Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 48




Trương Mục vừa đi làm lại không bao lâu thì có người thông báo, nói là giám đốc muốn tìm cậu.

Cậu đoán là vì an bài công việc cho cậu nên cũng không nghĩ gì nhiều, liền đứng dậy đi đến phòng giám đốc.

Vị giám đốc trước giờ luôn nghiêm túc nhưng thái độ gặp Trương Mục lần này có chút khác thường, nở một nụ cười ôn hòa: "Cũng không có gì đâu, cậu ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Trương Mục sửng sốt, giám đốc vốn luôn cẩn thận nghiêm túc sao đột nhiên lại ôn hòa đến như vậy?

Cậu nghi hoặc ngồi xuống nhưng sự cảnh giác trong lòng đã sớm dâng lên.

Trần Đàm lại hỏi: "Cậu muốn uống gì? Trà hay là cà phê?"

Trương Mục cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không bình thường, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: "Giám đốc, ông có việc gì thì cứ nói thẳng."
Trần Đàm mặt đầy ý cười, nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nói: "Cậu nha, giấu thật sâu đó, ngay cả tôi cũng không phát hiện."

Trương Mục nghe vậy cũng mơ hồ đoán được lí do.

Như dự đoán, giám đốc liền nói tiếp : "Ai có thể nghĩ tới người yêu của Tiêu tổng lại làm việc dưới trướng tôi, khi tôi biết đến chuyện này cũng rất sợ hãi, cậu thật là ‘chân nhân bất lộ tướng’*."

Trương Mục thầm nghĩ quả nhiên là vậy, chẳng trách thái độ của giám đốc lại khác thường như thế.

"Từ lúc nào giám đốc biết được?"

Trần Đàm nói: "Sau khi cậu rời đi không bao lâu, Tiêu tổng liền đến tìm tôi, chuyện cậu xin nghỉ cũng phải có người xử lý đi."

Trương Mục suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Hi vọng giám đốc có thể giữ bí mật về quan hệ của tôi cùng Tiêu tổng, đừng nói ra bên ngoài."
Tuy quan hệ của cậu cùng Tiêu Tiên cuối cùng cũng sẽ công khai nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

"Cậu yên tâm, tôi đã biết, chuyện này Tiêu tổng đã phân phó cả rồi." Trần Đàm cười nói: "Cậu cũng đừng gọi tôi là giám đốc, không thích hợp lắm đâu, gọi tên tôi đi."

Trương Mục dở khóc dở cười: "Giám đốc, chúng ta vẫn như trước đây là được rồi, ông không cần phải để ý đến thân phận của tôi đâu."

"Như vậy làm sao được?" Trần Đàm cảm thấy như vậy cũng không quá thỏa đáng, hiện tại hắn chỉ muốn một lòng cung phụng Trương Mục cho thật tốt.

Đã biết đến thân phận của cậu thì làm sao có thể đối xử giống như trước đây được.

Trương Mục cũng biết có chút khó khăn, cậu lui một bước, lên tiếng đề nghị: "Vậy lúc ở trước mặt mọi người, chúng ta vẫn như trước được chứ?"
Trần Đàm gật đầu, nghĩ rằng Trương Mục là không muốn bị người khác phát hiện, liên tục đảm bảo rằng sẽ ‘miệng kín như bưng’, tuyệt đối sẽ không để lộ nửa chữ.

Sau đó hai người mới nói đến chuyện công việc.

Trần Đàm muốn nói với Trương Mục về hạng mục ‘Luân hồi’, ban đầu là do Trương Mục phụ trách, sau khi cậu rời đi thì liền giao cho Lý Ngạn.

Nhưng năng lực của Lý Ngạn lại có hạn, căn bản vẽ không bì kịp đến trình độ của Trương Mục, vì chuyện này mà tạo nên mâu thuẫn giữa các bộ phận trong công ty, Lý Ngạn liền chủ động từ bỏ dẫn đến hạng mục bị đình trệ.

Nếu như Trương Mục đã đi làm lại thì Trần Đàm muốn giao hạng mục kia cho cậu nhưng trước tiên, phải hỏi xem ý kiến của cậu thế nào đã.

