Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 36: Anh Trai... Đi Vệ Sinh




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Toàn thân đối phương tỏa ra uy áp, không cử động, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói chuyện cũng không đến gần, nhưng ánh nhìn rõ mồn một cứ xuyên qua màn sương đâm thẳng vào cậu.

Ân Tu ôm bé gái đứng đó không đi tiếp nữa, cậu trầm mặc giây lát, sau khi để ý thấy đối phương không có ý cử động thì mới mở miệng dò hỏi: "Có chuyện gì?"

Bóng người kia không trả lời, chỉ di chuyển chếch lên phía trước, lúc này Ân Tu mới nhìn rõ thứ đứng đối diện mình là gì.

Đó là người phụ nữ trong phong ấn.

Bà ta đứng trong sương mù, mặc chiếc váy trắng dài, đầu tóc rối mù, huyết dịch đỏ tươi thấm đẫm chiếc váy, suôn theo đôi chân nhỏ giọt xuống đất.

Một bên chân của người phụ nữ bị què, cả bắp chân sưng tấy, vặn vẹo giống như bị thứ gì đó kẹp đứt vậy, dấu vết bị kẹp rõ ràng đến mức khiến cho vết thương trông thật ghê rợn trên làn da trắng trẻo, đồng thời cũng tôn rõ những vết thương, vết bầm xanh tím trên người.

Đây là lần đầu tiên Ân Tu mặt đối mặt với người phụ nữ, cậu tỉ mỉ đánh giá những vết thương trên người bà ta, chân mày dần chau lại.

Cái thứ được gọi là khởi nguồn của quái vật, cần phải phong ấn mới có thể trấn áp được trong lời đồn, bây giờ tận mắt nhìn thấy sao lại trông có bộ dạng của một kẻ bị hại?

Người phụ nữ thư thả nhìn cậu, sau khi xuất hiện trong tầm nhìn của Ân Tu thì bà ta không cử động nữa.

Ân Tu nhìn bà ta, cậu như có điều suy nghĩ: "Bà đã chọn tôi làm vật tế rồi, không cần phải gấp đến như vậy chứ?"

Ánh mắt của phụ nữ rét lạnh, giọng nói khàn khàn thấp trầm: "Cậu cho rằng tôi chọn cậu làm vật tế là muốn hại cậu sao? Tôi là đang giúp cậu."

Ân Tu hơi nâng cằm dưới: "Là sao nhỉ?"

"Cái tên đàn ông đó đã nhắm đến cậu, những người từng bị ông ta nhìn trúng đều chẳng có kết cục tốt lành gì." Người phụ nữ chậm rãi nhìn lên các bức tranh treo tường: "Bọn chúng chính  là những minh chứng tốt nhất, bị tên đó xem là tác phẩm nghệ thuật, bị nhốt lại bên trong những khung tranh này vĩnh viễn, bị giam cầm, ngay cả việc biến mất cũng không làm được."

Ân Tu xoay đầu nhìn theo người phụ nữ, cậu nhìn lên bức tranh trên tường.

Những con người  im lìm nhắm chặt mắt vào ban ngày, lúc này đây đang mở mắt toàn bộ, bọn họ áp sát lên khung tranh, dùng ánh mắt hoảng sợ và bất lực nhìn Ân Tu như cậu trai trên hành lang lúc trước vậy.

Do quy tắc không được đối mắt quá lâu, nên Ân Tu lại đặt tầm nhìn lên người phụ nữ: "Vậy, bà chọn tôi làm vật tế thì giúp được gì cho tôi? Đêm mai tôi phải chết rồi đó."

"Dù sao sớm muộn gì các cậu cũng phải chết, thay vì chết trên tay hắn, thì cậu hãy chết trên tay tôi đi." Ánh mắt người phụ nữ nhìn Ân Tu vẫn rét buốt như cũ: "Làm vật tế của tôi, thì chết đi rồi sẽ được trở thành người của tôi, rồi sẽ có một ngày cậu báo được thù, còn nếu chết trên tay tên kia thì suốt đời này cậu cũng chẳng còn cơ hội để mà trở mình."

Hơi thở của Ân Tu trầm xuống.

Xem ra hai người này đều không phải Bồ Tát gì, đây chẳng phải đều đang muốn cậu chết hay sao?

"Hơn nữa gã vì muốn giữ cậu lại, sẽ nói dối gạt cậu, khiến cậu không có cách nào thông quan." Con ngươi đỏ au của người phụ nữ khóa chặt Ân Tu, sắc mặt âm trầm: "Tôi đoán gã đã nói rất nhiều điều xấu xa về tôi trước mặt cậu."

Ân Tu bình tĩnh gật đầu: "Quả thật ông ta không đáng tin, nhưng người muốn tôi chết như bà cũng không tốt được đến đâu, bà bây giờ chẳng phải cũng đang nói xấu ông ta sao?"

Lời nói của Ân Tu khiến sắc mặt người phụ nữ lộ ra chút tức giận: "Tôi đã thấy qua rất nhiều người bị gã ta lừa gạt rồi, không một ai có kết cục tốt cả, nếu cậu không tin tôi, cậu nhất định cũng sẽ chết!"

Ân Tu lặng lẽ chỉ tay vào bé gái trong lòng mình: "Lời nguyền trên người nó là của bà à?"

Sau khi trầm mặc một hồi thì người phụ nữ gật đầu.

"Nguyền rủa bám trên người các cư dân trong trấn cũng là của bà đúng không?"

Nhắc đến cư dân trong trấn, ánh mắt người phụ nữ phút chốc trở nên hung ác: "Đó là do bọn chúng đáng đời! Chúng nó đều là đồng lõa của tên đàn ông đó!"

