Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Mỗi lần nhân viên phục vụ gõ cửa, thì nỗi sợ hãi càng lấn sâu thêm một tấc, bởi vì cô ta đang càng lúc càng tiến lại gần người phụ nữ.
"Xin, xin chào..."
"Phục vụ phòng..." Nhân viên phục vụ hít thở và run rẩy với biên độ lớn, cô ta run lẩy bẩy gõ cánh cửa tiếp theo, đầu cúi thấp không dám nhìn lên.
Người phụ nữ chỉ còn cách cô ta khoảng một bước chân.
Trong phòng im ắng, không có bất kỳ câu đáp lại nào, cô ta chỉ đành đi sang một căn phòng khác.
Dưới cái nhìn chòng chọc của người phụ nữ, nhân viên phục vụ đi đến cạnh bà ta, rồi gõ cửa phòng trước mắt: "Xin chào... dịch vụ phòng đây..."
"Cho hỏi... có phải vừa rồi quý khách đã gọi điện yêu cầu khăn tắm hay không?"
Hành lang yên tĩnh được hai giây, thì từ đằng sau truyền đến giọng nói bay bổng của người phụ nữ: "Là... khăn tắm màu đỏ... mà tôi cần."
Sau khi sự im lặng ngắn ngủi qua đi, thì một giây sau, tất cả người chơi đều có thể nghe thấy tiếng hét thê lương của nhân viên phục vụ vọng vào từ bên ngoài, chợt tiếng thét dừng lại giây lát, rồi biến thành âm thanh nghe như cổ họng bị xé toạc ra, khiến người ta nổi cả da gà.
"Hức... cứu, mạng..."
"Cứu cứu... tôi..."
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nhân viên phục vụ, cô ta vừa la hét vừa dùng tay đập lên cửa phòng của người chơi.
"Mở mở mở cửa... xin hãy cứu cứu tôi..."
"Xin các người... mở hãy mở cửa..."
Quy tắc thứ 3: Nếu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào vào ban đêm, thì tuyệt đối không được mở cửa.
Đừng nói là mở cửa, bây giờ người chơi ngay cả giường cũng không dám xuống, tất cả đều đang sợ hãi rúc ở trong chăn nhìn chằm chằm ra cửa, e sợ rằng cánh cửa mỏng quá sẽ bị gõ vỡ, dị quái bên ngoài sẽ lẻn vào được.
Âm thanh kêu cứu và tiếng gõ cửa vang lên từng phòng một.
Trong đêm tối tĩnh mịch, âm thanh sởn tóc gáy đó vang vọng cả dãy hành lang, người chơi và cảnh tượng không thể nhìn thấy bên ngoài chỉ cách nhau có một cánh cửa, cho nên ai nấy đều hết sức hoảng sợ, chỉ có thể cầu mong cho tất cả mọi chuyện sẽ sớm qua đi.
Tiếng 'cốc cốc cốc' vang lên ở sâu trong hành lang, âm thanh gõ cửa đau khổ vang lên thêm một chút, thì có tiếng mở cửa cót két vọng ra.
Âm thanh này phút chốc khiến cho người chơi trên cả dãy hành lang đều phải kinh ngạc.
Trên quy tắc rõ ràng có viết không được mở cửa vào ban đêm, vậy mà lại có người biết luật nhưng vẫn vi phạm? !
Nhân viên phục vụ khắp người đầy máu sững sờ nhìn bé gái đi ra đây mở cửa, nhất thời không biết nói cái gì.
Chính xác mà nói là bé gái đã biến dị cái đầu, thân hình cũng trở nên gồ ghề không còn giữ được hình người, trong mắt nó là ánh sáng tà ác, nó hung dữ nhìn nhân viên phục vụ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, hiển nhiên là đang ở sẵn trong trạng thái tấn công.
Nhân viên phục vụ nuốt lời vào trong bụng, chậm rãi lùi về sau, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa lùi một bước thì đã bị bé gái nhảy bổ lên, ấn xuống mặt sàn, bắt đầu dùng sức cắn xé.