Trương Mục vốn rất có cảm tình với hạng mục này, mỗi bức ảnh trong đó cậu đều rất hoài niệm, tất nhiên sẽ không mở lời từ chối, cậu không muốn đứa con mình từng nâng niu trong tay sẽ bị người khác dẫm đạp như vậy.
Bàn về hạng mục ‘Luân hồi’ xong, Trần Đàm liền thở phào nhẹ nhõm. Hạng mục này độ khó rất lớn, là một củ khoai lang nóng phỏng tay, ngoại trừ Trương Mục ra, hắn cũng không thể tìm được người nào thích hợp hơn được nữa.

Tuy rằng đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, cộng thêm chỉ mới vừa đi làm lại nhưng Trương Mục cũng rất nhanh liền thích ứng với tiến độ công việc này.

Lúc trước dù có đang mang thai, cậu cũng không quên việc vẽ vời, sợ nếu dừng vẽ quá lâu sẽ trở nên ngượng tay. Đây cũng là nguyên nhân mà hiện tại, trình độ vẽ tay của cậu đã tăng lên đáng kể.

Nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài khiến Trương Mục cảm thấy thật tốt khi được làm việc trở lại. Công việc bận rộn của hiện tại mang đến cho cậu một cảm giác thành tựu rất to lớn và cũng chỉ có khi làm việc mới có thể mang lại cho cậu sự tốt đẹp này.
Chỉ là bây giờ cậu đã có thêm Phái Phái, cuộc sống đã không còn giống như trước.

Đã có gia đình thì mọi thứ đều phải đặt gia đình lên hàng đầu. Trước đây, khi cậu chỉ có một mình thì tăng ca cũng là chuyện bình thường nhưng bây giờ chỉ cần đến thời điểm tan tầm, cậu liền muốn trở về với Phái Phái và ôm bé một cái.

Tiêu Tiên cũng thế, chỉ cần có thể nhín được chút thời gian, anh đều sẽ tận lực trở về nhà cùng Trương Mục và Phái Phái, hay là khi có thể tăng ca ở nhà thì tuyệt đối sẽ không ở lại công ty.

Mạnh Hạc thấy sự thay đổi của Trương Mục gần đây, liền trêu ghẹo cậu có phải có chuyện gì hay không? Hay do trong nhà có người chờ? Nếu không sao đến mỗi lúc tan tầm đều gấp gáp như vậy.

Trương Mục không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong nhà cậu có người chờ là sự thật nhưng lại khác xa so với những gì Mạnh Hạc nghĩ.
Mạnh Hạc chưa biết được tính hướng của cậu và cậu cũng chưa có ý định nói ra.

Trương Mục không giải thích điều gì nên Mạnh Hạc cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận bản thân có bạn gái, hễ không có viêc gì làm liền trêu ghẹo Trương Mục, nói vị kia nhà cậu thật có bản lĩnh quản cậu đến chặt như vậy, còn nói hắn rất kính phục cùng ngưỡng mộ vị kia trong nhà cậu, không biết đến bao giờ mới có thể gặp được người thật.

Trương Mục buồn cười, nghĩ thầm, bây giờ cậu ta còn có tâm tình đùa giỡn, đợi đến lúc thấy người thật chỉ sợ cười cũng không cười nổi luôn đi.

Chuyện công tác đã ổn định, buổi tối hôm đó Trương Mục và Tiêu Tiên nằm trên giường liền nghĩ tới chuyện gặp mặt gia trưởng.

Tiêu Tiên không khỏi bất ngờ, anh luôn lo lắng Trương Mục vẫn chưa có sự chuẩn bị nên cũng không đề cập đến chuyện này, không nghĩ Trương Mục lại chủ động nhắc tới.
Trương Mục ra vẻ bất đắc dĩ: "Sớm hay muộn gì cũng phải gặp thôi, cũng không thể kéo dài mãi được."

Thật ra cậu càng muốn nói ‘đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao’, không bằng thẳng thắn dứt khoát một lượt.

Tiêu Tiên ôm Trương Mục vào lòng, nở nụ cười: "Là đạo lý này."

