Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 34: Tôi Cũng Muốn Được Ở Chung Phòng Với Anh Lắm




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Nhưng Ân Tu lại lắc đầu: "Lúc ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ khi biết được bé gái là vì bị dính nguyền rủa nên mới biến thành quái vật, thì tôi lại càng nghiêng về phía không phải là nó hơn."

"Vậy con quái vật mà quy tắc nhắc đến là đang chỉ ai cơ chứ?" Chung Mộ nhìn chằm chằm tờ quy tắc thông quan, cho dù quá trình có như thế nào, thì hoàn thành quy tắc thông quan mới là khâu quan trọng nhất để rời khỏi đây.

"Tôi vẫn không rõ lắm." Ân Tu sờ cằm, ánh mắt hơi lắng lại: "Nếu như người phụ nữ bị phong ấn kia là ngọn nguồn của quái vật trong trấn, thì phần lớn là đang ám chỉ bà ta, chỉ là... trước mắt tin tức của chúng ta vẫn chưa được đầy đủ, vẫn chưa dắt bé gái về được đến nhà bà ngoại, cho nên vẫn chưa thể chắc chắn được."

"Cũng phải, vẫn còn chưa hoàn thành được tờ giấy nhắn thứ hai nữa." Chung Mộ chậm rãi liếc nhìn Ân Tu, vẻ mặt phức tạp: "Nhưng mà chúng ta cần phải nhanh lên, dù sao thì tối mai anh cũng..."

Ân Tu bình thản gật đầu: "Sẽ kịp thôi."

Cậu không quá để tâm đến việc trở thành vật tế, cũng không ngại dấn thân vào nguy hiểm, so với những thứ đó thì cậu càng muốn bóc trần quá khứ bị che đậy của thị trấn, những bức tranh treo trên tường, tầng hầm, bức tượng điêu khắc phong ấn người phụ nữ cùng với cả cấu tạo của tòa nhà này, hiển nhiên tất cả bí mật của thị trấn đều không thể tránh khỏi có liên quan đến trấn trưởng, người phụ nữ và cả bé gái.

Thăm dò những gì đã qua của thị trấn cũng không phải là sở thích của cậu, chủ yếu là... đạt 5 sao thông quan phó bản.

Thông quan đạt 5 sao thì phần thưởng sẽ nhân 5 so với kết quả thông quan thông thường, tổng tài sản phó bản của cậu chỉ có 35.8, ngay cả tế phẩm tốt cũng chẳng thể mua nổi cho Dạ Nương Nương.

Đây là kết quả của việc lâu năm không tham gia vượt ải, nghèo.

Khó khăn lắm mới vào một lần, cậu nhất định phải lấy được 5 sao, sau đó đem tài sản phong phú của phó bản về nhà để đảm bảo Dạ Nương Nương sẽ không phá giấc ngủ của cậu trong một thời gian ngắn.

"Vậy đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai trời vừa sáng, chúng ta sẽ dắt bé gái đi đến nhà bà ngoại, xem xem nhà bà ngoại có cái gì!" Chung Mộ rất lo lắng vị đại lão mà mình vừa gặp này sẽ nhanh chóng đắp mộ, cho nên rất phấn khởi lên kế hoạch hành động.

Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Lê Mặc luôn yên lặng nãy giờ: "... Về phòng đi ha?"

Lê Mặc trầm tư ngồi trên ghế như có điều suy nghĩ mà nhìn sang bé gái, bé gái xoay đầu đi làm bộ không nhìn thấy anh.

Ân Tu lên tiếng: "Nó là một phần rất quan trọng trong phó bản, không thể để nó gặp nguy hiểm được, cho nên tôi phải để nó ở bên cạnh, nếu như anh vui lòng, thì tôi cũng có thể ở chung một phòng với Chung Mộ, còn anh thì ở chung với nó."

Chung Mộ đứng một bên ngại ngùng gãi đầu: "Thật sao? Tôi vẫn luôn muốn được ở chung phòng với đại lão ấy."

Cậu ta vừa nói xong, Lê Mặc liền đứng dậy, bước ra ngoài không ngừng nghỉ.

Chung Mộ có chút tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Lê Mặc: "Xem ra anh ta không tình nguyện ở chung phòng với tôi chút nào, rõ ràng có hai cái giường đơn mà, có gì mà không chịu cơ chứ, tôi mới không thèm ở chung phòng với anh ta."

Lẩm bẩm xong, cậu ta mỉm cười nhìn Ân Tu: "... Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây."

"Ừm." Ân Tu gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Chung Mộ rời đi.

Không lâu sau, những người chơi ở đại sảnh tầng dưới đều lũ lượt trở về phòng, không ai dám ở lại bên ngoài khi sắp đến 0 giờ.

Hướng phát triển hiện tại của phó bản dường như đã có chút vượt xa dự liệu của người chơi.

Nếu chỉ là phó bản dạng khám phá như ban đầu, thì bọn họ có thể ổn định vượt ải bằng cách thành thật tuân thủ các quy tắc, và thận trọng hơn một chút trong việc hỗ trợ bé gái hoàn thành giấy nhắn của người mẹ, sau đó từ từ tìm hiểu xem quái vật mà quy tắc thông quan phó bản đã nhắc đến là ai.

Phó bản tân thủ, mọi thứ sẽ không quá khó.

Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng đã vượt xa phạm vi mà một phó bản dành cho người mới nên có, thậm chí tất cả người chơi đều đã trở thành sự lựa chọn cho nghi thức hiến tế, ở đây càng lâu thì càng nguy hiểm.

