Sau Khi Lén Hôn Anh Trai Bị Phát Hiện

Chương 15




Chu Triệt bị ánh sáng ban mai chiếu tỉnh.

Ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người rất ấm áp, ánh nắng ban mai mang theo sương mù, Chu Triệt hoảng hốt, thiếu chút nữa quên mất chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Chu Triệt phát hiện trên người mình có một cái áo khoác.

Cậu hơi bối rối. 

Giày trên mặt đất đột ngột đập vào mắt, sau đó là một đôi chân dài, chậm rãi hướng lên trên, áo hoodie nhạt màu. 

Chu Triệt nghĩ, thật trùng hợp, cậu cũng có bộ quần áo này.

Xa hơn nữa, cậu thấy được một đôi mắt yên tĩnh đang nhìn chăm chú vào cậu, như nước giếng tĩnh lặng, cậu ở bên trong rõ ràng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Trong ánh mắt kia có trấn an, có đau buồn, còn có rất nhiều thứ phức tạp Chu Triệt nhìn không rõ.

“Dậy rồi?” Chu Trừng nhẹ giọng nói. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Chu Triệt ngẩn ngơ.

Chu Trừng ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu, ánh mắt hai người họ thật sự quá giống nhau, như đang soi một tấm gương trong suốt, như hoa sen trong hồ nước. 

Chu Triệt đứng lên, không rõ vì sao anh lại ở chỗ này, cậu kinh ngạc nhìn Chu Trừng, dường như không biết anh, không hề báo trước, liền rơi xuống một giọt nước mắt.

Giọt nước kia có thể đã khúc xạ ánh sáng mặt trời vào một thời điểm nào đó.

Chu Trừng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Chu Triệt, “Làm sao mà giống như anh ức hiếp em vậy… Chơi đủ rồi chứ? Chơi đủ rồi thì về nhà thôi.”

Tay chân Chu Triệt cũng không biết nên đặt ở đâu, cậu lo sợ bất an nhìn Chu Trừng.

Chu Trừng vươn tay, muốn nắm lấy tay em trai.

Chu Triệt né tránh tay anh, lui về phía sau.

Chu Trừng thở dài, đi về phía trước một bước, nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng lên.

Chu Triệt nghĩ, đứng đây cũng không phải, hất tay anh cũng không được.

Chu Trừng không nói một lời, nắm tay Chu Triệt về nhà.

Thời gian còn sớm, trên đường rất ít người, chỉ có một vài người đi làm sớm, buồn ngủ ngáp dài.

Chu Triệt nhìn bánh bao nóng hổi mới cảm giác được đói, đêm qua cậu không có tâm trạng ăn, lăn qua lăn lại cả đêm, nhìn bánh bao cảm thấy ngon vô cùng. 

Chu Trừng nói: “Muốn ăn à?”

Chu Triệt chần chờ gật gật đầu.

Chu Trừng lãnh đạm mà nói: “Có mang tiền không?”

Chu Triệt: “…Không.”

Chu Trừng lấy tiền ra để cậu đi mua.

Về đến nhà, Chu Trừng lấy chìa khóa ra, thờ ơ hỏi: “Cầm theo chìa khóa chứ?”

Chu Triệt: “…”

Chu Trừng nói: “Cái gì cũng không mang theo, còn dám học người khác bỏ nhà đi, em định dùng ánh trăng tiến hành quang hợp sao? Hay là─”

Chìa khóa quay trong lỗ khóa.

Cửa mở ra, Chu Trừng vừa xoay người đè Chu Triệt lên tường, hạ thấp giọng nói: “Em định không bao giờ trở về nữa à?”

Chu Triệt nói: “Em…” Chu Triệt muốn nói lại thôi, khẽ đáp: “Em không có.”

Lại là một trận im lặng thật lâu, bọn họ duy trì tư thế này, Chu Triệt khàn khàn nói: “Anh tránh xa em một chút đi mà.”

Chu Trừng buông cậu ra.

