Ngày nghỉ trôi qua thật nhanh, rất mau tới khai giảng, bà ngoại vẫn gói một đống đồ đạc cho hai anh em.
Những ngày học tập và sinh hoạt không có gợn sóng, bình yên chảy xuôi.
Càng ngày càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, áp lực học tập nặng nề khiến tất cả mọi người căng thẳng.
Một ngày có tiết tự học buổi tối, Bành Trạch vào một cửa hàng tiện lợi mua đồ uống, Chu Triệt buồn chán nhìn xung quanh.
Chu Trừng bỗng nhiên kéo Chu Triệt, “Em xem TV kìa.”
Cửa hàng tiện lợi TV đang ở phát sóng tin tức bản địa buổi tối, vừa hay phát sóng một cảnh, một quan chức thân thiện trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Bành Trạch mua đồ uống lấy làm lạ hỏi: “Các cậu nhìn cái gì, nhập tâm như vậy.”
Quan chức kia ước chừng bốn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã hơi bạc.
Bành Trạch cũng ngẩng đầu nhìn cái TV kia, “Người này không phải là quan chức gần đây có rất nhiều đề tài sao, tôi nghe ba tôi nói, ông ta lại sắp thăng chức, nhưng dường như bởi vì tin tức trong nhà quá nhiều, gần đây bị người ta đào ra, đánh giá không tốt, cho nên còn chưa thành đấy.”
Bành Trạch nghĩ nghĩ, “Tôi nhớ người này tên là─”
“Chu Khải Huy.” Chu Trừng nói. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Đúng đúng, chính là tên này, sao thế, cậu cũng biết hả?”
Chu Trừng lắc đầu: “Không quen biết.”
Chu Triệt nhìn người trong TV, trào phúng nói: “Đó là quan lớn, chúng tôi làm sao có thể quen biết đây.”
Kỳ thi đại học kết thúc, sách vở loạn chất đống, Chu Trừng không thể nhịn được nữa, sắn tay áo lên sửa sang lại sách lộn xộn.
Thu dọn xong sách của mình, Chu Triệt còn chưa trở về.
Mỗi người đều có không gian riêng tư của mình, em trai nhất định cũng không muốn người khác giúp cậu dọn dẹp, để cậu tự mình làm là được.
Nghĩ như thế, Chu Trừng rời khỏi bàn Chu Triệt, bị một xấp sách của Chu Triệt làm vấp ngã, sách cũng bị đá văng.
“Cái này cũng quá loạn rồi, chờ em ấy trở về nhất định phải bảo em ấy thu dọn ngay lập tức.” Chu Trừng đỡ trán.
Chu Trừng một lần nữa mệt mỏi với những quyển sách nằm rải rác trên mặt đất, bỗng nhiên, trong một quyển sách rơi ra một xấp giấy.
Chu Trừng lấy làm lạ nói: “Đây là cái gì?” Anh không khỏi chợt nghĩ, thư tình nữ sinh viết cho Chu Triệt?
Chu Trừng chua xót nghĩ, vậy mà còn bảo quản rất tốt luôn.
Anh cũng cảm thấy hành vi của mình không đúng, nhưng bị ý niệm vừa mới xuất hiện của mình làm cho cả người không thoải mái, anh khắc chế nghĩ, chỉ liếc nhìn một cái, sau đó thì đặt trở về.
Khi anh lật qua xem, tay bỗng nhiên dừng lại.
Đây thực sự là những bức thư tình, nhưng…
Những lá thư này thế mà đều là cho anh, mà không phải cho Chu Triệt.
Từ sơ trung đến cao trung, phàm là thư tình nữ sinh muốn đưa cho Chu Trừng, đều bị Chu Triệt giấu đi.
Chu Trừng phát ngốc, Chu Triệt đây là làm gì?
Điều khiến Chu Trừng không thể tưởng tượng được nhất chính là, tên nhóc này vậy mà còn viết hồi âm, bắt chước chữ viết cùng nét bút của mình, lễ phép khéo léo từ chối người khác.
Xét về số lượng, Chu Triệt có lẽ đã viết thư trả lời cho mọi bức thư, nhưng một số trong số đó đã được gửi đi, một số vẫn còn ở đây.