Tiếng kêu thảm thiết vang, thậm chí còn thê lương hơn cả lần thứ nhất.
Chuyện bé gái sẽ biến thành quái vật vào ban đêm là chuyện mà người chơi nào cũng biết, hơn nữa nó còn hung tàn đến cực độ, nhân viên phục vụ này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Tiếng nhai nuốt vang lên trong đêm được một lúc, thì thân hình của Ân Tu dần xuất hiện ở cửa.
Cậu ngáp một cái, mặt mày buồn ngủ tựa lên thành cửa nhìn bóng hình đang ăn bừa bộn trên hành lang.
Bóng dáng nho nhỏ, áo váy đỏ tươi, cơ thể biến dị méo mó mọc ra lông đen giống như những cư dân trong trấn mà họ đã nhìn thấy vào ban ngày. Theo lời của thị trưởng, thì nguyên nhân người dân và bé gái biến thành quái vật là do cùng một nguồn, đó là người phụ nữ.
"Ăn no chưa?" Ân Tu kéo theo âm thanh nhỏ nhẹ dò hỏi: "Ăn no rồi thì quay về phòng ngủ."
Cái đầu méo mó của bé gái quay sang nhìn thẳng vào Ân Tu, mắt nó đỏ au, trong miệng vẫn đang gặm nửa cánh tay.
Nó dừng lại một chút, rồi nuốt luôn cánh tay còn sót lại vào bụng, rồi lại há to miệng tiếp tục gặm cắn cái xác của nhân viên phục vụ.
Ân Tu tựa cửa nheo mắt, gật gù buồn ngủ, bé gái thì đang thực hiện hành vi ngũ mã phanh thây, khung cảnh này sao càng nhìn càng thấy quái gở, cho dù đã qua bao ngày rồi nhưng người xem vẫn chưa thể hết bàng hoàng.
"Lòng bao dung của Ân Tu đối với dị quái mạnh thật đấy... còn thật sự nhìn nó ăn mà không thay đổi sắc mặt luôn."
"Chỉ có thể là do tố chất tâm lý của Ân Tu tốt, chứ đặt trường hợp vào người khác thì không được đâu."
"Cậu ta thật sự có tay nghề nuôi dị quái đó, bé gái cũng rất nghe lời cậu ta, đổi thành người khác thì giờ này đã nằm thẳng ra đất rồi."
"Tác phong vượt ải của Ân Tu quả thật là không giống ai."
Người xem trong phòng phát sóng cảm khái, Ân Tu buồn ngủ ngáp thêm một cái.
Bên ngoài phó bản ngủ không được ngon, bên trong phó bản cũng không ngủ được, ba ngày trước cứ đêm đến là có thứ gì đó là lạ quấn lấy cậu, đêm nay may lắm nó mới không tới, vậy mà nhân viên phục vụ lại đến mở cửa, làm cậu quen luôn với việc cứ đêm đến là bị đủ loại tình huống quấy rầy rồi.
Sau khi cắn loạn một hồi thì bé gái ợ hơi, thỏa mãn quay trở về bên chân Ân Tu, móng vuốt mọc đầy lông đen bám lấy gấu quần của cậu, từng câu chữ nho nhỏ thoát ra từ những kẽ răng sắc nhọn: "Nhà vệ sinh... muốn tè..."
"..." Ân Tu rơi vào trầm tư, thật sự xem cậu thành mẹ luôn rồi hả.
Cậu ngước mắt nhìn sang đầu kia của hành lang.
Quy tắc thứ 4: Nhà vệ sinh nằm ở đầu cầu thang, nếu có thể thì hãy cố gắng đi chung với bạn cùng phòng, đi một mình cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng để ý đến bất kỳ âm thanh nào.
Lúc cậu ra đây thì sương trắng vẫn còn quẩn quanh hành lang, che chắn tầm nhìn, bây giờ nhìn theo dọc hành lang thì chỉ thấy sương mù mông lung, không thể nhìn rõ được gì cả, rất khó nói được trên đường đến nhà vệ sinh sẽ gặp phải chuyện gì.
