Không đợi Chu Trừng bình phục hô hấp, Chu Triệt đã gắt gao ôm anh.
Lặng lẽ ôm, không pha trộn bất kỳ tạp niệm nào.
Chu Trừng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Chu Triệt thấp giọng nói: “Anh đừng nhúc nhích, để cho em ôm một lát, em sợ là mơ, vừa mở mắt ra anh sẽ không thấy đâu.”
Cậu dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của Chu Trừng, Chu Trừng cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của Chu Triệt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhịp tim của bọn họ hoàn toàn giống nhau.
Chu Trừng và Chu Triệt hơi thở đan xen, Chu Triệt lúc này mới chú ý đến quầng thâm của Chu Trừng rất đậm.
Chu Triệt đau lòng nói: “Tối hôm qua anh rốt cuộc có ngủ không vậy?”
Chu Trừng nói: “Tìm em khắp nơi.”
“Vậy sau khi tìm được thì sao?”
“Nhìn nước sông một đêm, chờ em một đêm.”
Hốc mắt Chu Triệt chua xót, cậu có thể tưởng tượng được Chu Trừng đối mặt với nước sông, nội tâm giãy dụa thế nào, đặt trước vô số tình huống, có nên đem tình cảm của mình thẳng thắn với em trai hay không, còn có ánh mắt của thế nhân, cuộc sống và tương lai…
Chu Triệt nói: “Chu Trừng, sau này chúng ta còn có thể làm anh em không?”
Chu Trừng nói: “Đương nhiên.”
Chu Triệt hỏi: “Vậy còn người yêu?”
Chu Trừng im lặng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chu Triệt nói: “Anh, anh đang sợ cái gì?”
Chu Trừng do dự mà nói: “Triệt, thẳng thắn mà nói, tình cảm của em có phải lúc trước bị anh ảnh hưởng mới…”
Chu Triệt không thể nhịn được nữa: “Không phải! Anh không cần cái gì cũng quy kết trên người mình, rốt cuộc muốn em nói bao nhiêu lần anh mới có thể hiểu được, em chính là thích anh, từ nhỏ đến lớn đều vậy, anh là mối tình đầu của em, không chỉ là thích kiểu anh em, anh nghe hiểu không?! Nếu anh vẫn không hiểu, em có thể nói em yêu anh vô số lần, để anh nghe ba từ này muốn nôn mửa!”
Vừa nói xong Chu Triệt liền cảm thấy giọng điệu của mình có phải quá nặng rồi hay không, lại nhìn thấy Chu Trừng có chút kinh ngạc nhìn cậu, đôi tai đỏ bừng một cách đáng ngờ.
Chu Triệt tiến lại gần: “Ồ, Trừng, anh xấu hổ rồi.”
Chu Trừng đẩy cậu ra, tầm mắt bay tới nơi khác: “Anh không có.”
Một lát sau, Chu Trừng nói: “Kỳ thật, anh không biết anh đáp lại em là đúng hay sai, em trai có thể cái gì cũng không nghĩ, tùy ý mình, muốn nói cái gì cũng được.”
Chu Triệt khẳng định: “Anh trai cũng được mà.”
Chu Trừng dịu dàng nói: “Anh không thể.”
Chu Triệt không nói lời nào nữa.
Chu Trừng nói: “Anh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, anh muốn gạt em, gạt bản thân, muốn nói với em, anh đối với em chỉ có tình anh em, không có tình cảm khác… Nhưng, anh thật xấu hổ, anh không làm được. Em đã xé rách ngăn cách mỏng manh này, có lẽ lần này anh có thể dùng lời lẽ chính đáng mà chỉ trích em, nói tình cảm của em là sai, nhưng lần sau, người để lộ dấu vết có khả năng lại là anh.”