Trương Mục nằm trong lồng ngực Tiêu Tiên, tay không nhịn được sờ sờ người anh, thấy anh vẫn còn rất bình thản, hừ hừ: "Anh bây giờ còn có thể nhàn nhã, đợi đến khi gặp cha em liền biết được tư vị này."

Tiêu Tiên nghĩ một hồi, nói: "Tôi có hơi sợ một chút rồi."

"Sợ cái gì?"

Ngón tay Tiêu Tiên nghịch nghịch mái tóc của Trương Mục, động tác tràn đầy ôn nhu cùng lưu luyến: "Sợ cha em đuổi tôi đi, lại càng sợ ông ấy cướp vợ cùng con tôi."

Trương Mục quả nhiên rất đắc ý, nghĩ thầm anh cũng biết sợ nha.
Cậu im lặng một chút liền an ủi: "Cha em nhìn hung ác thế thôi nhưng tâm tình luôn rất mềm mại, anh ưu tú như vậy, lúc ông ấy nhìn thấy anh sẽ rất hài lòng."

"Ba mẹ tôi cũng vậy." Tiêu Tiên nói: "Em tốt đẹp như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích em."

Trương Mục thở dài, lại căng thẳng: "Hi vọng là như vậy."

Hai người thương lượng thời gian gặp mặt, quyết định chủ nhật tuần này sẽ đi gặp ba mẹ Tiêu Tiên cùng Tiêu Gia Hữu, cũng không định nói về thân thế của Phái Phái mà chỉ nói đó là con trai của Tiêu Tiên.

Đối với chuyện cậu sinh Phái Phái, Trương Mục hi vọng càng ít người biết càng tốt.

Tiêu Tiên biết sự lo lắng của Trương Mục cũng nên không nói gì.

Đến lúc chuẩn bị ngủ, Trương Mục đang ôm Tiêu Tiên dường như nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu lên, nhấn mạnh: "Em muốn nói rõ trước một điều, Phái Phái là do em mang thai mười tháng, chịu không ít dằn vặt mới có thể đến được thế giới này, trên bụng em vẫn còn mũi dao ngày đó, em tuyệt đối sẽ không cho phép ai bắt nạt Phái Phái. Thời điểm đó, dù là ba mẹ anh hay Tiêu Gia Hữu thì em cũng sẽ không nhân nhượng."
Người làm cậu lo lắng nhất là Tiêu Gia Hữu, lấy sự hiểu biết của cậu về hắn thì đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp nhận chuyện bản thân có thêm một đứa em trai.

"Em yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt." Tiêu Tiên trịnh trọng: "Phái Phái cũng là con trai của tôi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào dám bắt nạt bé."

"Ừm." Trương Mục gật đầu, buông lỏng tâm tình.

Cậu luôn tuyệt đối tín nhiệm Tiêu Tiên, thái độ của anh đối với Phái Phái như thế nào cậu là người rõ ràng nhất.

Về điểm này, suy nghĩ của cậu cùng Tiêu Tiên là giống nhau.

Đến thứ năm, cách chủ nhật chỉ còn ba ngày, thời gian càng rút ngắn thì Trương Mục lại càng căng thẳng.

Trương Mục đã nói với Phái Phái về chuyện gặp mặt trưởng bối, Phái Phái cũng rất trông ngóng muốn gặp ông bà nội cùng anh hai, bé suy nghĩ rất đơn thuần, tuy có một chút sốt sắng nhưng kích động cùng mong đợi lại càng nhiều hơn.
Thấy Phái Phái như vậy, Trương Mục thật sự rất lo lắng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện làm tổn thương đến bé.

Cậu yên lặng quyết định, đến lúc đó, nếu như Phái Phái thật sự bị bắt nạt thì cậu liền mang theo bé con mà rời đi, tuyệt đối sẽ không để bé phải chịu ủy khuất.

Sáng sớm lúc Trương Mục cùng Tiêu Tiên rời giường đi làm thì Phái Phái vẫn chưa tỉnh ngủ, hai người nhìn nhau cũng không có đánh thức Phái Phái.

