Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 4: Người tốt bị ép buộc




Tần Giác thân là đệ tử được sủng ái nhất tông môn, tuy núi nơi y ở không tốt như mấy vị trưởng lão, nhưng cũng được gọi là một chỗ động thiên phúc địa.

Non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, phía sau sân là rừng trúc, trong rừng có suối nước nóng, ngâm vào liền cảm thấy cả người thư giãn, gân mạch đều được tẩm bổ ấm áp.

Ít nhất mấy ngày nay, Tần Giác ở chỗ này được chăm sóc vô cùng tốt.

Quý Từ cầm trong tay một chiếc quạt xếp, mặc trang phục màu xanh trắng phác họa bằng chỉ vàng.

Tóc đen như thác nước bị buộc vào trong một đỉnh kim quan, khiến cho cả người thoạt nhìn tiêu sái khí phách.

Nhưng một vị thanh niên tuấn mỹ như vậy, trong tay lại xách theo một thùng nước mới lấy từ trong giếng ra, một tay quạt gấp một tay thùng nước, nhìn lên cực kỳ buồn cười.

Thùng nước này chuyên dùng để sắc thuốc cho tiểu sư đệ, nước giếng trong sân này là đồ tốt, Hàn Sinh trưởng lão cố ý dặn dò hắn.

Mỗi ngày đều phải xách lên một thùng nước lớn như vậy, lúc sắc thuốc nghiêm khắc dựa theo cách điều chế, nếu lấy nhiều ít, hoặc là căn bản không dùng nước giếng này, Hàn Sinh trưởng lão sẽ chặt tay Quý Từ ném vào trong giếng.

Đối với việc này, Quý Từ rất là bất mãn.

Tông môn tu tiên chính phái, sao lại làm điều tàn nhẫn như vậy? Cái giếng này nếu bị ném vào một bàn tay, vậy cả cái giếng không phải cũng không thể dùng được sao?

Vậy còn có thể dùng cái gì sắc thuốc cho tiểu sư đệ?

Lúc ấy Hàn Sinh trưởng lão lạnh lùng liếc hắn một cái, nói dùng xương máu của Quý Từ.

Quý Từ: "......"

Dù sao hắn cũng không dám khinh suất, thành thật xách nước đi nấu thuốc.

Bát thuốc đó rất rất đắng.

Quý Từ ngồi xổm bên cạnh bếp lò, tay trái thêm củi vào bếp lò, tay phải cầm quạt xếp quạt gió vào bên trong, khống chế độ lửa vô cùng chuẩn xác.

Một chén thuốc hầm ra, màu sắc đục đục, đen đêm mức có thể phản quang.

Quý Từ cầm chén thuốc này vào phòng.

"Đại lang, uống thuốc thôi."

Tần Giác ngồi trên giường, trước mặt là một cái bàn vuông nhỏ, phía trên đặt giấy mực nghiên mực, nghe thấy âm thanh, lỗ tai Tần Giác giật giật, đặt bút xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, không lâu sau Quý Từ đã đi vào.

Hắn đặt thuốc lên bàn vuông, cẩn thận tránh giấy Tuyên Thành, sau đó lấy hộp mứt hoa quả trên giá sách bên cạnh ra, để Tần Giác uống thuốc xong mới dùng.

Tần Giác nhìn bộ dáng thuần thục của hắn, không nói chuyện, giơ chén thuốc lên uống một hơi, nhíu mày một lát, sau đó hỏi: "Đại lang là ai?"

Mấy ngày nay mỗi lần Quý Từ thúc giục hắn uống thuốc, đều sẽ trước kêu lên một tiếng đại lang, thanh âm trung khí mười phần, mặc cho ai cũng nhìn ra được khi hắn nói lời này rất cao hứng.

Quý Từ chột dạ cúi đầu, vòng qua đề tài này: "Tiểu sư đệ, đến đây, ăn một miếng mứt hoa quả đi."

Tần Giác: "......"

Y nhíu mày: "Không cần, ta không thích ăn cái này."

Quý Từ: "Thật sự không ăn sao? Thuốc này rất đắng đó."

Tần Giác kiên định cự tuyệt: "Không ăn."

"Được rồi." Quý Từ có chút tiếc nuối đặt mứt hoa quả xuống, "Đáng tiếc ta làm lâu như vậy mà."