Chu Trừng nâng mặt Chu Triệt, “Em trai anh nói với anh, em yêu anh, anh chỉ cần có câu này là đủ rồi, ông trời không đối xử tệ với anh. Nhưng con đường tương lai chúng ta không thể không cần, nếu ở cùng nhau, quan hệ của chúng ta vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy ánh sáng, là bệnh trạng, là vặn vẹo, xã hội không chấp nhận loại dị hợm này…”
Trán Chu Triệt và Chu Trừng kề nhau, “Anh à, đi một bước thử xem. Em biết anh nói đều có đạo lý, nhưng chúng ta vốn là trái tim cùng chung nhịp đập, nếu không thử xem thì làm sao biết được. Ít nhất vào lúc này, anh là thật, em cũng vậy, anh trai cũng có thể sống tùy hứng như em trai. Ngay cả khi sau này chứng minh rằng chúng ta không thể sống như thế này, chúng ta hãy cùng nhau khám phá những cách thức sống mới khác.”
Trong mắt Chu Trừng vẫn còn mê mang và lo lắng, nhưng Chu Triệt cảm giác, lời nói của mình anh ít nhiều nghe vào một chút.
Vừa đi vừa xem, không ai trong số họ từng sống cuộc sống tương lai, có lẽ cậu có thể cố gắng hết sức để giảm bớt một số lo lắng của Chu Trừng trong những ngày tới.
Chu Triệt nói: “Chờ một chút, chúng ta hình như quên mất một chuyện.”
Chu Trừng: “?”
Hai người đồng loạt lướt qua điện thoại ở xa xa.
Chu Trừng cầm di động, mở máy, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, “Là Bành Trạch gọi tới.”
Chu Trừng gọi lại, điện thoại kết nối, Bành Trạch đau khổ nói: “Hai người bận rộn như vậy, ngay cả điện thoại cũng không nghe luôn?”
Chu Trừng khụ một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi hắn có chuyện gì.
Bành Trạch nói: “Buổi chiều chơi bóng không?” Thật bất ngờ, Bành Trạch đến mời họ chơi bóng.
Chu Trừng vừa muốn đồng ý, Chu Triệt liền dán vào điện thoại nói: “Chiều nay hơi bận, sáng mai thì sao?”
Bành Trạch đồng ý, cúp máy.
Chu Triệt nói: “Với trạng thái cơ thể của chúng ta, sẽ bị ngược đãi đấy, em đoán vậy.”
Chu Trừng không thể không thừa nhận Chu Triệt nói đúng, mừng như điên và kích động giảm đi một chút, triệu chứng một đêm không nghỉ ngơi tốt liên tiếp hiện lên, làm cho người ta mệt mỏi không thôi.
Ánh mặt trời bên ngoài vừa hay, hai người này chỉ muốn ôm nhau ngủ.
Chu Triệt đến chiều mới thức dậy, lúc thức Chu Trừng đang nấu cơm.
Chu Triệt ngáp một cái, còn nhắm mắt giống như con bạch tuộc dính người, ôm lấy thắt lưng Chu Trừng, nói: “Sao anh dậy sớm thế?”
Chu Trừng quay lại, hôn em trai: “Anh cũng vừa mới dậy, buổi tối lại ngủ tiếp.”
Chu Triệt khôi phục bình tĩnh lại phát hiện, sau khi quan hệ xác định, cuộc sống của họ hình như cũng không có gì khác biệt so với trước kia.
Đồ ăn đơn giản đã được nấu xong, lúc ăn cơm, Chu Trừng nói: “Đừng nhìn anh mãi, ăn nhanh đi.”
Chu Triệt nói: “Anh này, cuộc sống của chúng ta dường như không khác gì trước đây nhỉ.”
Chu Triệt cho rằng họ ở chung có thể sẽ câu nệ lúng túng hay không, nhưng sự thật là lo lắng của cậu quá thừa thãi, cuộc sống của họ dường như không có chút thay đổi nào, tất cả đều tự nhiên như vậy.
Thậm chí còn tự nhiên hơn trước đây.
Trước kia còn phải thỉnh thoảng che giấu ánh mắt của mình, không nên quá mức nóng bỏng, sợ đối phương phát hiện, bây giờ hoàn toàn không kiêng nể gì, đây là khác biệt duy nhất.
Chu Trừng nghĩ nghĩ, “Hình như là vậy.”