Chu Trừng hoàn toàn bối rối, tuy rằng anh không thể không khen chữ và giọng điệu của Chu Triệt quả thực nắm được tinh túy của anh, nếu như là chính anh đi từ chối, đại khái cũng sẽ nói như vậy… Nhưng tại sao điều này cảm thấy kỳ lạ từ đầu đến cuối?
Chu Trừng lật từng bức thư tình kia, lướt qua một cách cứng ngắt, đều có ký tên, có người anh quen biết, có người không biết.
Rất nhanh liền lật đến tấm cuối cùng, một tấm kia rất lạ, không có ký tên, phía trên cũng chỉ có vài câu ít ỏi.
“Em đã từng đọc một đoạn Lâm Thanh Huyền viết, ‘Truyền thuyết người Bắc Cực bởi vì trời lạnh giá, vừa mở miệng nói chuyện liền kết thành băng tuyết, đối phương không nghe thấy, đành phải về nhà từ từ hun lên nghe’, Em cũng muốn nói chuyện ở đó, sau đó gửi cho anh những lời tình cảm đóng băng, anh nâng lò sưởi nhỏ trong đêm đông lạnh giá, khi nó biến thành một dòng chảy nhỏ, anh từ từ lắng nghe, giống như em nói trong tai anh, em muốn trốn đi thật xa. Sau đó, anh sẽ biết tấm lòng em mà không nhút nhát chạy trốn.” Không có ký tên, chữ cố ý viết nguệch ngoạc, không muốn để cho người khác nhận ra.
Tay Chu Trừng run lên một chút, không dám nhìn lần thứ hai, anh vội vàng đem một xấp thư từ này vào trong túi xách của mình, lại rút tấm cuối cùng ra, cẩn thận gấp lại, cẩn thận bỏ vào trong túi áo.
Lúc chọn trường đại học, Chu Trừng và Chu Triệt rất nhanh đã quyết định xong, cùng nhau đăng ký một trường đại học địa phương cũng không tệ, chẳng có gì để suy nghĩ.
Bành Trạch vẫn cùng trường với họ, chuyên ngành khác nhau, vẫn ba ngày gặp mặt hai lần, Bành Trạch ngượng nghịu nói đây đều là duyên phận, Chu Triệt thẳng thừng hô lên đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì.
Không lâu sau, kỳ nghỉ dài bắt đầu, các học sinh cao trung tổ chức họp lớp tại một câu lạc bộ, mọi người đều có không khí sôi nổi trò chuyện với nhau về những trải nghiệm mới ở những nơi khác.
Trong phòng không khí nóng hỏi, nhiệt độ càng cao, Chu Triệt nhìn xung quanh, Chu Trừng không biết từ lúc nào đã không thấy, cậu cũng nóng đến hoảng hốt, dứt khoát đi ra ngoài hít thở không khí.
Phía trước là một ban công lớn ngoài trời, có hai người đứng trên đó đang nói chuyện. Chu Triệt không có hứng thú nghe góc tường của người ta, nhưng cậu tùy ý liếc một cái lại phát hiện người kia là Chu Trừng.
Cậu lặng lẽ đi ra phía sau cửa, phát hiện người đối diện là hoa khôi của lớp, cô dường như đang khóc nức nở.
Cậu nghe Chu Trừng ôn hòa nói: “Thành thật xin lỗi cậu, tôi đã có người mình thích rồi, tôi không thể lừa gạt cậu.”
Giống như sét đánh giữa trời quang, Chu Triệt phía sau cửa thiếu chút nữa đứng không vững, cực độ khắc chế bản thân không nên xông lên mạnh mẽ túm lấy Chu Trừng, hỏi anh thích là ai.
Hoa khôi lớp rưng rưng, hỏi anh: “Là ai? Cậu có thể nói cho tôi biết được không?”
Chu Trừng chỉ xin lỗi cô: “Xin lỗi, tôi không thể nói. Cậu là một cô gái tốt, cậu rất xinh đẹp, cậu chắc chắn sẽ gặp một người phù hợp hơn với mình thôi.”