"Gã đã giết chết tôi! Rõ ràng ai ai cũng biết điều đó, nhưng mọi người lại làm như có mắt không tròng! Tôi chẳng qua chỉ là đang thực hiện báo thù lên người bọn chúng mà thôi! Biến chúng nó trở thành dáng vẻ xấu xí và ghê tởm như chính trái tim của chúng nó vậy!"

"Vậy còn nó thì sao?" Ân Tu chỉ vào bé gái đang gật gù trong lòng mình: "Một đứa trẻ như nó không nên có liên quan gì đến cái chết của bà mới phải? Mãi sau này nó mới đến đây mà."

Nhắc đến bé gái, người phụ nữ lại lần nữa trầm mặc: "Nó là một phần không thể thiếu trong kế hoạch trả thù..."

Nói rồi, bà ta lùi ra sau vài bước như muốn thay đổi đề tài: "Đợi khi cậu bước vào tầng hầm trong căn nhà này thì cậu sẽ biết được rốt cuộc trên người tên đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì, gã ta đang lừa cậu, gã là kẻ ác, tôi chỉ đến đây để nhắc cậu chuyện này thôi."

"Chỉ có vật tế của tôi mới có thể biết được chân tướng."

Bà ta nhìn Ân Tu, thân hình dần biến mất trong màn sương.

Một lúc sau, trước mắt Ân Tu xuất hiện đường nét của một số vật thể, đầu cầu thang đi mãi không tới giờ lại xuất hiện chỉ trong hai bước chân, trên cầu thang còn treo biển hiệu nhà vệ sinh nam và nữ.

Ân Tu thở nhẹ một hơi, nhìn vào bé gái mình đang bế.

Bây giờ cậu đã có thể xác nhận được, người phụ nữ kia và trấn trưởng là hai phe đối địch nhau, cũng xem như là hai thế lực luôn giằng co với nhau trong thị trấn, nhưng lại trói buộc với nhau, còn bé gái theo mẹ tới đây mới chính là bên thật sự bị liên lụy.

"Nhã Nhã, tỉnh dậy, đến nhà vệ sinh rồi." Ân Tu đưa tay vỗ vài phát lên má nó.

Nó mơ mơ màng màng mở mắt, vẫn mang bộ dạng quái vật như cũ, sau khi nhì thấy nhà vệ sinh, nó nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Ân Tu, tức tốc chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Ân Tu tìm một điểm tựa trên tường, đứng đợi ở trước cửa, cậu nhìn sương mù trên hành lang rồi dần dần nhắm mắt để nghỉ ngơi một tí, sẵn tiện suy nghĩ thêm về những lời ban nãy.

Bé gái vào trong chưa được bao lâu thì nhà vệ sinh nữ đã vọng ra tiếng kêu thấp trầm quái dị thèo chút hoảng sợ.

Ân Tu mở mắt ngay, cậu cầm đao đi vào nhà vệ sinh, vừa vào cửa liền nhìn thấy bé gái đang cố hết sức kéo thứ gì đó đen ngòm từ trong gương ra, con dị quái đó hoảng loạn muốn bò trở vào, nhưng mà nó vừa bò lại vừa bị bé gái cắn xé nên miệng mới không ngừng phát ra tiếng la hét.

Hiển nhiên dị quái trong gương này là được sắp xếp sẵn cho người chơi, nhưng không ngờ rằng người vào đầu tiên lại là bé gái, kết quả của việc lựa chọn sai đối tượng để hù dọa là muốn trở về cũng không về được nữa.

"Nhanh đi vệ sinh rồi ra ngoài." Nhìn thấy nó không sao, Ân Tu bỏ lại một câu rồi xoay người bước trở ra.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì cậu bất ngờ đụng phải một bóng người mơ hồ.

Hành lang tối đen mịt mù, đối phương im hơi lặng tiếng đứng ở trước cửa, Ân Tu bất thình lình quay ra nên không để ý đến, cho đến khi đầu cậu vùi vào cổ áo đối phương, thì mới nhận ra thứ trước mặt không phải tường mà là một con người.

"Anh đi ra đây làm gì?" Ân Tu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang cười của Lê Mặc.

Anh không cử động, rất bình tĩnh mà trả lời: "Đi vệ sinh."

Cậu quan sát thật kĩ Lê Mặc, trong lòng như có điều suy nghĩ, đối với việc liệu cấu tạo cơ thể của người trước mặt này có công năng đi vệ sinh hay không, thì cậu không có ý kiến.

"Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh, sang bên đó đi." Ân Tu chỉ tay sang lối vào kế bên.

"Tôi biết, tôi chỉ muốn nhìn xem cậu đang làm gì thôi." Đôi mắt hơi mỉm cười của Lê Mặc nhìn sang bé gái đang quyết đấu với dị quái, rồi chuyển hướng đi sang nhà vệ sinh bên cạnh.

Anh ta vừa đi thì Ân Tu phát hiện sương mù trong hành lan đều tan cả rồi, trở lại một mảnh tối tăm như cũ, hơi lạnh tràn ngập khắp hành lang cũng đã tiêu tan.

Cậu sững sờ đứng ở trước cửa, bỗng nhà vệ sinh bên cạnh cũng vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, kèm theo đó là tiếng gương vỡ nát, một trận ẩu đả kinh hoàng đang diễn ra, tiếng hét càng lúc càng rõ ràng, sau đó tất cả mọi thứ biến mất sạch sẽ.

So với sự giằng co nãy giờ trong nhà vệ sinh nữ, thì bên kia kết thúc nhanh gọn hơn nhiều.

Ân Tu thản nhiên vững vàng tựa lên tường, bắt đầu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi hai vị kia ăn xong ra ngoài.

Nhưng có một bức tranh ở đầu cầu thang lại đang lặng lẽ mở mắt.