Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 6: Quý Từ trước kia lớn lên như vậy sao?




Quý Từ cũng không biết mình bị Hàn Sinh coi là người ngoài, đợi đến khi Hàn Sinh trưởng lão rời đi, hắn mới cẩn thận hỏi: "Tiểu sư đệ, chúng ta hẹn nhau luyện tập lúc nào vậy?"

Tần Giác chậm rãi nhìn hắn một cái.

Thiếu niên dung mạo lạnh lùng mà thanh tú, đôi mắt hẹp dài, lúc nhàn nhạt nhìn qua như vậy, có chút cảm giác áp bách.

"Chỉ là không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Sinh Trưởng Lão mà thôi."

Dứt lời, Quý Từ càng thêm khó hiểu: "Tại sao? Quan hệ giữa đệ với Hàn Sinh trưởng lão trước kia rất tốt a?"

Mấy vị trưởng lão chính là hắn......

Ánh mắt Tần Giác lạnh dần, sắc đến đau lòng: "Đừng nhắc đến hắn ta nữa, ta tự có suy tính."

Nói xong, liền thay Quý Từ lấy lại thuốc mỡ, trở lại trước bàn học luyện chữ.

Quý Từ trăm chuyện vẫn không có lời giải, nhưng cũng không nói thêm gì, tâm trí thay đổi, hỏi: "Tiểu sư đệ, thật sự không ăn gà quay sao?"

Tần Giác nhắm mắt lại: "Là huynh muốn ăn?"

Bị đoán trúng tâm tư Quý Từ chột dạ: "Nói bừa gì đâu, ta đây không phải thấy tiểu sư đệ đệ bình thường ăn quá nhạt nhẽo, thỉnh thoảng cũng muốn ăn chút đại tiệc mới được..."

Gà nướng cũng có thể được gọi là đại tiệc sao? Tần Giác im lặng một lát, vị sư huynh này có phải ngày thường chưa được ăn thứ gì tốt hay không.

Y không muốn nghe Quý Từ nhắc tới nữa: "Ăn gà quay đi."

Quý Từ lập tức ngậm miệng, chạy ra ngoài tưới nước nóng cho con gà kia.

Trong phòng ngủ của Tần Giác có một cửa sổ đối diện với sân, ánh mắt của y xuyên qua cửa sổ nhìn thiếu niên trong sân, ngòi bút trên tay dừng lại.

Lấy tu vi kiếp trước của y, giết chết mấy vị trưởng lão kia vẫn có chút miễn cưỡng, sau khi kế hoạch hoàn thành y cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích.

Nhưng bây giờ thì khác, y có rất nhiều thời gian rèn luyện bản thân. Xem ra lão thiên gia cũng cảm thấy y lúc trước trả thù không đủ sảng khoái.

Nếu như có thể, đáy mắt Tần Giác xẹt qua một tia huyết sắc sung sướng, y hy vọng mình có thể nhanh chóng đâm vào đám ngụy quân tử, mặt người dạ thú kia.

Về phần Quý Từ......

Tần Giác nhíu mày, thiếu niên này vốn không nằm trong kế hoạch của y, nhưng mấy ngày nay bị y lấy ra làm bia đỡ đạn nhiều lần như vậy, phỏng chừng đã bị Hàn Sinh theo dõi.

Thôi, xem giao tình mấy ngày nay, y sẽ bảo vệ tốt thiếu niên ấy.

Nghĩ như vậy, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Quý Từ: "Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ! Con gà này nó biết mổ người a!"

Tần Giác: "......"



Y hít sâu một hơi, thấp giọng mắng: "Ngu xuẩn."

Con gà kia cuối cùng bị Quý Từ mang theo để vào tay đại nương phòng ăn.

Đại nương nhìn con gà trong tay: "Ý của ngươi là muốn ta giúp ngươi làm thịt con gà này?"

Quý Từ vội vàng gật đầu.

Đại nương nhắm mắt lại: "Vốn gà ở đây không cho phép cho mượn, ta nể mặt Tiểu Giác mới chia một con, phá lệ giao cho ngươi, kết quả bây giờ ngươi nói với ta ngươi sẽ không giết gà?"

Quý Từ yết hầu giật giật, có chút chột dạ: "Đại nương, ta không phải là không nghĩ tới, ta thật sự không biết giết gà..."

"Không biết giết gà, vậy lúc trước ngươi tìm ta mượn làm gì?!"

Quý Từ có ý lấy Tần Giác ra qua mặt: "Đây không phải là vì tiểu sư đệ bị thương sao? Ta cũng muốn cho đệ ấy ăn chút gì ngon."

Nghe được tên Tần Giác, tức giận trên mặt đại nương mới tiêu tán một chút.

Nàng mang theo con gà đã qua nước sôi một lần, nhưng vẫn mạnh mẽ ném vào trong chậu gỗ, bắt lấy hai chân gà, còn có hai cánh không ngừng đập, tay kia cầm dao phay, tay giơ dao rơi, cắt lên cổ gà, nhất thời máu chảy như trút.

Quý Từ không chút keo kiệt khích lệ cô: "Đại nương uy vũ!"