Chu Triệt cho rằng Chu Trừng sẽ nói gì đó, nhưng mà không có, toàn bộ hoá trình của bọn họ cứ như vậy nhìn nhau không nói gì.

Chu Trừng đi rót nước, lại đem rác rưởi xuống lầu vứt đi.

Chu Triệt mờ mịt nhìn anh, lúc Chu Trừng trở về cậu còn đứng ở nơi đó.

Chu Trừng lấy làm lạ nhìn cậu: “Em đứng đó làm gì, không có việc gì làm à?”

Chu Triệt nói: “Anh không có gì để nói sao?”

Chu Trừng suy nghĩ một chút, nói: “Ờm, đi tắm rửa đi.”

Chu Triệt đành phải đi lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa, lúc xoay người lại không phát hiện bàn tay Chu Trừng cầm ly, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh, anh tựa như dùng hết sức lực toàn thân mới không đến mức làm cho ly rơi xuống.

Chu Trừng ngồi vắt chân trên sofa cũ, nhìn trần nhà.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lại lập tức quay đi. 

Chu Triệt chịu không nổi loại bầu không khí này, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng ở chung với anh trai như vậy.

Nhưng mà, cái này còn có thể trách ai đây, trách cậu kìm lòng không đậu, làm ra một cục diện không cách nào kết thúc này, sau chuyện tối hôm qua, bọn họ rốt cuộc không thể trở về như trước kia.

Anh trai chỉ lẳng lặng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, tựa như trong tầm tay, rồi lại mờ mịt tan đi, một chút u buồn như có như không giấu trong con ngươi anh, lúc nhìn nhau đặc biệt rõ ràng.

Quả nhiên, chung quy vẫn làm anh trai thất vọng rồi.

Chu Triệt ảm đạm buồn bã, không biết hôm nay nên làm cái gì mới tốt, cậu thậm chí không dám suy nghĩ kỹ nội tâm Chu Trừng bài xích và chán ghét cậu thế nào, cậu muốn tận lực rời xa tầm mắt Chu Trừng, để tránh anh trai nhìn thấy cậu trong mắt lại ghê tởm còn xa lạ.

Đó là điều cậu sợ nhất, làm cho cậu sợ hãi hơn tất cả những cơn ác mộng.

Nước nóng tạt vào người, căng thẳng một đêm mệt mỏi ập đến, cũng không bởi vì tối hôm qua ở trên băng ghế đá ngủ một giấc ngắn mà tiêu  tan. 

Trong không gian hơi nước bốc lên, nước ngược lại rửa sạch đầu óc Chu Triệt, thái độ của anh trai thay vì nói là lạ thường, chi bằng nói là bình tĩnh đến bất ngờ. Trong mười giờ qua, lời anh trai nói với cậu, hầu như đều không liên quan đến chuyện kinh thiên động địa tối hôm qua.

Loại biểu hiện này của anh, làm sao giống như một anh cả bị em trai ruột thầm mến thậm chí hôn lén, nên có phản ứng bình thường?

Tắm rửa xong, lúc Chu Triệt đi ra vừa lúc đụng phải tầm mắt của Chu Trừng, tuy rằng Chu Trừng che dấu vẻ mặt của mình rất tốt, nhưng vẫn bị Chu Triệt bắt được.

Chu Trừng đang tự trách, hơn nữa còn rất tự trách.

Anh ắt hẳn cảm thấy, em trai biến thành bộ dạng này đều là bởi vì anh. 

Chu Triệt khó khăn mở miệng: “Chu Trừng, anh đừng như vậy… Tất cả là lỗi của em, anh mắng em, anh muốn nói gì cũng được.”

Chu Trừng không nói lời nào. Anh đi đến tủ như thể anh đang lấy một cái gì đó.

Chu Triệt nói: “Em biết anh muốn nói gì với em, em thật sự khốn nạn, là biến thái…”

Lạch cạch.

Lời nói của Chu Triệt bị ngăn chặn. 