Điều này khiến cho người chơi bên trong phó bản phải lo lắng, mà những người xem livestream cũng lòng dạ không yên.

"Biến hóa trong phó bản này quá lớn rồi, tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên mà tôi thông quan cũng đâu có nhiều thứ lumg tung đến vậy."

"Thiệt á, lúc đó điều kiện vượt ải cũng chỉ có một mà thôi, chính là giúp đỡ bé gái hoàn thành giấy nhắn của mẹ, làm gì có chuyện xác quái vật với cả nghi thức hiến tế..."

"Đúng vậy, chúng tôi không thể ra khỏi phòng khi trời tối, cửa sổ cũng một màu đen thui, chẳng nhìn thấy thêm thứ gì dư thừa cả, ngoài ra tranh treo tường cũng không có nhiều đến vậy."

"Cứ có cảm giác cái phó bản này đang ngày càng trở nên nguy hiểm hơn..."

"Vấn đề bây giờ là Ân Tu kìa, không biết cậu ta có thể thông quan phó bản trước tối mai không nữa, ly kỳ ghê."

"Trước mắt, cậu ta là người có được nhiều thông tin về phó bản nhất, bé gái cũng chịu ở bên cạnh cậu ta, nếu như ngay cả cậu ta cũng không thể rời khỏi phó bản thì đám người chơi đợt này chết chắc."

"Tuy rằng thường ngày không có tiếp xúc gì nhiều với cậu ta, nhưng tôi vẫn mong cậu ta có thể sống sót vượt qua phó bản,... đại lão thông quan toàn bộ đó, hiếm thấy lắm."

"Đúng vậy, bởi vì chưa từng tiếp xúc qua nên không biết rằng tính tình của cậu ta lại tốt như vậy, mắt nhìn người của mấy tên kia kém quá, vậy mà cậu ta cũng chẳng giận."

"Hy vọng đại lão bình an vô sự."

Đêm đã khuya, phần lớn người chơi đều đã tắt đèn đi ngủ, toàn bộ thị trấn chìm vào khỏang lặng chết chóc.

Trên tầng hai chứa đầy người chơi, nhân viên phục vụ mặc đồ đen đi trên hành lang, gõ cửa phòng của người chơi, dùng giọng nói trong trẻo ngọt ngào dò hỏi: "Xin chào, dịch vụ phòng đây, vừa rồi có phải quý khách đã gọi điện yêu cầu khăn tắm không ạ?"

Quy tắc thứ 2 trong tòa nhà: Sau 0 giờ, không được để ý đến nhân viên phục vụ.

Người chơi nào đã từng đọc qua quy tắc thì đều sẽ không để ý đến âm thanh này, những người chơi đã đi được đến hôm nay đa phần đều rất thận trọng, không có ai ra mở cửa cả, giọng nói kia cứ vang lên bên ngoài.

Có rất nhiều người chơi bị âm thanh này đánh thức, tinh thần cũng tăng thêm vài phần cảnh giác, đợi âm thanh này qua đi rồi thì mới đi ngủ, vậy là bọn họ cứ nghe thấy âm thanh đó lặp đi lặp lại từng đợt từng đợt.

Đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài  cửa có thứ không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói, thì cho dù chất giọng đó có ngọt đến đâu, nghe vào cũng chỉ thấy sởn gai ốc.

Khi đi đến vị trí chính giữa hành lang, âm thanh đột ngột dừng lại, trái tim của người chơi cũng dừng đập trong một khắc này.

Cả dãy hành lang chợt nổi lên hàn ý lạ lùng, nó len qua từ khe cửa bên dưới và thẩm thấu vào trong làn sương trắng.

"Xin chào... phục vụ phòng đây, cho hỏi có phải vừa rồi quý khách đã gọi điện yêu cầu khăn tắm hay không?" Giọng của nhân viên phục vụ lại vang lên, nhưng lần này không còn ngọt ngào nữa mà chất chứa thêm vài phần sợ hãi.

Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, nhưng không có tiếng người đáp lại, sau đó, cô ta đi đến cánh cửa tiếp theo.

"Xin chào, phục... phục vụ phòng..."

"Cho hỏi, cho hỏi có... có phải quý khách đã gọi điện yêu cầu khăn tắm không ạ?" Giọng nói của nhân viên phục vụ còn run rẩy hơn khi nãy, để lộ nỗi khiếp sợ thuần túy.

Lúc này, người chơi ở trong phòng cũng bắt đầu lo sợ rồi, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì? Tại sao ngay cả dị quái chuyên áp bức người chơi cũng phải sợ hãi vậy?

Im lặng trong giây lát, nhân viên phục vụ lại cứng nhắc di chuyển sang phòng tiếp theo.

"Xin xin xin xin chào... phục phục vụ phòng..."

Nhân viên phục vụ cứng đờ mở miệng, vừa lắp bắp từng chữ vừa không khỏi liếc nhìn về phía sâu trong hành lang.

Những người chơi đang xem livestream lúc này đều có thể thấy rất rõ, trên hành lang đang tràn ngập sương trắng, có một người phụ nữ mặt đồ trắng đẫm máu đang đứng ở đó.

Bà ta đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngây ngô chết chóc nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, nhìn cô ta gõ cửa từng phòng từng phòng, rồi lại tiếp tục di chuyển, càng lúc càng tiến đến gần bà ta.