Chu Triệt một giây cũng không muốn dừng lại, xoay người rời đi.
Cậu bàng hoàng trở lại phòng tiệc, ngồi trên ghế sofa.
Cậu hối hận bản thân ra khỏi phòng sai thời điểm, nghe được những lời cậu không muốn nghe nhất, cậu tình nguyện nằm mơ, vĩnh viễn nằm mơ, như vậy ít nhất Chu Trừng vẫn là anh trai của mình cậu, mặc dù một bên tình nguyện.
Bành Trạch nhận ra Chu Triệt không ổn: “Làm sao vậy, dáng vẻ bần thần như thế.”
Chu Triệt tuy rằng ngồi, lại cảm thấy thân thể rơi xuống, toàn thân không trọng lượng.
Chu Triệt nói: “Tôi thất tình.”
Bành Trạch mở to hai mắt nhìn: “Cô gái nhà ai? Với điều kiện của cậu vẫn bị thất tình à.”
Câu nói “Tôi có người mình thích rồi” của Chu Trừng nổ tung bên tai Chu Triệt, xuyên qua não, tuần hoàn vô hạn, cậu vô thần dựa vào sô pha nhìn trần nhà.
Các bạn học vẫn nhiệt tình tán gẫu, nhưng Chu Triệt lại không nghe được họ nói gì, chỉ nhìn thấy miệng họ mở ra đóng lại.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Chu Triệt vẫn ở trong trạng thái trống rỗng, cũng bỏ lỡ một màn hai mắt hoa khôi sưng đỏ trở về phòng.
Chu Triệt nghĩ, chắc tối nay cậu và hoa khôi lớp có cùng cảm giác với nhau.
Tình địch biến thành chị em, đồng bệnh tương liên, cũng chỉ là chuyện vài giây.
Trên đường về nhà, Chu Triệt im lặng đến lạ thường, Chu Trừng vô tình nhìn thoáng qua, lại thấy cậu cúi đầu, môi chẳng chút màu sắc, ánh mắt không có tiêu điểm, nhìn mặt đất ngẩn người.
Chu Trừng gọi cậu lại: “Chờ một chút.”
Chu Triệt dừng lại bước chân, nhìn anh.
Chu Trừng đặt tay lên trán cậu, lại dán lên trán mình, lẩm bẩm: “Hình như cũng đâu bị bệnh.”
Chu Triệt thấp giọng nói: “Có lẽ thật sự bị bệnh rồi.”
Chu Trừng quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Chu Triệt đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Anh, rốt cuộc anh…”
Người mà anh thích rốt cuộc là ai?Chu Triệt bỗng nhiên thất thanh, giống như một tảng đá chặn cổ họng cậu, cho dù cậu thật sự hỏi ra tên cô gái kia, thì có thể thế nào đây?
Còn ý nghĩa gì nữa sao. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Không còn nữa.
Từ nay về sau, cậu thật sự chỉ có thể làm em trai của anh, đời này cũng vậy.
Chu Trừng nói: “Sao vậy?”
Chu Triệt hít hít cái mũi: “Không sao.”
Chu Trừng nói: “Em cho rằng anh bị mù à, em thế này làm sao không có việc gì chứ?”
Chu Triệt cúi đầu nói: “Thật không sao mà, có thể là cảm lạnh thôi, vậy em đến hiệu thuốc khám một chút rồi mua ít thuốc về.”
Chu Trừng nắm tay Chu Triệt, nói: “Anh đi cùng em.”
Chu Triệt rút tay ra.
Chu Triệt ngẩng đầu áy náy cười cười: “Em xin lỗi, để em đi một mình đi, em chỉ muốn đi một mình… Anh đừng đi theo em, xin anh.”
Chu Triệt một mình ngồi bên bờ sông hóng gió, dưới sự kiên trì của cậu, Chu Trừng về nhà trước.
Hơi ấm còn sót lại từ việc Chu Trừng chạm vào cậu dường như vẫn còn lưu lại trong tay, cậu nghiêng đầu suy nghĩ làm thế nào để lấy hơi ấm của Chu Trừng ra khỏi tâm hồn mình.
