Những người tới đây hôm nay không ngờ Lạc gia lại có tin tức sốt dẻo như vậy. Nghe Lạc Ninh nói xong, cộng với vẻ mặt hết đỏ rồi lại xanh của Lạc Khai Nguyên, chứng tỏ đây là sự thật. Mọi người vẫn luôn cho rằng Lạc gia phải là dòng dõi vô cùng bảo thủ, không ngờ lại sống thoáng đến vậy. Chị dâu và em trai của chồng, chà chà, nghe xong làm cho người ta không khỏi tưởng tượng.
Lần này sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng hết sức khó coi, thanh danh mẹ nuôi của cô ta cứ bị Lạc Ninh hủy hoại đơn giản như vậy sao. Không, tuyệt đối không thể.
“Lạc Ninh, cô nói bậy bạ gì đó? Ông bà nội sắp xếp như thế chủ yếu là vì muốn để cho cậu ba một nam thừa tự hai nhà*, chuyện này liên quan gì tới loạn luân chứ?”.
(*Một nam thừa tự hai phòng: hình thức đa thê trá hình dưới chế độ phụ quyền, được hợp pháp vào thời vua Càn Long nhà Thanh. Theo đó, nếu người con trai cả trong nhà không còn nữa hoặc không có con trai nối dõi, gia đình sẽ thừa nhận một người khác trở thành người thừa kế, bao gồm cả địa vị - của cải - vợ con của người con trai cả.)“Cô không cần hễ mở miệng là muốn vu khống người khác”, cô ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, nếu thanh danh của mẹ nuôi gắn liền với tiếng xấu Lạc Ninh tạo ra thì thanh danh của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lạc Ninh nhướng mày, “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, một nam thừa tự hai nhà là cái quỷ gì nữa? Đó chính là làm trái pháp luật, mang tội trùng hôn* đó cô cô hiểu không?”.
(*Trùng hôn: đã có vợ hoặc chồng chính thức rồi mà còn công khai kết hôn với người khác.)"Ba mẹ của tôi có giấy đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới, họ chính là một cặp vợ chồng được pháp luật công nhận".
"Trong xã hội hiện đại của chúng tôi, chị dâu và em chồng đã có gia đình mà còn dan díu với nhau, người ta gọi là loạn luận và ngoại tình. Ông bà nội của cô không chỉ gia trưởng phong kiến, mà còn mù luật".
"May mà ba tôi ngay thẳng, không dan díu với chị dâu, không phạm tội trùng hôn".
Cô nhìn Lạc Nguyệt Phượng, cười lại như không cười và nói: "Mẹ của cô là một bà quả phụ, khăng khăng nói rằng muốn sinh con trai nối dõi cho con trai cả Lạc gia…".
"Nếu thật sự muốn có một đứa bé mang dòng máu Lạc gia thì bảo bà ta tái giá với một người đàn ông độc thân khác của Lạc gia đi, hoặc nhận nuôi một cô nhi trong tộc là được. Mắc mớ gì cứ dán mắt vào một người đã có vợ con như ba tôi?".
"Vừa muốn là con giáp thứ mười ba phá hư gia đình của người khác vừa muốn đứng ở điểm cao sao? Đúng là không biết xấu hổ".
"Dựa trên cách nói ở xã hội phong kiến của quý vị là gì nhỉ…chính là làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ".
Cô đảo mắt nhìn những người đang xem kịch ở đâu, cong môi tiếp tục nói: "Vì sao người mẹ quả phụ kia của cô cứ cắn chặt không buông một người đàn ông đã có gia đình, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?".
"Còn không phải bởi vì ba tôi là thiên tài trăm năm hiếm có của Lạc gia, bị gia tộc ép buộc ở lại kế thừa Lạc gia sao?".
"Nếu người mẹ nuôi tuesday không biết xấu hổ của cô thành công chiếm chỗ, giải quyết ba mẹ con chúng tôi xong, chẳng phải sau này sẽ danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân trưởng tộc tương lai sao!".
"Tuy người Lạc gia hơi ngu, bị bà góa phụ chơi đùa, nhưng ba tôi không có ngu".
