Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 5: Cảm giác khủng hoảng




Quý Từ lăn lốc trên đất đứng lên: "Hàn Sinh trưởng lão, sự tình không phải như người nghĩ..."

Chưa dứt lời, chẳng biết vì sao Tần Giác túm hắn một cái, Quý Từ không đứng vững lại té ngã lên người y.

Quý Từ: "......"

Lần này không phải hắn động thủ trước!

Nhưng Hàn Sinh trưởng lão sẽ không để ý tới rốt cuộc là ai động thủ trước, tên đó chỉ biết là đệ tử to gan lớn mật này lại đem tâm can Tiểu Giác của hắn đặt ở dưới thân, lại còn đè trước mặt hắn!

Lửa giận công tâm, một luồng linh lực thâm hậu đánh tới, Quý Từ hoảng sợ mở to mắt.

Ngay khi hắn cho rằng mình sắp bị luồng linh lực này đánh cho người ngã ngựa đổ, Tần Giác bỗng nhiên chắn ở trước mặt hắn.

Thiếu niên mười sáu tuổi nhanh chóng xoay người, Hàn Sinh trưởng lão cả kinh, theo bản năng thu linh lực về.

Thu linh lực đã đánh về đối với thân thể tổn thương rất lớn, nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày, liền bỏ qua việc này.

Lông mày Hàn Sinh mang theo một tia tức giận: "Tiểu Giác, ngươi làm gì vậy?"

"Hắn đang khinh bạc ngươi!"

Vừa nói xong, đáy mắt Tần Giác hiện lên một tia chán ghét.

Trong những người này ai là ngụy quân tử, ai là thật lòng gây rối, y hiểu rõ.

Thiếu niên rũ mắt xuống: "Trưởng lão, là ngài hiểu lầm rồi."

"Vừa rồi ta luyện kiếm không đứng vững, thiếu chút nữa bị ngã, đại sư huynh mới vội vàng tới đỡ ta. Hắn vốn là muốn đưa ta về phòng nghỉ ngơi, nhưng đại sư huynh mệt nhọc một ngày, miễn cưỡng ôm ta vẫn mất sức, cuối cùng mới cùng nhau ngã xuống đất."

Tần Giác đưa mắt nhìn Quý Từ, giọng nói cực nhẹ, mang theo chút áy náy: "Huống hồ, đại sư huynh hình như vì bảo vệ ta mà bị thương."

Hàn Sinh nhíu mày nhìn Quý Từ, quả nhiên thấy mu bàn tay phải đối phương đã vô cùng thê thảm.

Cái tay kia vốn là thon dài trắng nõn, hiện tại da thịt rạn nứt, miệng vết thương vẫn còn vết máu đỏ sậm, nhìn liền biết rất đau.

Hàn Sinh ngẩn người, nhíu mày: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Trong mắt của hai người, Quý Từ lúc này mới phản ứng lại bàn tay đau rát của mình.

"A!"

Vốn không cảm thấy, thế nào mà bọn họ vừa nhắc tới, vết thương này liền đau dữ dội?

Quý Từ có chút bất đắc dĩ: "Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ, hiện tại quan trọng là tiểu sư đệ..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Tần Giác đứng lên, sau đó kéo tay y kéo hắn lên khỏi mặt đất.

Khuôn mặt căng thẳng mấy ngày qua của thiếu niên rốt cục lộ ra chút động dung: "Tại ta"

Nếu không phải y nhất định giãy dụa, Quý Từ cũng sẽ không bị thương.



Quý Từ xuyên qua vài ngày, lần đầu tiên được quan tâm.

Nháy mắt hắn có chút cảm động, nói: "Tiểu sư đệ không sai, vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện."

Tần Giác: "......"

Y buông tay Quý Từ ra: "Vào phòng trước đi, về bôi chút thuốc trị thương."

Hai người tự mình trò chuyện, quên Hàn Sinh vẫn còn ở đây.

Hàn Sinh trưởng lão có chút bất mãn, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc là hắn hiểu lầm trước, đành phải câm miệng đi theo.

Vừa bước vào viện, Hàn Sinh trưởng lão liền ngây ngẩn cả người.

Hắn đã tới chỗ ở của Tiểu Giác.

Tần Giác trời sinh tính trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có khi đối mặt với mấy vị trưởng lão bọn họ mới lộ ra một chút tâm khí thiếu niên, trong phòng ngoại trừ sách thì chính là sách, một chút sức sống cũng không có.

Không nghĩ tới chỉ mấy ngày qua, nơi này lại có nhiều đồ như vậy.

Nổi bật nhất chính là những nồi niêu xoong chảo chất đống trong góc, tuy rằng được lau rất sạch sẽ, nhưng tro đáy nồi vẫn dính trên sàn nhà.

Trên giá sách vốn chỉ dùng để bày kinh thư lại đặt một cái hộp sắt, sau khi được đồng ý, Hàn Sinh mở hộp ra nhìn, phát hiện bên trong lại là mứt hoa quả.