Thay vì nói cuộc sống của họ có gì khác, Chu Trừng nghĩ, chi bằng nói cuộc sống trước kia của họ cũng không khác cặp đôi, lúc ngủ chung giường chung gối, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau sinh hoạt, bình thường nên ôm thì ôm, ngay cả hôn môi cũng có, chẳng qua là lén hôn mà thôi…
Ngoài việc lên giường hôn nhau, hai người đã làm mọi việc mà một cặp đôi nên làm, họ đã sớm bước vào thời kỳ chung sống.
“Anh.” Cậu nhìn anh trai không chớp mắt, “Em hạnh phúc quá.” Cảm giác bong bóng màu hồng vẫn quay quanh, điểm này ngược lại rất giống đôi tình nhân vừa mới xác định quan hệ.
“Mau ăn cơm đi, cơm sắp nguội rồi.”
“Anh, thật muốn chơi anh.”
“Em mơ đi, em có thể thử xem, bị chơi thì đừng có khóc.”
Đàn ông chân chính nói lời nói giữ lời, khi hai người thực hiện lời hứa trên bàn cơm, bọn họ rốt cục hoàn mỹ hòa hợp, không có bất kỳ ngăn cách, khúc mắc nào, bên trong ngoại trừ tình thân còn có tình yêu nóng bỏng.
Ngày hôm sau sau khi chơi bóng xong, mọi người mua soda để uống.
Chu Triệt ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn qua lăn lại, Chu Trừng ở bên cạnh cậu lẳng lặng nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo nụ cười.
Chu Triệt vẫn tránh ánh mắt Chu Trừng.
Chu Trừng đến gần: “Em xấu hổ à?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chu Triệt đúng lý hợp tình mà nói: “Nói nhảm, em nào có!”
“Vậy sao em cứ nhìn anh chuyền bóng thế.” Chu Trừng vô tội nói.
Chu Trừng dựa vào quá gần, hơi thở phả lên cổ Chu Triệt, Chu Triệt lập tức nổi da gà, giọng nói trầm thấp của anh trai lập tức làm cho cậu nhớ lại đêm qua, người nọ ôm cậu, chính là dùng loại âm thanh này, ở bên tai cậu, thấp giọng nói vô số “Thích…”
Chu Triệt vội vàng đẩy Chu Trừng ra xa một chút.
Bành Trạch luôn cảm thấy có chút là lạ, tuy rằng Chu Trừng và Chu Triệt bình thường cũng rất thân mật, nhưng hôm nay… không khí giữa bọn họ thật sự quá không bình thường, hoàn toàn khác với trước kia.
Chỉ cần là thời gian nghỉ ngơi, thậm chí có đôi khi trên sân, bọn họ vẫn nhìn nhau, mặt đưa tình, à không, phải nói dùng ánh mắt trao đổi tin tức không cho người ngoài biết.
Hôm nay thời tiết có phải quá nóng hay không? Bành Trạch nhìn mặt trời, bởi vì toàn bộ cổ và vành tai Chu Triệt đỏ bừng.
Bành Trạch ghen tị nhìn hai người mặt mày tới lui, hai người này tuyệt đối là anh em thân mật nhất mà hắn từng gặp, không gì sánh nổi, nhìn thấy hắn cũng muốn có anh em trai, haizzz.
Bành Trạch nói: “Nhớ tối nay đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi nói đã lâu không gặp hai người.”
“OK, để mẹ cậu vất vả rồi.”
Bọn họ nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị đến nhà Bành Trạch, Chu Triệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sau một vòng, “Lạ thật.”
Chu Trừng đặt tay lên vai Chu Triệt, “Sao vậy?”
Chu Triệt nói: “Em luôn cảm thấy rằng ai đó đang theo dõi chúng ta.”
Chu Trừng trầm giọng nói: “Thật sao?” Anh tin tưởng cảm giác của Chu Triệt, bởi vì nguyên nhân thân thể, Chu Triệt đặc biệt nhạy cảm với hoàn cảnh.
Chu Triệt gật gật đầu: “Em cứ cảm thấy có người đang nhìn chúng ta.”
Bành Trạch: “Tôi nhớ lại, lúc mới mua nước, trong cửa hàng có mấy người đội mũ và kính râm, lúc nào cũng lảo đảo quanh đó.”