Nhúng tay vào nước à?
Đặt tay lên lửa chăng?
Bằng cách này, cậu có thể sử dụng nỗi đau để che đậy nhiệt độ mà anh trai đã cho cậu.
Nhưng mà những thứ này đều không có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào, khi đau đớn như thủy triều rút đi, đó chẳng qua là làm sâu sắc thêm dấu ấn của Chu Trừng.
Như tảng đá thẳng đứng lộ ra sau thủy triều rút, trái tim không thể xoay chuyển, thủy triều chỉ có thể tạm thời bao phủ, ngược lại mài dũa nó càng thêm mượt mà bóng loáng.
Rốt cuộc là những phương pháp này vô dụng, hay là cậu vô dụng?
Ắt hẳn là phương pháp có vấn đề, mình cũng thảm như vậy, tại sao còn muốn trách mình chứ?
Nhất định có cách gì, có thể loại bỏ anh trai từ trong đầu đi, bọn họ có thể trở về làm anh em bình thường, nhất định có─
Nhưng thực sự có không?
Chu Triệt ôm đầu gối, đối mặt diện dòng sông từng chút chuyển vàng dưới ánh đèn đêm.
Cậu đi dạo rất lâu, cậu đoán chừng anh trai cũng đã ngủ rồi mới quyết định về nhà.
Trong phòng để lại cho cậu một ngọn đèn, nhưng rất yên tĩnh, anh trai thực sự đã ngủ rồi.
Chu Triệt nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.
Cậu đi đến giường, ngồi trên mặt đất, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ của anh trai mình.
Thật lâu thật lâu, Chu Triệt vẫn không nỡ dời mắt.
Lần cuối cùng, Chu Triệt nghĩ, không cần lý trí, không cần thân phận, tùy hứng một lần đi, giờ phút này anh không phải anh trai, cậu cũng không phải em trai anh.
Chu Triệt từ từ tới gần Chu Trừng, cúi đầu hôn Chu Trừng.
Mềm mại, ấm áp.
Chu Triệt tham lam nghĩ, có thể vĩnh viễn nhớ kỹ cảm giác này hay không, để an ủi bản thân ngày mai.
Nếu có hoa hồng trên đầu giường, có lẽ chúng sẽ nở ngay lập tức, bởi vì từ ngày mai trở đi, chiếc giường sẽ được bao phủ bởi những cánh hoa khô héo.
Gió nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa.
Nụ hôn này của bọn họ cũng không có gì to tát, trăng vẫn lẳng lặng chiều rọi, côn trùng vẫn kêu vang lên, hết thảy đều không có gì khác nhau.
Vào lúc nửa đêm, không ai tìm thấy, cũng không ai quan tâm.
Chu Triệt giống như một đứa trẻ có được vị ngọt, không nỡ rời đi, lẳng lặng nhấm nháp vị ngọt lành bên môi.
Thế nhưng vào lúc này, lông mi Chu Trừng khẽ nhúc nhích, đột nhiên mở mắt ra.
Chu Triệt hoàn toàn không nghĩ tới Chu Trừng tỉnh lại, chỉ có thể lập tức đẩy anh ra.
Chu Triệt cảm thấy máu toàn thân đều muốn đông lại, từ thiên đường đến địa ngục chỉ là cảm giác trong nháy mắt.
Chu Trừng lập tức ngồi dậy, không thể tin nói: “Chu Triệt em…”
Chu Triệt lui về phía sau một bước.
Lúc này đây, không có bất kỳ cái cớ nào có thể biện giải, ở trạng thái tỉnh táo, cậu chính là làm ra loại chuyện này.
Chu Trừng run rẩy nói: “Em nói cho anh biết, em đang làm gì…”
Phòng tuyến tâm lý của Chu Triệt sụp đổ, “Xin lỗi anh, Chu Trừng, có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra hay không, em xin lỗi anh, em xin lỗi anh.”
Chu Triệt vẫn nghiêng đầu, không dám nhìn mặt Chu Trừng.
Chu Trừng bị vây trong khiếp sợ cực độ, từng bước tiến gần cậu, vươn tay về phía cậu.