"Cho nên cả đời này, người mẹ nuôi góa phụ kia của cô cũng đừng hòng vấy bẩn ba tôi".
"Anh hai của ba tôi cũng là một người đáng thương, sau khi ông ấy qua đời, còn tưởng đâu vị hôn thê thanh mai trúc mã yêu ông ấy đậm sâu thế nào, ai biết lại muốn quay xe ăn nằm với em trai của ông ấy".
"Ba mẹ ông ấy lại còn ủng hộ nữa cơ, ông ấy mọc sừng trên đầu rồi, đến chết cũng không yên".
"Nếu ông ấy còn sống, nói không chừng đã bị chọc cho tức chết".
Lời lẽ của Lạc Ninh hơi thô, thô nhưng thật. Người xem kịch ở đây đều cho rằng rất hợp lý. Đặt mình trong tình huống đó, nếu họ đi trước một bước, cha mẹ của họ muốn vợ mình tái giá với em trai mình, sau đó sinh ra thứ gọi là huyết thống thừa kế nhà mình, nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu rồi! Đây rõ ràng là ép buộc phải đội một cặp sừng trên đầu. Vả lại bây giờ đã là thời buổi nào rồi, Lạc gia vẫn còn giữ gìn hủ tục một nam thừa tự hai nhà mà chơi. Quan trọng là nếu con trai út đã có thiên phú như vậy, trong nhà cũng muốn để ông ấy trở thành người thừa kế, còn nằng nặc đòi sinh con cho dòng chính làm gì nữa?
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều khúc mắc. Góa phụ dòng chính kia quả nhiên không phải loại tốt đẹp gì, vị hôn phu đã chết mà vẫn ở lại Lạc gia làm bà cả, còn nắm giữ rất nhiều quyền lợi ở Lạc gia. Nói rằng muốn sinh con cho dòng chính Lạc gia, cho dù có thật sự sinh ra một đứa trẻ mang dòng máu Lạc gia cùng với em chồng, cũng không có quan hệ huyết thống với Lạc Dực Kỳ được. Nếu bà cả thật sự muốn có một đứa bé kế thừa huyết thống Lạc gia thì cứ như Lạc Ninh nói đi, nhận nuôi một đứa bé mồ côi trong tộc là được. Chẳng phải Lạc Nguyệt Phượng cũng là con nuôi sao, cũng được xem như người thuộc dòng chính, còn được ghi tên vào gia phả.
Nói tới nói lui, còn không phải bà ta lưu luyến thân phận tộc trưởng Lạc gia tương lai của Lạc Dực Thừa sao. Một bà cả goá bụa, làm gì có quyền bằng một nam thừa tự hai phòng của gia tộc. Nếu có thể nắm giữ trái tim của Lạc Dực Thừa, làm cho ông ấy bỏ rơi vợ con bên ngoài, bà quả phụ kia càng có nhiều cơ hội trở thành đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Sinh đứa bé ra, còn là con của Lạc Dực Thừa, chỉ cần thủ thỉ bên tai mưa dầm thấm đất, còn lo lắng Lạc Dực Thừa sẽ không bồi dưỡng người kế nhiệm chăng? Đàn bà như vậy vô cùng đáng sợ, thảo nào Lạc Dực Thừa không bị mắc lừa, thà rằng bản thân không phải người thừa kế cũng muốn chạy trốn.
–Editor: Autumnnolove–
Thấy đã thành công dẫn dắt mọi người suy diễn linh tinh, Lạc Ninh hết sức hài lòng. Dù sao thì cái danh "loạn luân", "bà quả phụ muốn dâng tận miệng cậu em chồng chỉ vì quyền thế", "mưu ma chước quỷ", "vô cùng ghê tởm",...hôm nay đều đã được đóng dấu lên người người phụ nữ kia rồi. Để cô xem người phụ nữ kia còn cười nổi hay không. Bà ta cho rằng đây còn là xã hội phong kiến chắc, ai rảnh chơi "trạch đấu"* với bà ta trời! Cứ quang minh chính đại chơi bà ta thôi.