Từ nhà Bành Trạch đi ra, Chu Trừng và Chu Triệt đi trên đường.
Bóng người lướt qua, người phía sau theo bọn họ cũng dừng lại, một đèn flash máy ảnh nhỏ lóe sáng, lọt vào tầm nhìn ngoại vi của bọn họ.
Chu Trừng dừng chân, hai người nhìn nhau, bọn họ khẽ gật đầu, đi vào khu mua sắm phía trước.
Chu Trừng nói: “Ngay cả anh cũng cảm giác được, quả thật có người theo dõi mình, hơn nữa hình như còn đang chụp lén bọn mình.”
Các kệ trong khu mua sắm là một cách tuyệt vời để ngăn chặn tầm nhìn, họ quyết định đi vòng quanh với những người đó.
Đi qua từng kệ hàng, Chu Trừng và Chu Triệt đi chậm lại.
Kệ này đầy những mặt hàng không phổ biến, tại thời điểm này không có khách hàng khác.
Chu Trừng bỗng nhiên ôm lấy eo Chu Triệt, kéo cậu vào góc kệ trong cùng, nhẹ nhàng nói: “Suỵt, em nhìn đi.”
Chu Triệt theo ánh mắt Chu Trừng, một người mang kính râm, nhìn quanh chỗ Chu Triệt vừa đứng, trên cổ đeo một cái camera.
Một người khác ăn mặc giống hệt nhau đi qua nói, “Họ đã đi đâu rồi?”
“Không biết, chớp mắt cái đã biến mất, lại tìm kiếm kỹ hơn xem.”
Chu Triệt và Chu Trừng nín thở, Chu Triệt thì thầm với Chu Trừng: “Paparazzi?”
“Hẳn là vậy.” Hơn nữa không phải ảo giác, đúng là hướng về phía họ.
Chu Triệt nói: “Điều này cũng quá kỳ lạ! Chúng ta cũng không phải nhân vật công chúng gì, hơn nữa một không trộm hai không cướp, những người này đến chụp lén chúng ta làm gì? Chúng ta không phải là người bình thường sao? Làm gì đây, nếu chúng ta về nhà bây giờ, vị trí của nhà sẽ bị phát hiện.”
Nếu sau này còn có người ngồi trước cửa nhà, vậy thật sự hỏng bét.
“Phải nghĩ cách bỏ bọn họ trước, sau đó đi tìm hiểu vì sao bọn họ lại đi theo mình.”
“Nhưng nơi này chỉ có một lối ra, bọn họ hiện tại đang canh giữ khu mua sắm phía trước, nếu mình đi ra ngoài, bọn họ sẽ đi theo mình đấy.”
Chu Trừng nhìn một chút: “Phía trước hình như là khu vực mua sắm quần áo? Anh đã nghĩ ra một cách.” Anh thì thầm với Chu Triệt.
Chu Trừng và Chu Triệt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi ra, bước nhanh hơn.
Paparazzi nhìn thấy họ, ngay lập tức cầm camera đi theo.
Hai người bọn họ càng đi càng nhanh, thừa dịp người chụp lén đằng sau còn chưa đuổi theo, lập tức rẽ vào một khu vực lớn mua quần áo phía trước.
Chu Trừng nói: “Chúng theo kịp không?”
Chu Triệt liếc nhìn một cái: “Còn chưa rõ.”
Trước mắt là một cửa hàng giảm giá áo khoác, bọn họ lập tức đi vào, Chu Trừng nói với nhân viên bán hàng: “Làm phiền tìm giúp tôi một bộ quần áo kiểu XX, mã XXL.”
Nhân viên cửa hàng lên tiếng đi tìm, Chu Trừng lập tức cầm lấy một chiếc áo khoác nam khoác lên người, cầm một cái mũ đội lên, che mặt, Chu Triệt ghét bỏ cầm một chiếc áo khoác nữ khoác lên người, “Anh lừa em.”
Chu Trừng cầm một cái mũ nữ đội lên đầu Chu Triệt, “Nhịn một chút là được, đừng chê nữa.”