Chu Trừng bật công tắc máy sấy tóc, ý bảo Chu Triệt ngồi xuống, sau đó xoa xoa tóc Chu Triệt, giống như một cái tổ chim.

Chu Triệt nói: “Không cần sấy, tóc em ngắn như vậy, một lát là khô thôi.” 

Chu Trừng không để ý tới lời nói của Chu Triệt, Chu Triệt cũng không dám nói chuyện.

Chu Trừng đứng, Chu Triệt ngồi, đầu Chu Triệt vừa hay ở vị trí bụng anh trai cậu, Chu Trừng ôm bả vai Chu Triệt, để cậu dựa vào mình, theo thói quen xoa xoa tóc Chu Triệt.

“Không được nói mình như vậy.” Chu Trừng ôn hòa bảo. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Chu Triệt hơi giật mình, dựa vào cơ bụng anh trai. Cậu hiểu được, Chu Trừng nói chính lời mà mình “khốn nạn và biến thái” kia. 

Chu Trừng không dấu vết thở dài, tay anh trước sau vẫn ấm áp, “Cảm giác của em, anh trai hoàn toàn có thể lý giải. Anh không có ý định đổ lỗi cho em.” Chỉ là đang tự trách mình mà thôi.

Lạch cạch.

Chu Trừng tắt công tắc, xung quanh quá mức yên tĩnh.

Lại là một khoảng thời gian im lặng khiến người ta bất an, tưởng như một tấm vải đen đang quấn quanh bụi gai, nhìn qua thì yên bình, kỳ thật ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, Chu Trừng nói: “Anh chưa nghĩ ra nên nói gì.”

Chu Triệt thật sự không hiểu, lúc này, không có phản ứng chán ghét hay mắng chửi, không có lời lên án kịch liệt kéo cậu về đường ngay, anh trai thật sự quá không bình thường.

Chu Trừng có thể còn đang ở trong cực độ khiếp sợ chưa hồi phục, Chu Triệt ảo não nghĩ, cậu nghĩ tới ngàn vạn loại phương pháp come out với anh trai cậu, cũng muốn giấu diếm cả đời. Ai biết kế hoạch không kịp thay đổi, cậu dùng một loại chật vật nhất, cách tồi tệ nhất đả kích Chu Trừng, làm cuộc sống và quan hệ của bọn họ thành một mớ hỗn độn.

Dù sao, chuyện cậu làm ngày hôm qua, chính là hôn anh trai ruột của mình, là loạn luân, là cấm kỵ.

Đồng tính là một chuyện, thích anh trai lại là một chuyện khác.

Đúng vào buổi sáng, ban công tràn ngập ánh mặt trời, sáng sủa chói mắt, Chu Triệt đi đến ban công.

Cậu ngồi trên mặt đất ban công, tắm ánh mặt trời, đưa lưng về phía Chu Trừng, nhìn giao thương phức tạp trên đường phố. Chu Triệt nghĩ, ngồi ở hướng này, cả thế giới đều có thể nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ của cậu, nhưng người cậu yêu không nhìn thấy, như vậy rất tốt.

Chu Triệt im lặng nói: “Trừng, em thật sự có bệnh, em là đồng tính, nhưng có lẽ đời này cũng không chữa được. Anh còn cần em không?”

Chu Trừng không nói gì, Chu Triệt tiếp tục nói: “Cũng không biết có thể sửa xu hướng tính dục của em trước hay không, sau đó lại chỉnh đốn đối tượng em thích?”

Chu Trừng nói: “Sửa lại từ này đi, thật khó nghe.”

Chu Triệt cười: “Có cái gì khó hay không khó nghe, đây là sự thật mà.”

Chu Trừng ngồi trên mặt đất phòng khách, trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm anh, anh lẳng lặng nhìn bóng lưng em trai.

Chu Trừng nghĩ, có lẽ lúc này, bọn họ không cần mặt đối mặt, là tốt nhất.

Yên tĩnh một hồi, Chu Triệt nằm sấp trên lan can, nhìn ra ngoài ban công, tùy ý nói: “Giật điện có hiệu quả không?”