"Anh trai... đi vệ sinh!" Bé gái lại kéo ống quần cậu, giọng nó hơi gấp gáp, kể từ khi biến thành quái vật thì cơ thể nó cong vẹo thành một vòng, tứ chi dài sọc, lông đen phủ toàn thân, rất giống một loài động vật nhỏ nào đó, ngay cả nói chuyện cũng không còn được mau lẹ.
"Được, anh dắt em đi vệ sinh."
Người xem trước màn hình trơ mắt nhìn Ân Tu cúi xuống bế cục quái vật đen xì lên, rồi xoay người đi vào sương trắng phía đầu cầu thang.
"Đụ mẹ cậu ta dám đi thiệt kìa!"
"Không đúng, cậu ta thật sự dám ôm nó kìa! Cậu ta vậy mà dám không đổi sắc mặt ôm bé gái đã biến thành quái vật!"
"Szi... tôi vừa ra khỏi phó bản, hôm nay mới xem được livestream của cậu ta, cho hỏi bình thường người này đều dũng cảm như vậy sao?"
"Đúng vậy, vẫn luôn rất gan dạ."
"Đêm hôm khuya khoắt mà dám ôm một con quái vật đi dọc hành lang, da gà da vịt của tôi mọc lên hết rồi nè!"
"Các anh em ơi tôi sợ quá, không dám xem nữa."
"Đừng sợ, hãy ôm chặt lấy người anh em bên cạnh mình rồi cùng xem."
"Bạn cùng phòng của tôi đang ngủ! Tôi đang lén xem một mình, bây giờ run quá."
"Đừng run! Chui vào chăn của cậu ta mà xem! Sợ thì cứ ôm chặt bạn cùng phòng!"
"Có lý lắm, tôi sang bên kia đây."
"Đụ má, dám đi thiệt kìa..."
Trong sự ồn ào của làn đạn, tay trái Ân Tu bế bé gái, tay phải đè lên cán đao, từng bước từng bước thâm nhập vào hành lang đầy sương trắng.
Hành lang yên ả vọng lại tiếng bước chân củaa cậu, từng bước chân tiến lên đi ngang những căn phòng khác.
Các phòng trên tầng hai không có số hiệu, từng cánh cửa lướt qua bên cạnh đều trông giống hệt nhau, đối diện mỗi cánh cửa đều có treo một bức chân dung, nhưng những bức tranh này lại chìm trong màn sương mơ hồ, khó lòng phân biệt được.
Ân Tu phỏng đoán khoảng cách trong hành lang, chắc là sắp đến nơi rồi, nhưng trước mắt vẫn không thấy bóng dáng nơi đầu cầu thang.
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau.
Trên hành lang dài, một bên là một loạt những cánh cửa, bên còn lại là một hàng tranh treo tường, chúng giống nhau đến mức khó mà dùng thứ gì đó để đánh dấu đường đi, sương mù lại ngập tràn đến mức khó mà nhìn thấy cuối đường. Mà khi ngoái đầu nhìn lại phía trước, thì cũng sẽ bắt gặp khung cảnh y hệt, cậu đứng ở giữa, dường như không rõ đang tiến hay là lùi.
Ân Tu cúi đầu nhìn bé gái trong lòng, nó đang dựa vào lồng ngực cậu ngái ngủ, sau khi ăn uống no đủ, nó còn chóp chép miệng, yên tĩnh như chẳng có gì khác thường cả.
Cậu lại tiếp tục tiến lên phía trước một đoạn, ước tính thời gian, đã đi được hơn một phút rồi.
Loại hành lang nào mà đi mất hơn một phút mà vẫn không tìm thấy đường ra cơ chứ, chắc chắn là đã xuất hiện vấn đề.
Đi mãi đi mãi, trong màn sương mờ che chắn tầm mắt của Ân Tu cuối cùng đã hiện ra đường nét mơ hồ, nhưng khi thấy rõ đó là gì, thì cậu liền dừng chân lại.
Thứ xuất hiện trong sương trắng không phải là hình bóng đầu cầu thang, mà là một con người.