Phải biết rằng, trước kia Tần Giác cũng không thích ngọt, đồng thời cũng tuyệt đối sẽ không cho phép thứ này làm bẩn giá sách của y.

Theo quan điểm của y, giá sách chính là nơi để sách, tất cả mọi thứ nên đặt đúng chỗ.

Chứ không phải như bây giờ...

Chẳng biết vì sao, trong lòng Hàn Sinh trưởng lão dâng lên một cảm giác không rõ.

Hắn nhìn Quý Từ ngồi ở trên ghế tự bôi thuốc cho mình, hỏi: "Những thứ này đều là ngươi thêm?"

Quý Từ bôi đều thuốc mỡ lên mu bàn tay mình, nói: "Đúng vậy."

"Lại nói, tiểu sư đệ trước kia ở cũng quá keo kiệt, trong bếp lại ngay cả tro cũng không có, đệ ấy bình thường đều không ăn cơm sao?"

Thái dương của Hàn Sinh trưởng lão giật giật: "Y đã tích cốc rồi."

Quý Từ không rõ cho nên: "Tịch cốc làm sao vậy? Tịch cốc không thể ăn cơm sao? Trưởng lão, ngài cũng nên biết ăn bổ chứ? Tiểu sư đệ hiện tại đang bị thương, phải ăn chút gì đó thật ngon."

Nói đến đây, mắt thiếu niên sáng ngời: "Đúng lúc hôm nay đại nương ở phòng ăn bắt gà cho ta, chuẩn bị buổi tối cho tiểu sư đệ ăn, trưởng lão người muốn ăn cùng không?"

Hàn Sinh trưởng lão: "......"

"Không cần."

Khó trách hắn thấy Tiểu Giác gần đây hình như có chút thịt...



Quý Từ vừa định nói, Tần Giác nhíu mày: "Nói ít thôi."

"Còn nữa, ta không muốn ăn gà quay."

Quý Từ nhìn về phía y: "Không ăn gà quay cũng được, chúng ta nấu canh gà, canh gà rất bổ a, tiểu sư đệ ngươi nhất định phải nếm thử."

Tần Giác không nói lời nào.

Dù sao ở chung nhiều ngày như vậy, y biết chỉ luận về mồm mép, mình hoàn toàn tranh không lại Quý Từ.

Nhìn cách ở chung của bọn họ, trong lòng Hàn Sinh trưởng lão tự dưng sinh ra chút cảm giác nguy cơ.

Hắn ta bình tĩnh chuyển hướng cuộc đối thoại của bọn họ: "Tiểu Giác, gần đây cảm giác thế nào?"

Tần Giác nhìn hắn một cái, lễ phép trả lời: "Vẫn tốt, đại sư huynh chăm sóc rất cẩn thận, ta đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Hàn Sinh gật đầu: "Vậy ngày mai có muốn đến chỗ ta mượn sách xem không? Trước đây ta tìm về một quyển, còn chưa kịp xem, muốn cùng Tiểu Giác nghiên cứu tập luyện."

Ngày xưa sau khi hắn ta nói ra lời mời như vậy, Tần Giác yêu sách như mạng luôn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Nhưng hiện tại......

"Không" Tần Giác thản nhiên nói," Gần đây không có thời gian."

Hàn Sinh nhíu mày, truy hỏi: "Không có thời gian, vì sao?"

Thiếu niên cười cười: "Ta đã hẹn với đại sư huynh, chờ sau khi khỏi bệnh, sẽ cùng huynh ấy ôn tập kinh thư do lão tiên sinh Sơn Hải Đường bố trí."

"Dù sao nửa tháng sau chính là đại khảo tông môn."

Quý Từ đang bôi thuốc sửng sốt, vẻ mặt mang theo một chút mờ mịt -- bọn họ đã ước định từ lúc nào? Sao hắn không biết?

Nhưng làm một pháo hôi cố gắng sống tạm bợ, Quý Từ sáng suốt không mở miệng phản bác.

Ánh mắt Hàn Sinh phức tạp nhìn về phía Quý Từ: "Tiểu Giác, căn cơ ngươi vững chắc, nên không sợ đại khảo tông môn này mới đúng."

Tần Giác: "Đúng là không sợ, nhưng đại sư huynh mấy ngày nay vì chăm sóc ta mà bỏ bê không ít việc học, ta là sư đệ, tất nhiên phải giúp đỡ một tay."

"Đại sư huynh, huynh nói xem có đúng hay không?"

Quý Từ chớp mắt: "Tiểu sư đệ nói đúng rồi."

Hàn Sinh lần này cạn lời.

Hắn ta luôn cảm thấy, sau khi Tiểu Giác tỉnh lại sau hôn mê, không giống với trước kia.

Rõ ràng trước kia là ỷ lại bọn họ như vậy, hiện tại lại chỉ biết bảo vệ tên Quý Từ kia.

Trong mắt của Hàn Sinh xẹt qua một tia âm u, đây không phải là một điều tốt.

Bọn họ coi trọng Tiểu Giác, tất nhiên cũng phải bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay, làm sao có thể thông đồng với người ngoài chứ?