Đại nương "Hừ" một tiếng, không để ý tới.

Quý Từ tiếp tục: "Thật sự, ta trước kia chưa từng thấy qua đao pháp nào nhanh hơn so với đại nương. Một cái vừa rồi, mặc dù chỉ chặt cổ gà, nhưng ta tựa như đã cảm nhận được bén nhọn đau đớn, lưỡi dao sáng như tuyết, miệng vết thương chỉnh tề, không có mấy chục năm khắc khổ nghiên cứu căn bản không đạt tới trình độ như vậy!"

"Đại nương, đệ tử Đạo Tông chúng ta khẳng định đều đặc biệt thích ăn cơm cô làm!"

Không có một đầu bếp nữ nào từ chối lời khen như vậy, huống chi thiếu niên trước mặt dáng vẻ xinh đẹp, khóe môi trời sinh mang theo ý cười, cho dù là không ngừng vuốt mông ngựa như vậy, nhìn cũng cực kỳ vui vẻ.

Đại nương lúc này dù thế nào cũng không tức giận nổi, nàng bất giác cười rộ lên, giận mắng: "Cái tên này, mồm mép trơn tru."

Quý Từ nở nụ cười: "Đâu có, đều là lời nói thật.

Thấy đại nương muốn nhổ lông gà, Quý Từ vội vàng đi tới: "Đại nương, ta cũng tới giúp."

Đại nương nhìn quần áo tơ lụa trên người hắn, mắng: "Ngươi tới đây làm gì? Quần áo đang sạch, bẩn bây giờ!"

Quý Từ không nghe: "Cái này có là gì? Đại nương, quần áo bẩn có thể giặt lại, nhưng lông gà này giờ không nhổ sẽ không còn! Hơn nữa, một mình người nhổ lông rất mệt a."

"Ta là người tu tiên, thân thể cường tráng, chỉ là lông gà, không thành vấn đề!"

Nói xong, Quý Từ liền đem quạt xếp trong tay dùng để trang trí ném xuống, xắn tay áo lên bắt đầu nhổ lông gà.



Đại nương nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cười lắc đầu.

Thiếu niên này ngược lại rất đáng yêu, trước kia sao không phát hiện ra?

Chờ hai người nhổ lông gà xong, sau khi xử lý nội tạng, đã là giờ Thân.

Đại nương cho Quý Từ một cái bịch, bảo hắn bỏ gà vào trong.

Quý Từ cầm cái bịch, đặt quạt xếp ở bên hông mình, luôn miệng nói vài câu cám ơn.

Đang định đi ra ngoài, đại nương gọi hắn lại: "Này, cái này, mang về ăn."

Đó là một hộp điểm tâm nhỏ tinh xảo, được làm thành hình hoa sen, trong suốt long lanh, đặc biệt xinh đẹp, nhìn liền biết mùi vị không tệ.

Quý Từ vội vàng tiếp nhận: "Biết rồi, ta sẽ giao cho tiểu sư đệ."

Đại nương kia "Chậc" một tiếng: "Tiểu sư đệ gì, đây là đặc biệt cho ngươi ăn!"

Quý Từ sửng sốt: "Cho ta?"

"Đúng vậy," đại nương nói, "Tiểu Giác nó không thích ăn những thứ ngọt này, ta thấy ngươi rất thích ăn, coi như là một chút tâm ý đại nương cho ngươi."

Nghe vậy, Quý Từ cực kỳ cảm động: "Cám ơn đại nương! Đại nương ngài chính là cha mẹ tái sinh của ta!"

Có thể không cảm động sao? Trong Tam Thanh đạo tông chỉ biết tiểu sư đệ, không biết đại sư huynh, mỗi người nhìn thấy Quý Từ câu nói đầu tiên, chính là hỏi tiểu sư đệ thân thể như thế nào.

Sau đó lại đưa cho một ít đồ ăn, còn liên tục cảnh cáo Quý Từ không nên tham lam, nói những thứ này đều là cho tiểu sư đệ.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận lễ vật của người khác trong tông môn.

Đại nương nhìn bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt của thiếu niên trước mặt, nhớ tới đứa nhỏ này trước đó không lâu mới từ Quỷ Môn Quan trở về, thở dài: "Được rồi, mau trở về đi, ai nguyện ý làm mẹ ngươi a? Ta cũng không có nhi tử ầm ĩ như ngươi."

Quý Từ "Ai" một tiếng, rời khỏi phòng ăn.

Hắn đem hộp đựng điểm tâm cất đi, nghĩ sau khi trở về cùng tiểu sư đệ ăn.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Quý Từ?"

Quý Từ dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn...

Chỉ thấy người phía sau mặc áo trắng, khuôn mặt thanh nhã, trong tay cầm quạt xếp sơn thủy, bộ dạng công tử nhẹ nhàng, chính là Thanh Ngọc trưởng lão ra ngoài hái thuốc.

Thanh Ngọc tiến lên vài bước, đang định hỏi tình trạng của Tiểu Giác, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì dừng lại.

Kỳ quái, Quý Từ trước kia lớn lên như vậy sao?