Chu Trừng nói: “Chắc là không.”

“Vậy châm cứu? Thôi miên?”

“Hẳn là đều không có tác dụng gì đâu.” 

Chu Triệt nhìn đứa nhóc dưới lầu đuổi theo mèo con, cười: “Anh còn chưa thử qua, làm sao anh biết được.”

Một lát sau, Chu Trừng mới nói: “Anh chưa từng thử qua, nhưng anh biết dùng những thứ này trên người anh, đều vô ích.”

“Anh cứ khẳng định như vậy?” Chu Triệt không tin, cậu không chút để ý nói chuyện với Chu Trừng, cũng không nghiêm túc lý giải hàm ý trong lời nói của người sau.

“Ừm, tâm ý của anh, đến chết không thay đổi.”

Chu Triệt bình thường lại, mệt mỏi nói: “Tốt quá, thật ngưỡng mộ người có thể được anh hứa hẹn như vậy. Ừm, xin lỗi nghe lén anh nói chuyện với hoa khôi lớp, tuy anh chưa nói, nhưng em vẫn muốn biết, người anh thích là ai?”

Ánh sáng mặt trời và bóng tối giao nhau ở một góc của phòng khách, hướng về hai dòng chảy song song, kỳ diệu gặp nhau ở một nơi.

“Em… em sẽ cố gắng chấp nhận cô ấy, chỉ cần anh thích.”

Chu Trừng thở dài, lại không nói gì. 

Chu Triệt nhìn thấy cô bé dưới lầu bởi vì không mua được đồ ăn vặt yêu thích, buồn bã khóc lóc. Cậu cảm thấy tiếc cho cô bé ấy. 

Cậu nhớ tới, mình cũng nên vì bản thân khổ sở một chút. Chu Trừng không trả lời cậu, cậu thất vọng nói: “Ngay cả em cũng không thể nói sao.”

Ánh mặt trời chiếu đến một góc phòng khách, cũng không chiếu được nữa, Chu Trừng chậm rãi tới gần ánh sáng và bóng tối giao nhau kia.

Tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh mặt trời chiếu vào một nửa bàn tay, bàn tay còn lại vẫn trong bóng tối. 

Anh đi qua ánh mặt trời, đi đến bên cạnh Chu Triệt, cũng nằm sấp trên lan can.

Chu Trừng nói: “Anh xin lỗi, anh không thể nói cho em biết.”

Chu Triệt quay đầu nhìn anh trai, miễn cưỡng nở nụ cười, chua xót nói: “Trân trọng như vậy? Nói một chút cũng không chịu?”

Chu Trừng véo mặt Chu Triệt: “Cười còn khó coi hơn khóc… Nếu em đến gần, anh sẽ nói cho em biết.”

Chu Triệt hơi nghiêng người. Cậu cảm thấy mình có chút chua xót, nhát gan, dù sao cậu và tình địch của cậu còn chưa từng gặp mặt, đã thua hết cả bàn cờ.

Chu Trừng nhẹ nhàng hôn lên giữa mày Chu Triệt, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua hồ nước trong veo.

Không để ý Chu Triệt mở to hai mắt, Chu Trừng thì thầm với Chu Triệt, “Em thông minh như vậy, sao không tự mình đoán thử xem?”

Chu Triệt hoàn toàn choáng váng, cảm xúc lên trời xuống đất cùng hiện thực xoay ngược lại làm cậu bắt đầu nảy sinh cảm giác không chân thật mãnh liệt, anh trai hôn cậu, còn nói mấy lời kì lạ nữa.

Cái này không phải là… Trong mơ chứ…

Tâm ý tương thông, Chu Trừng nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Chu Triệt, trong nháy mắt liền biết Chu Triệt đang nghĩ cái gì, anh ôm em trai: “Không phải đang nằm mơ, tối hôm qua anh đã thử nghiệm chứng rồi.”

Chu Triệt lắp bắp nói: “Anh anh anh, anh điên rồi?”

