi vọng gì nhiều.
Người kia nghe vậy, tiếp lời: “Tôi là người bên đồn cảnh sát ở thành phố Nam gọi đến, có phải là hai người đang tìm một đứa bé bị mất tích có tên là Phái Phái hay không?”

Sau đó ông ta miêu tả quần áo của Phái Phái, tất cả đều ăn khớp!

Trương Mục vui mừng ngồi thẳng dậy, vừa kích động vừa khẩn trương nói to: “Đúng! Phái Phái là con trai của tôi, các ông có thấy thằng bé sao?”

“Đúng.” Cảnh sát nói: “Đứa nhỏ bị bọn buôn người bắt đi sau đó được một người tốt bụng cứu ra. Hắn đưa thằng bé vào đây kí danh, chúng tôi cũng đang cố gắng tìm kiếm gia đình của thằng bé.”

“Bây giờ các ngài có thể đến đây được hay không?”

Trương Mục vui mừng khôn xiết vội vàng nói: “Vâng! Đương nhiên có thể! Chúng tôi sẽ lập tức đến đó!”

Đến đồn công an ở thành phố Nam, cảnh sát đưa cho Trương Mục ảnh của Phái Phái, để cậu xác nhận.
Trương Mục thấy ảnh là Phái Phái, tâm trạng cuối cũng cũng có thể thả lỏng, cậu lo lắng hỏi: “Đây là con trai tôi, hiện tại thằng bé đang ở đâu?”

Biểu tình cũng Tiêu Tiên cũng rất lo lắng.

Cảnh sát nói: “Hai người đừng vội vàng, tìm được người là tốt rồi. Có thể đứa trẻ đã bị đả kích nên chỉ muốn ở cùng người cứu nó, chúng tôi đã để người đó mang thằng bé về nhà. Xin vui lòng ghi chú trước, sau đó tôi sẽ nhờ người mang Phái Phái đến cho hai người.”

Chờ đăng ký xong, cảnh sát kia lại nhịn không được nói: “Lúc đó may mà nhờ có người tốt kia, nếu không hai người cũng sẽ không còn có thể nhìn thấy thằng bé nữa. Hai người làm cha mẹ thì phải để ý đứa nhỏ nhiều một chút.”

Trương Mục gật đầu liên tục nhìn sang Tiêu Tiên, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được Phái Phái rồi, khoảng thời gian gian này cậu thậ sự rất sợ.

Cảnh sát nói rất đúng, bọn họ chắc chắn phải cảm ơn người đó thật tốt, nghe nói anh ta còn vì cứu Phái Phái mà bị thương.

Xe cảnh sát đi trước, xe Tiêu Tiên đi sau, hai xe đi một đường đến nhà của người kia.

Tuy đã chắn chắn là Phái Phái không sao, nhưng còn chưa thấy thằng bé thì hai người vẫn còn căng thẳng, không thể thả lỏng hoàn toàn được.

Ô tô lao ra quốc lộ, đi về phía con đường rộng lớn và yên tĩnh.

Ban đầu Trương Mục còn mãi suy nghĩ về Phái Phái, nhưng tới khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì cậu mới phát hiện có điểm không đúng, sao cậu có cảm giác con đường này lại quen như vậy?

“Chúng ta đã từng đi qua nơi này sao?” Cậu nghi hoặc hỏi.

Tiêu Tiên có vẻ hơi bối rối. Trương Mục chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng anh lại biết rất rõ đây là nơi nào.
“Con đường này dẫn tới khu biệt thự Phỉ Lâm.”

“Biệt thự Phỉ Lâm?”

Trương Mục khựng lại, cậu mới chợt nhớ ra, đây không phải là nơi ba mẹ Tiêu Tiên sinh sống hay sao?

“Lẽ nào người đó sống cùng khu biệt thự với bố mẹ anh?” Cậu suy đoán.

Tiêu Tiên không lên tiếng, anh vẫn chạy theo sau xe cảnh sát. Chỉ là anh đang có một suy nghĩ khác trong đầu, nhưng ý nghĩ đó quá trùng hợp nên anh cũng không có nói ra.

Xe cảnh sát đi thẳng một đường dài vào phu biệt thự Phỉ Lâm, cuối cùng họ dừng xe ở ngoài biệt thự nơi cha mẹ Tiêu Tiên ở.

Trương Mục ngạc nhiên nhìn chằm chằm căn biệt thự quen thuộc kia, cảm giác khó có thể tin được, hỏi: “Các ông có chắc là mình không đi nhầm không?”

“Đương nhiên chắc chắn.” Cảnh sát kia không hề do dự, nói: “Địa chỉ người đó để lại là chỗ này."
Trương Mục hít sâu một cái, cậu cảm giác tim mình đập rất khó khăn.

“Cậu không sao chứ?” Cảnh sát hỏi.

Trương Mục không biết nên nói gì.

“Cậu ấy không sao.” Tiêu Tiên vỗ vỗ vai Trương Mục, mang ý cổ vũ mà nhìn cậu, thấp giọng nói: “Đi thôi, Phái Phái đang ở bên trong, chúng ta vào xem nó trước đã.”

Trương Mục lo lắng gật đầu, tim cậu đập dữ dội. Nhưng cậu cũng chỉ có thể tự trấn tĩnh mình, kiên trì theo sau Tiêu Tiên đi vào biệt thự.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Kình thì ngồi ở ghế sô pha xem báo, Diêu Hạnh thì lật xem tạp chí thời trang.

Phái Phái đang ôm một con bút bê lông xù xù trên tay, chăm chú xem phim hoạt hình. Hai mắt bé sáng lấp lánh, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đang yêu.

Hiếm khi Tiêu Gia Hữu vẫn còn chưa đi, ngồi ở bên cạnh ghế sô pha đút táo cho Phái Phái.
Lúc bảo bảo ăn thì hai má phình ra rất giống như hamster, nhìn rất đáng yêu.

Tiêu Gia Hữu vừa nhận được cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát, biết người nhà của Phái Phái đang trên đường tới, hắn cũng đã suy nghĩ một kịch bản trong đầu để nói chuyện với bọn họ.

Rốt cuộc nếu như đứa bé mất tích lần nữa thì cũng chưa chắc đã có thể gặp được người tốt bụng như hắn ta.

Chuông cửa vang lên, bảo mẫu vội vàng đi mở cửa.

Mọi người đều biết rằng người nhà đứa bé đã đến, vì vậy họ tạm ngưng hoạt động, tập trung nhìn vào cánh cửa.

Bảo mẫu mở cửa thì nhìn thấy Tiêu Tiên đứng đằng sau cảnh sát.

Việc đầu tiên mà Tiêu Tiên làm là quan sat xung quanh để tìm bảo bảo, thấy Phái ngồi ở trên ghế sa lông bình yên vô sự thì anh mới xem như là đã thả lỏng.

Mà khi anh nhìn thấy thằng bé, đồng thời thằng cũng nhìn thấy anh và Trương Mục.
“Ba ba! Tiêu ba!” Phái Phái vui vẻ hô to.

Bé thả búp bê trong tay xuống, nhảy khỏi ghế sofa rồi chạy nhanh về phía Tiêu Tiên.

Bảo bảo rất nhớ Tiêu ba và ba ba!

Tiêu Gia Hữu nhìn ba mình, nhìn Trương Mục rồi lại nhìn thằng bé đang gấp gáp chạy đi mà cảm giác như sét đánh ngang tai.

Thanh âm “ba” mà hắn muốn nói ra cũng đã bị giành lấy, hắn cũng không thể gọi lại.