(*Trạch đấu: đấu đá nội bộ trong một gia tộc lớn.)Suy cho cùng, đa số những người ở đây đều có tư tưởng tân tiến cởi mở, họ không tán thành những chuyện giống như một nam thừa tự hai nhà hoặc chị dâu em chồng loạn luân. Tất nhiên, ngoài việc xé xuống một lớp mặt nạ của bà quả phụ giả, Lạc Ninh cũng thuận tay chơi khăm hai đấng ông bà nội rẻ rúng kia một vố. Dù sao cũng không thoát được cái tiếng ép buộc con trai loạn luân. Tưởng tượng những lời này lọt vào tai những dòng dõi phong thủy cổ khác, và người ở đây bàn tán xôn xao, hai ông bà già chắc chắn sẽ tức giận tới đen mặt, cô cảm thấy rất sảng khoái.
–Wattpad: Autumnnolove–
"Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không nhìn nhận Lạc gia, nhận lại người gọi là ông bà và mợ hai của tôi, có khác gì những kẻ ép buộc ba tôi bỏ vợ bỏ con đâu chứ". Lạc Ninh nói tiếp: "Tôi không cho rằng bản thân làm sai, cho nên tôi đảm bảo sẽ không hối hận".
Cô muốn vạch rõ giới hạn với Lạc gia trước mặt công chúng, nắm thế chủ động trong tay. Chẳng phải Lạc Gia muốn buộc ba cô khuất phục, rồi mới nhận lại ba mẹ con cô sao? Thế thì cô sẽ chủ động tuyên bố, nhà cô không thèm Lạc gia, không phải họ không cần ba mẹ con cô, mà là ba mẹ con cô không cần họ.
Lục Tuân bên cạnh cũng lên tiếng nói: "Sau này ba mẹ con Lạc Ninh và Lạc gia không có bất kỳ quan hệ gì cả, tôi có thể làm chứng".
Lạc Khai Nguyên đang chuẩn bị nói chuyện thì bị chặn họng, hôm nay ông ta hối hận tới ruột gan xanh ngắt rồi. Ông ta không nên tùy ý cho phép Lạc Nguyệt Phương gây sự với Lạc Ninh, ông ta thật sự không ngờ Lạc Ninh lại có bản lĩnh đến thế. Lạc Ninh chủ động phơi bày chuyện xấu trong nhà, còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng sẽ không trở về Lạc gia để nhận tổ quy tông. Trước đó ông ta chỉ nghĩ Lạc Ninh đang làm bộ làm tịch hoặc lời nói trong lúc tức giận mà thôi, thì ra Lạc Ninh nghiêm túc. Tất nhiên lúc này ông ta cũng căm ghét đứa cháu Lạc Ninh này, lần nào làm cho Lạc gia hết sức mất mặt, vợ của cậu hai cũng đừng hòng có được tiếng thơm ở bên ngoài. Ngay cả thanh danh của vợ chồng anh hai ông ta cũng gặp trở ngại, sai lầm, hôm nay đúng là sai lầm!
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt nghiêm nghị và nói: "Được, hy vọng cô nói được thì làm được, đừng bao giờ hối hận!".
Lạc Ninh cũng sắc mắt nhìn lại, "Tôi, Lạc Ninh tuyệt đối không hối hận!".
Tuy tuổi tác của Lạc Ninh nhỏ hơn Lạc Khai Nguyên rất nhiều, nhưng lại không hề yếu thế chút nào. Lạc Ninh có thể quyết đoán tự phơi bày chuyện xấu trong nhà, phân rõ giới hạn với dòng dõi phong thủy cổ có căn cơ như Lạc gia ở trước mặt mọi người, còn không lo lắng sẽ bị Lạc gia trả thù, phần quyết đoán này không phải ai cũng có. Vào lúc này, bỗng nhiên có người tin rằng chính Lạc Ninh đã chế tác ra những món pháp khí cao cấp đó. Có lẽ đây chính là lý do Lạc Ninh tự tin. Nếu Lạc Ninh thật sự tài giỏi như vậy, không biết sau này rốt cuộc Lạc Ninh hay Lạc gia mới là người hối hận. Họ không khỏi đặt ra một dấu chấm hỏi.