Chu Trừng: “Phải, điên từ rất lâu rồi.” 

Chu Triệt hít sâu: “Lời anh nói là ý em hiểu sao?”

Chu Trừng lấy ra một bức thư nhỏ đung đưa trước mắt Chu Triệt, bất đắc dĩ mà nói: “Có thể có một sự hiểu ngầm giữa cặp sinh đôi? Chúng ta được kết nối một cách tự nhiên. Trái tim của em là trái tim của anh.”

Chu Triệt liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vật gì, mặt đỏ bừng: “Sao anh có thể nhận ra là em viết, rõ ràng em đã─”

“Đã che dấu viết chữ của mình, có phải em muốn nói như vậy không?” Chu Trừng cười khẽ một tiếng.

“…” Chu Triệt bị đoán trúng tim đen. 

“Em đang giả vờ, còn ảo tưởng nghĩ anh nhìn không ra chữ em viết.” Chu Trừng cười tủm tỉm nói. 

“Đúng rồi, những thứ này còn cần em giải thích thật kỹ một chút.” Chu Trừng đem một xấp thư tình giống như đánh bài poker, từng tấm thảy trước mặt Chu Triệt.

Chu Triệt: “Hôm nay thời tiết tốt ghê, chúng ta đi tìm Bành Trạch chơi bóng đi.”

Chu Trừng: “Đừng đánh trống lảng!”

Chu Triệt che mặt: “Đây đều là những bức thư tình nhiều năm người khác viết cho anh, em không muốn anh yêu đương, cho nên liền lén lấy của bọn họ. Anh tìm thấy nó ở đâu?”

Chu Trừng tò mò: “Sao anh chưa từng thấy qua nhỉ?”

Chu Triệt nói: “Bọn họ đã đưa nó cho em, nhờ em chuyển giao cho anh, một số còn bí mật đặt nó trong bàn của anh, bị em lấy đi.”

“Em còn viết thư trả lời lại?”

“Em, em cũng không biết xử lý thế nào mà, con gái người ta vất vả lắm mới hạ quyết tâm viết thư tình, không trả lời cũng không tốt lắm, dù sao chờ đợi không có tin tức còn đau đớn hơn. Tuy rằng hành vi của em không tốt, giả thành anh.” Chu Triệt nhỏ giọng nói, “Nhưng em chỉ sợ anh và người kia nhìn hợp ý, sẽ…”

Chu Trừng tâm tình cực tốt, lời nói của em trai tựa như móng vuốt mèo, từng chút từng chút đang cào vào lòng anh. 

Anh dường như nhìn thấy em trai vẻ mặt không tình nguyện nằm sấp trên bàn trả lời thư, biểu cảm kia là rất muốn xé thư thành một trăm mảnh, lại bận tâm đến những cô gái không quen biết kia, tận lực làm câu viết uyển chuyển hàm súc.

“Thôi, miễn cưỡng tha cho em, dù sao em đánh bừa mà trúng.” Chu Trừng yên lặng nhìn em trai, “Em có thể yên tâm, anh chưa từng thích bất kì ai cả.” Sau đó nhướng mày, dùng ánh mắt đánh một vòng trên người em trai, im lặng nói ra nửa câu sau.

Ngoài em ra. 

Chu Triệt ngẩn người, thịch thịch, cảm giác tim đập trong nháy mắt bị phóng đại, mãnh liệt.

Đệch, anh trai mình giỏi thật. 

Vị thần tình yêu nho nhỏ trên không trung cầm một đống mũi tên bắn loạn xạ, ước chừng bắn cậu thủng nhiều lỗ. 

Từ trong ấm ức nở ra tư vị ngọt ngào quả thực không cần quá đẹp.

Chu Trừng đem một xấp thư đặt lên bàn, lại rút thư Chu Triệt viết ra, cẩn thận gấp lại, nhẹ nhàng bỏ vào trong túi quần áo, “Một đống này em lấy lại, tấm này thuộc về anh, cứ như vậy đi.”