Không sai, này mứt hoa quả là chính hắn tự tay làm, sau khi nhận nhiệm vụ chăm sóc tiểu sư đệ, Quý Từ việc tu luyện mỗi ngày đều bị gián đoạn, cả ngày đều tự hỏi làm sao lấy lòng tiểu sư đệ.



Tần Giác không biết tâm tư của hắn, y chỉ biết vị đại sư huynh này lúc làm mứt hoa quả thiếu chút nữa đã đốt cháy sân của y, từ đó về sau bất luận thuốc này đắng cỡ nào, y đều kiên quyết không chạm vào mứt hoa quả này một miếng.

Tiếc thay cho tâm ý của Quý Từ.

Mấy ngày trôi qua, Tần Giác kỳ thật đã khá hơn rất nhiều, ít nhất đã có thể xuống đất đi lại.

Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Quý Từ phát hiện vị tiểu sư đệ này ghình như cũng không bình dị gần gũi như trong tưởng tượng.

Phẩm chất ôn nhu cao thượng không thấy bao nhiêu, ngược lại là cảnh giác, mai rùa phát huy đến mười phần.

Quý Từ đem đồ dùng nấu cơm đặt ở góc, bày ngay ngắn chỉnh tề, Tần Giác đều cau mày nói một câu: "Để ở đó làm gì? Khó coi."

Quý Từ đương nhiên không phục: "Tiểu sư đệ, ngươi làm sao nhiều như vậy yêu cầu vậy? Không phải ta đã đặt những thứ này để chăm sóc đệ tốt hơn sao?"

"Đệ xem những ngày qua, có phải ta nuôi đệ mịn màng, mập mạp thân thể cường tráng sao?"

Tần Giác hung hăng nhíu mày: "... Thành ngữ không phải dùng như vậy!"

Quý Từ nhún vai: "Đệ nói xem đúng không?"

Tần Giác: "......"

Trong khoảng thời gian này y quả thật bị nuôi mập lên một chút, chỉ là một chút.

Không thể chối cãi.

Có một lần, Quý Từ nửa đêm thức dậy đi vệ sinh ngang qua giường tiểu sư đệ, kết quả tóc hắn bị linh kiếm cắt đứt.

Hắn đau lòng vô cùng, đời trước Quý Từ là một sinh viên y học, vì một mái tóc có thể nói nhọc lòng, đời này thật vất vả tóc rậm rạp như vậy, cũng không thể bị tước mất!

Mặc dù sau đó tiểu sư đệ nói xin lỗi, nhưng Quý Từ vẫn là vô cùng thương tâm, hắn dứt khoát đem nhúm tóc bị cắt mất kia bỏ vào túi gấm.

Túi gấm kia vẫn là chính hắn thêu.

Tần Giác nhìn đại sư huynh ngồi bên giường mình, vừa trông coi y uống thuốc vừa thêu túi gấm, một câu cũng không nói.

Y nhìn những mũi khâu rải rác, không khỏi cau mày: "Xấu quá, huynh thêu cái gì thế?"

Quý Từ nắm tú hoa châm, bộ dạng híp mắt cực kỳ giống lão già bảy mươi tuổi: "Hoa sen a, nhìn không ra sao?"

...... Thứ đồ kia là hoa sen?

Tần Giác không dám gật bừa.

Y thật sự nhìn không được, ghét bỏ nói: "Xấu chết đi được."

Dứt lời, Quý Từ nước mắt lưng tròng: "Đệ là người vô tâm, ta mỗi ngày đều cực khổ chăm sóc đệ, bận tới mức chân không chạm đất, chẳng qua nhân dịp đệ ngủ đi ra ngoài đi vệ sinh, đệ liền lấy kiếm chém tóc ta."

"Chém thì chém, tóc này là bảo bối của ta, ta muốn bảo quản nó thật tốt, đệ lại ở bên cạnh khoa tay múa chân, nói cái này không tốt cái kia cũng không tốt."

Thật sự là không có người nào thảm hơn ta! Số ta sao lại khổ như vậy!

Tần Giác: "......"

Thái dương của y giật giật, đoạt lấy túi gấm trong tay Quý Từ: "Để ta thêu!"