Trương Mục và Tiêu Tiên đều lái xe riêng đi làm, chủ yếu là sợ bị người trong công ty nhìn thấy, hơn nữa, để tránh bị hoài nghi, lúc làm việc Trương Mục sẽ tháo cả nhẫn xuống.

Tiêu Tiên vẫn luôn đeo nhẫn, vì vậy đã mang tới một trận náo động rất lớn, mọi người đều dồn dập suy đoán có phải Tiêu đổng đã kết hôn rồi hay không, đối tượng là ai, đồng thời tin tức này còn khiến cho nhiều người đang ôm mộng cùng Tiêu Tiên thất vọng.
Tiêu Tiên cũng không nói rõ chuyện này, cũng không ai nhìn thấy đối tượng của anh, cho nên người trong công ty luôn tò mò suy đoán phu nhân của Tiêu đổng rốt cuộc là ai.

Trương Mục quấn lấy Tiêu Tiên yêu cầu một nụ hôn tạm biệt rồi mới hài lòng thả Tiêu Tiên rời đi.

Bọn họ vừa đi thì Phái Phái liền tỉnh dậy.

Dương Quỳnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Phái Phái, thấy bé con tỉnh liền giúp bé thay quần áo, rửa mặt rồi dẫn xuống lầu ăn cơm.

Sau đó, cô lại mang Phái Phái đến công viên chơi.

Công viên lúc này rất nhiều người, quang cảnh đặc biệt náo nhiệt, có rất nhiều tiểu bằng hữu đang chơi đùa. Trước đây cô từng mang Phái Phái đến đây, bé con cũng rất yêu thích nên sau này liền thường xuyên đến chơi.

Khu vui chơi trong công viên có đủ các đu quay, cầu trượt cùng chiếc cà kheo, những tiểu bằng hữu đến chơi đùa rất nhiều, Phái Phái vừa đến được mấy lần nên vẫn chưa quen với những đứa bé khác.
Mỗi lần Dương Quỳnh dẫn Phái Phái đến khu vui chơi, bé con đều rất thích chơi cầu trượt, nên bé đã rất quen thuộc với trò chơi này, hai cái chân ngắn ngắn cứ chậm rãi leo lên cầu thang rồi trượt dần xuống.

Thời điểm Phái Phái đang chơi đùa, Dương Quỳnh ngồi một bên canh chừng. Được một thời gian, cô liền cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.

Lúc này bên cạnh có một đám người đứng vây lại, cảm giác rất náo nhiệt, không biết họ đang làm gì khiến cô tò mò, muốn đến đó xem một chút.

Dương Quỳnh đứng lên nhìn Phái Phái một chút, thấy bé đang chơi rất vui vẻ lại quen biết một bằng hữu mới, cô muốn đến nhìn đám người kia một chút, dù gì khoảng cách cũng rất gần, lúc cô qua đó nhìn cũng có thể chú ý đến Phái Phái.

Cô đi đến đưa mắt nhìn một hồi nhưng cũng không thấy cái gì liền quay trở về, cảm thấy nếu chỉ có như vậy sao mọi người lại đứng đông thế. Ôm ý nghĩ tò mò đó, Dương Quỳnh liền quay trở lại đi tới chỗ những người kia, vừa đi vừa quay đầu nhìn Phái Phái.
Đến lúc tới gần, cô nhìn thấy một cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương đang có hoạt động chào mừng, chỉ cần quét mã liền có thể nhận mỹ phẩm dưỡng da miễn phí.

Hiện trường có rất nhiều người đang quét mã, Dương Quỳnh cũng thoáng động lòng, tặng miễn phí tại sao có thể không nhận? Lúc này cô cũng lấy điện thoại di động ra.

Quét mã cần không ít thời gian, đến lúc Dương Quỳnh chuẩn bị vào cửa hàng để nhận thưởng thì chợt nhớ đến Phái Phái.

Cô liền lấy lại tinh thần, nhất thời không khỏi sợ hãi, khi nãy cô đã quá tập trung dẫn đến việc quên mất Phái Phái.

Dương Quỳnh ảo não vỗ đầu, không chờ nhận mỹ phẩm miễn phí nữa mà rời khỏi đoàn người đi tìm Phái Phái.