Chu Triệt nhảy lên người Chu Trừng muốn lấy lại thứ cậu viết, “Trả lại cho em!”

Chu Trừng dịch sang một bên, “Không trả! Em cầm nhiều thư tình như vậy cũng nên thỏa mãn đi chứ, bức thư này là viết cho anh, nói thế nào cũng để nên anh bảo quản nhỉ.”

Hai người một đường đùa giỡn đến phòng ngủ, Chu Triệt thừa dịp Chu Trừng không chú ý, đẩy anh ngã trên giường.

“Anh, hiện tại em vẫn có chút không thể tin được, đây thật sự không phải là mơ sao?” Âm thanh Chu Triệt có hơi run rẩy.

Chu Trừng nắm chặt tay cậu, đặt lên trái tim mình, “Em nói xem?”

Đại não Chu Triệt rốt cục hồi xuân, cậu cảm thấy vận may cả đời đều dùng hết vào hôm nay, anh trai cậu nói với cậu, thích cậu, thích cậu, thích cậu…

Đầu óc cậu đến bây giờ vẫn còn choáng váng, trong lòng nổ tung thành một đám mây hình nấm, cậu thậm chí không dám nghĩ đến câu nói này, giống như không dám liếm thêm cây kẹo mút, bởi vì cậu sợ nếu mình liếm nhiều quá, độ ngọt sẽ giảm đi một nửa.

Chu Trừng có chút lo lắng: “Nè, không sao chứ?”

Đừng làm em trai anh ngu đi là được, nếu không anh biết tìm ai mà yêu đương.

Chu Triệt rốt cục tỉnh táo một chút, chợt lá gan cũng dần dần lớn hơn. 

Cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve môi Chu Trừng, kìm lòng không được nói: “Bồi thường cho em. Bù đắp cho những gì đã bị anh gián đoạn vào đêm qua.”

“Hì hì… Đang có ý này đấy.”

Chu Trừng ôm eo Chu Triệt, xoay người đè Chu Triệt dưới thân, đầu gối chen vào giữa hai chân cậu, dùng tư thái tuyệt đối ép buộc Chu Triệt nhìn anh. 

Chu Trừng mê luyến vuốt ve ánh mắt em trai, sống mũi cao thẳng sau đó cúi đầu, hung hăng chặn môi cậu lại.

“Ưm─” Chu Triệt bất ngờ không kịp đề phòng, nghênh đón tiết tấu của Chu Trừng. Quả nhiên, dịu dàng gì đó đều là giả vờ, Chu Triệt nghĩ.

Vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Chu Triệt trong lòng mắng, mẹ, ông đây yêu đơn phương mười mấy năm, một sớm tu thành chính quả, nhất định phải chọn lúc này? Đặc biệt đến đối nghịch với ông đây à?

Nhưng Chu Trừng phản ứng nhanh hơn, ngay cả nhìn cũng không nhìn là ai, lập tức ấn điện thoại, một giây sau liền tắt máy, ném điện thoại đi thật xa.

Chu Triệt: “…”

Một loạt động tác lưu loát, khiến Chu Triệt nhịn không được muốn vỗ tay, cậu liếc nhìn điện thoại an tĩnh như cục đá, trong lòng không khỏi tán thưởng, đây đại khái chính là nguyên nhân cậu kém anh trai cậu, nhìn sự quyết đoán này, nhìn lực hành động này.

Hai môi khẽ tách ra, Chu Trừng bất mãn nói: “Đừng nhìn nó, nhìn anh này.”

Chu Triệt còn chưa kịp giải thích, đã bị Chu Trừng chặn giọng nói phía sau, Chu Trừng đòi hỏi càng thêm điên cuồng, tựa như người ăn chay mười năm chợt được một mẻ thịt.

Chu Triệt tim đập rất nhanh, cho dù cậu hít thở không thông cũng không muốn buông anh trai ra. 

Chu Trừng vẫn có chừng mực, anh buông Chu Triệt ra, hai người nằm ở trên giường, bình phục hô hấp lộn xộn.

Hết chương 15