Quý Từ vui vẻ không cần động tay, to gan lớn mật lại gần trêu chọc: "Tướng công ngươi thật tốt."

Tần Giác hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Câm miệng!"



Tay nghề của Tần Giác tốt hơn Quý Từ rất nhiều, hoa sen thêu rất sống động, cực kỳ xinh đẹp. Quý Từ yêu thích không buông tay, mang trên người chưa từng lấy xuống.

Nhìn bộ dáng đắc ý của thiếu niên trước mặt, Tần Giác suy ngẫm một hồi.

Người này ngược lại rất khác với kiếp trước.

Tần Giác nghĩ như thế.

Chẳng lẽ là bị đoạt xá?

Nhưng nếu bị đoạt xá, nhất định định sớm đã bị Hàn Sinh trưởng lão phát hiện, căn bản không có khả năng đến phiên y đến thăm dò.

Đáy mắt Tần Giác hiện lên một tia nghi ngờ.

Hôm nay, Quý Từ vẫn đem chén thuốc đã uống sạch mang về rửa sạch sẽ, sau đó đỡ Tần Giác ra sân luyện kiếm.

Nhìn tiểu sư đệ tay cầm linh kiếm, vung trên không trung tàn ảnh, Quý Từ không khỏi cảm thán: "Không hổ là tiểu sư đệ thiên tư thông minh, nhìn bộ dạng cố gắng này, khó trách bốn nam nhân trong tông môn đều bị y mê hoặc thần hồn điên đảo...

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe "Phịch!" một tiếng.

Quý Từ vội vàng hoàn hồn, chỉ thấy tiểu sư đệ tựa như bị mất sức, linh kiếm rơi trên đất, ngay cả bản thân y cũng có chút đứng không vững.

Quý Từ cuống quít xông tới, trước khi Tần Giác ngã xuống đỡ được y: "Tiểu sư đệ?"

Tay Tần Giác có chút run rẩy, mặc dù như thế, y vẫn cố sức muốn đi nhặt kiếm trên đất.

Quý Từ nhìn mà nóng lòng, giúp y cầm kiếm lên, cũng không đưa cho y, mà là đặt ra sau mình, khổ sở nói: "Đệ xem, ta đã sớm nói qua, rèn luyện cũng phải có mức độ, thân thể đệ còn chưa khỏe, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy."

"Thế thì tốt rồi, ngã rồi phải không?"

Tần Giác bị y ấn vào trong ngực, hô hấp cũng có chút không thông.

Bởi vì kiếp trước những người đó có ham muốn ghê tởm đối với y, thế nên bây giờ y chán ghét người khác đụng vào, bất chấp tình trạng thân thể, dùng sức đẩy Quý Từ ra: "...... Buông ta ra!"

Quý Từ có chút sốt ruột: "Đệ không còn sức nữa, ta ôm đệ về phòng nha."

Những lời này không biết là kích thích Tần Giác ở đâu, y lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa.

Tần Giác vốn là người tu tiên, thể chất cũng chưa từng đi xuống, tuy rằng vừa rồi kiệt sức, nhưng hiện tại ra sức giãy dụa vẫn bộc phát sức mạnh kinh người.

Quý Từ nhất thời không thể đỡ lấy, hai người ngã mạnh về phía trước!

Mắt thấy sắp ngã xuống đất, tiểu sư đệ còn bị mình ôm vào trong ngực, Quý Từ lấy tay bảo vệ gáy Tần Giác.

Hai người ngã xuống, trọng lượng chồng lên nhau không thể khinh thường, Quý Từ "A" một tiếng.

Tay phải hắn đau rát.

Đúng lúc này, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến âm thanh tức giận: "Quý Từ, ngươi đang làm gì vậy?!"

Thân thể Quý Từ chấn động, hắn cuống quít quay đầu lại, nhận ra đó là Hàn Sinh trưởng lão.

Chết tiệt!

Hắn cúi đầu nhìn tình cảnh của mình và tiểu sư đệ một chút.

Chỉ thấy toàn thân mình đều đặt ở trên người tiểu sư đệ, khoảng cách hai người cực gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Giác trắng bệch, lông mày nhíu lại, thoạt nhìn giống như là thiếu nam lương thiện bị ác bá ép buộc.

Quý Từ: "......"

Trời muốn diệt ta!