Khu vui chơi có rất nhiều tiểu bằng hữu, chỉ là Dương Quỳnh dù tìm tới tìm lui khắp mọi nơi đều không tìm được Phái Phái, cũng không nhìn thấy thân ảnh của bé.
Phái Phái đi đâu mất rồi?

Dương Quỳnh đứng thất thần ở chỗ cũ, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lúc nhất thời ngay cả nên làm gì cô cũng không biết.

Phản ứng đầu tiên là gọi cho hai vị tiên sinh để thông báo cho bọn họ, nhưng điện thoại còn chưa kịp rút ra thì cô liền đánh mất suy nghĩ này.

Cô vừa nôn nóng vừa kinh hoảng, nếu để hai vị tiên sinh biết chuyện này thì công việc của cô chắc chắn sẽ không giữ được nữa, mà cô lại không muốn mất một công việc tốt thế này.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có thể Phái Phái vẫn chưa đi được bao xa, bây giờ nhanh chóng tìm một chút, biết đâu sẽ tìm thấy bé.

Thời điểm Phái Phái đang chơi đùa thì đột nhiên bị một nam nhân xa lạ xông tới ôm đi.

Khí lực của nam nhân xa lạ kia rất lớn, dễ dàng bế được bé con lên, bé muốn kêu lên thì đối phương lập tức bịt miệng lại.
Hơn nữa, nơi Phái Phái đứng cũng không có người nào, cũng sẽ không ai để ý thấy bé bị ôm đi.

Phái Phái rất sợ hãi, bé con muốn giãy dụa, muốn gọi dì Dương, thế nhưng sức lực của bé không là gì so với nam nhân kia, người kia cũng đã sớm có chuẩn bị, ôm bé đi một đoạn đường ngắn rồi liền ném lên xe.

Thừa cơ hội bị nhét vào trong xe, Phái Phái liền liều mạng giãy dụa, dùng sức cắn vào cánh tay của nam nhân kia, muốn nhảy xuống xe. Sau đó, nam nhân liền ném bé vào lại trong xe, ngay cả một chút khí lực để phản kháng bé cũng đều không có.

"Thành thật một chút đi." Nam nhân hung dữ: "Nếu không tao sẽ đánh mày."

Hắn nói xong, ngồi xuống bên cạnh đám đồng bọn: "Đi mau, đừng để bị phát hiện."

Đồng bọn liền đạp ga, ô tô nhanh chóng chạy đi mất.

Phái Phái hoảng sợ lui lại trong một góc, bé muốn gặp ba với baba nhưng bé không xuống xe được, phải làm gì bây giờ.
Phái Phái nhỏ giọng khóc lên, cũng không dám kinh động kẻ xấu, chỉ có thể lén lút lau nước mắt, trong lòng liền nhớ đến baba, hi vọng baba có thể đến cứu bé.

Cũng ngay vào lúc này, kẻ xấu đang muốn lái xe rời đi lại vô tình đụng trúng một Maybach không biết từ đâu xông tới.

Va chạm bất ngờ làm cho chiếc xe kia xóc nảy kịch liệt, may mà tốc độ cũng không quá nhanh, tuy vậy nhưng đầu ô tô cũng lõm vào một khoảng lớn.

Nam nhân xa lạ đã bắt cóc Phái Phái nhanh chóng cau mày, bất an thúc giục: "Đừng để ý tới hắn, đi mau đi!"

Trong tay bọn họ còn có một đứa trẻ, dù như thế nào cũng không thể để bị phát hiện.

Hắn muốn đi, thế nhưng chủ nhân chiếc Maybach kia lại không cho phép.

Đụng xong bỏ chạy, muốn gây chuyện bỏ trốn hay gì?

Tiêu Gia Hữu vừa mới đánh bài cùng bạn bè xong, thua đến rối tinh rối mù, vốn đang phiền lòng thấy thế lại càng tức giận hơn.
Hắn cũng không sợ xe bị đụng hỏng, nhanh chóng bẻ tay lái, đem con đường rời đi của chiếc xe kia chặn lại rồi liền mở cửa bước xuống xe, chuẩn bị đi giáo huấn đối phương cách làm người.