Chu Triệt ôm cổ Chu Trừng, hôn môi anh, Chu Trừng ôm lấy eo Chu Triệt, thân thể hai người dán chặt vào nhau, từ xa nhìn qua giống như một đôi tình nhân đang yêu say đắm.
Paparazzi xuất hiện, nhìn xung quanh, một người đàn ông nói, “Sao không thấy nữa?”
Chu Trừng vừa lúc đưa lưng về phía đám người kia, bọn chúng quét một vòng, cho rằng là một đôi nam nữ thân thiết, tầm mắt liền dời đi.
Một người đàn ông khác lên tiếng: “Phía trước là lối ra, nơi đó dường như có người! Bọn họ hẳn là đã ra ngoài, mau đuổi theo!”
Chu Trừng vỗ thắt lưng Chu Triệt, Chu Triệt hơi mở mắt, quan sát hướng đi của bọn chúng.
Chu Trừng thấp giọng nói: “Đi rồi sao?”
Chu Triệt nói: “Vẫn chưa, người cuối cùng còn ở lối ra nhìn quanh đó─ được rồi, hắn đi rồi.”
Chờ người đi xa một chút, Chu Trừng và Chu Triệt thay xuống quần áo trên người, đặt về chỗ cũ, nhân viên cửa hàng cầm quần áo đi ra, Chu Triệt nói: “Cô gì ơi, kiểu dáng có chút không hợp, chúng tôi đi nơi khác xem sao, làm phiền cô rồi.”
Hai người nhanh chóng đến lối ra, vào nhà hàng bên cạnh, có cửa sau, gần nhà.
Bọn họ rẽ vào cửa, ra khỏi cửa sau, chú ý xung quanh rồi chạy về nhà.
Chu Triệt thở hồng hộc nói: “Làm cái gì vậy trời, ra ngoài tựa như là gián điệp, vì sao những người đó lại theo dõi chúng ta?”
Chu Trừng mở tin tức hôm nay, đang phát sóng một cuộc họp báo của chính quyền địa phương, “Anh nghĩ là vì chuyện này.”
Chu Khải Huy đang phát biểu.
Chu Trừng mở internet, “Hiện tại trên mạng khắp nơi đều truyền tai chuyện của Chu Khải Huy, nói ông ta có con riêng, hái hoa ngắt cỏ, tác phong có vấn đề, mấy paparazzi kia đến chụp ảnh chúng ta đại khái chính là vì chuyện này.”
Chu Triệt nhịn không được nói: “Ai mẹ nó là con riêng của ông ta? Tên tạp chủng trong nhà ông ta mới là con ngoài giá thú! Ông ta cho rằng chúng ta ước gì muốn làm con trai ông ta chắc, ai thèm có quan hệ với ông ta.”
Chu Trừng vừa xem tin tức vừa nói: “Anh cũng lấy làm lạ, đây đều là chuyện hai mươi năm trước, làm sao lại bị lật ra?”
Trong một bài báo, Chu Khải Huy bắt tay với một quan chức khác, trên mặt có nụ cười giả tạo, khen ngợi đối phương.
Chu Trừng nói: “Hẳn là đối thủ của ông ta làm, để cản trở đường thăng chức, mất hình tượng, khiến dư luận lên chỉ trích ông ta.”
Chu Triệt lẩm bẩm tự nói: “Chả trách ông ta sớm gửi bức thư kia, đoán chừng chính là muốn chúng ta thanh minh cho ông ta.”
Chu Trừng lấy làm lạ nói: “Cái gì?”
Chu Triệt nói: “Bây giờ mặc kệ cái đó… Thật sự là không nói nổi, vì sao chúng ta sống tốt cuộc sống của chúng ta, còn bị Chu Khải Huy ảnh hưởng, thật sự là phiền phức.”
Chu Trừng nói: “Chắc bọn họ còn chưa biết nhà chúng ta ở đâu, nếu không khi mất tích, bọn họ nên trực tiếp đến canh gác gần nhà chúng ta. Gần đây em ra ngoài phải cẩn thận hơn.”
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới chính là, chỉ ba ngày sau, họ đã gặp được Chu Khải Huy.