Chu Trừng muốn vuốt ve hai gò má em trai, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Chu Triệt lại cho rằng Chu Trừng muốn tát cậu, “Anh, anh đánh đi, em thật sự là một kẻ não tàn, phụ kỳ vọng của anh, em là bệnh thần kinh, là biến thái… Nhưng em không thể nhận sai, em chỉ có thể xin lỗi.”
Tay Chu Trừng cứng đờ trên không trung.
Chu Triệt tuyệt vọng mà cười, “Thì ra anh ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào em, có điều cũng là hợp tình hợp lý, em quả thật dơ bẩn, còn có bệnh.” Chu Triệt nghĩ, Chu Trừng chắc trong thời gian ngắn cũng không muốn nhìn thấy cậu, “Anh à, anh bớt giận, em… em đi đây, em tự mình tìm cách nào đó, làm cho mình trở nên bình thường lại.”
Cậu thực sự không bình thường, thích đàn ông, mà cậu còn thích anh trai ruột của mình. Cậu tự nhận mình chưa từng hối hận vì bất cứ chuyện gì cậu đã làm, chỉ cần không để Chu Trừng thất vọng về cậu.
Nhưng hôm nay, cậu hối hận, tính toán thất bại, bởi vì Chu Trừng ước chừng sẽ thất vọng về cậu lắm.
Chu Trừng vừa nghe cậu nói, liền biết cậu hiểu lầm, vội vàng nói: “Em đứng lại cho anh! Em định đi đâu hả?”
Chu Triệt căn bản không nghe lời anh, bước chân của cậu thậm chí không dám thoáng dừng lại, cậu sợ một giây sau Chu Trừng sẽ lạnh lùng mắng cậu ghê tởm, sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ của Chu Trừng.
Đó là tử huyệt của cậu, sẽ làm cậu đau đớn không muốn sống.
Không nghĩ tới hôm nay thật sự phải qua đêm bên ngoài, Chu Triệt tự giễu.
Gió thu mát mẻ, màu sắc của đèn hai bên đường cao tốc giống như lá rụng, Chu Triệt lần đầu tiên cảm thấy mình bị cô lập bất lực, từ thân đến tâm.
Cho dù trước kia bị Chu Khải Tường tra tấn, cậu cũng không có loại cảm giác này.
Cậu luôn cảm thấy chỉ cần anh trai ở đây, phía sau cậu vĩnh viễn có chỗ dựa, cậu còn có nhà.
Nhưng bây giờ thì không.
Anh trai không cần cậu nữa.
Cuối cùng cậu cũng ngồi trên đất khóc nức nở, anh trai chắc chắn không cần cậu nữa. Ý nghĩ này chính là một cái cưa, xuyên qua người cậu, cưa nát trái tim cậu.
Chu Triệt trở lại bờ sông vừa rồi ngẩn người, ngồi trên băng ghế đá.
Bọn họ không đến mức làm kẻ thù, nhưng bọn họ không thể là người yêu.
Bọn họ không thể là anh em mà không biết liệu bọn họ có thể là người lạ hay không.
Cậu có thể moi trái tim của mình, nhưng cậu sợ Chu Trừng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lấy một cái.
Nếu như cậu là một cô gái không hề có quan hệ gì với Chu Trừng, làm sao đến nổi này.
Nếu như cậu là một chàng trai không hề có quan hệ gì với Chu Trừng, vậy cũng không tệ.
Cậu có thể giống hoa khôi, buông bỏ đuổi theo Chu Trừng; cũng có thể cố hết sức bẻ cong Chu Trừng, bẻ không cong thì tắm rửa đi ngủ, cùng lắm thì sau này coi nhau như người dưng, chưa từng quen biết.
Thế nhưng, nếu bây giờ máu của cậu được lấy ra thử nghiệm với máu của Chu Trừng, thông tin di truyền của hai người giống nhau đến kinh ngạc.
Chu Triệt cảm thấy đêm nay quá mệt mỏi, dù sao có thể sau này không còn ai quản cậu nữa, cậu nghiêng người ngã xuống ghế dài ven sông, nhắm mắt lại.
Hết chương 14