Những người này đều không quen biết Lạc Ninh, tất nhiên sẽ không hợp lực bao che cho Lạc Ninh được. Sắc mặt Lạc Khai Nguyên lại thay đổi, có vẻ như càng phức tạp hơn. Ban đầu ông ta cho rằng tất cả đều là Lạc Dực Thừa cho Lạc Ninh, tuy hai vợ chồng anh trai ông ta vô cùng thiên vị con cả nhưng không hề keo kiệt vật chất đối với đứa con thứ hai. Khi nhìn thấy Lạc Ninh lấy ra mấy món trang sức bằng ngọc, Lạc Khai Nguyên mới biết những món pháp khí cao cấp này thật sự không phải Lạc Dực Thừa cho Lạc Ninh. Lạc gia không có những món trang sức được chế tác từ đá quý phỉ thúy như thế này, chuyện này ông ta vẫn còn ý thức được. Lạc Khai Nguyên cũng không quá tin tưởng rằng tất cả những pháp khí này đều do Lạc Ninh luyện chế, Lạc Ninh rất trẻ, bản lĩnh như vậy cơ bản cũng chỉ có hai trưởng lão ít lộ mặt trong tộc mới có thể làm được, ngay cả ông ta hay bất kỳ ai khác đều không được. Vả lại, hai vị trưởng lão trong tộc luyện chế ra một món pháp khí cao cấp đều phải tu dưỡng một thời gian rất dài mới có thể khôi phục nguyên khí. Nếu đúng là Lạc Ninh chế tác, Lạc Ninh làm sao có thể luyện chế ra thật nhiều pháp khí cao cấp cùng lúc?
Không chỉ Lạc Khai Nguyên không tin, người ở đây cũng đều không dám tin sự thật đích thân Lạc Ninh luyện chế và chạm trỗ.
Kết quả giám định đã rõ, Lạc Ninh không có ý định buông tha cơ hội đả kích Lạc gia. Cô nhìn Lạc Nguyệt Phượng, nhướng mày, "Bây giờ còn hò hét mấy thứ này là của Lạc gia không?".
Sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng trắng bệch, bây giờ cô ta không chỉ đơn giản chán ghét Lạc Ninh thôi đâu, mà còn mang theo thái độ ghen ghét nói khó tả. Cô ta không muốn thừa nhận, đứa con hoang này còn cao tay hơn bản thân được Lạc gia bồi dưỡng cẩn thận.
Cô ta mím môi: "Nói gì đi chăng nữa thì cô cũng là người Lạc gia".
Ý tứ của cô ta hết sức rõ ràng, không cần biết nội bộ lục đục ra sao, ở trước mặt mọi người đều là người Lạc gia.
Lạc Ninh cười nhạo, "Vừa rồi cô nhào ra hô hào tôi phá hoại của cải của Lạc gia, còn chưa nói huỵch toẹt ra là tôi ăn trộm thôi. Lúc đó sao cô không nói tôi là người Lạc gia nhỉ?".
Lạc Nguyệt Phượng muốn lợi dụng dư luận gài bẫy cô, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!
Cô tiếp tục nói: "Tôi còn nhớ rất rõ ràng những gì cô vừa nói đó, chẳng lẽ cô là cá vàng trí nhớ ba giây?".
"Nếu không nhớ được, để tôi nhắc lại một lần nữa cho tất cả mọi người ở đây được biết".
Lạc Ninh quét mắt nhìn một vòng, giọng nói vô cùng kiên định: "Tôi, Lạc Ninh, xin phép tuyên bố ở đây. Tôi tuyệt đối không nhìn nhận Lạc gia, cũng sẽ không nhận tổ quy tông, bởi vì gia tộc này hoàn toàn không xứng".
Bản thân là máu mủ dòng chính Lạc gia, nhưng Lạc Ninh tuyên bố sẽ không nhận tổ quy tông, bởi vì Lạc gia không xứng, lời này vô cùng nghiêm trọng. Có phải có chút quá đáng rồi không?
Nhìn thấy ánh mắt tò mò và không hài lòng của một số người, Lạc Ninh cũng không thèm để ý. Nhưng cô không muốn nể mặt Lạc gia, cô muốn làm Lạc gia mất hết mặt mũi vào ngày hôm nay. Để cho bà quả phụ giả kia biết rằng, mẹ con các cô không phải dễ chơi. Tuy Lạc Ninh chưa từng gặp bà quả phụ giả kia nhưng xâu chuỗi những thông tin nghe ngóng được trong khoảng thời gian này, cô cũng biết người phụ nữ kia vẫn luôn xây dựng hình tượng tốt đẹp. Nào là hiền lương thục đức, nào là có phong thái làm chủ gia tộc, chính là nhận xét về bà ta trong mắt người Lạc gia và người ngoài. Bây giờ cô muốn giẫm đạp mặt mũi của bà ta xuống đất, chẳng phải để ý thanh danh nhất sao? Cô sẽ tặng cho bà ta một món quà.
Cô nhìn tất cả mọi người, nói: "Ba tôi đã từng là người thừa kế Lạc gia, nhưng sau đó bởi vì không đồng ý yêu cầu loạn luân của vợ chồng tộc trưởng, cũng chính là cha mẹ ruột của ông ấy..."
"Cho nên chủ động từ bỏ tư cách thừa kế, rời khỏi hòn đảo Lạc gia, lúc này gặp được mẹ tôi, họ yêu nhau và đến với nhau, sinh ra hai chị em tôi".
Nghe thấy Lạc Ninh công khai mọi chuyện, khuôn mặt Lạc Khai Nguyên và Lạc Nguyệt Phượng đều biến sắc. Nhất là khi Lạc Ninh trực tiếp kết luận quyết định "cái quan định luận"* cho một con trai nối dõi hai nhà của gia tộc là loạn luân, chuyện này không có lợi cho thanh danh Lạc gia.
(*Cái quan định luận: Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).)Lạc Khai Nguyên không khỏi quát lên, "Lạc Ninh, có nhiều chuyện con không hiểu, không được nói bậy".
Lạc Ninh còn chưa đáp trả, Lục Tuân đã giành nói trước, "Lạc gia làm ra chuyện như vậy, bản thân không biết xấu hổ, cần gì chờ đợi người khác nể mặt các vị". Anh híp mắt hỏi lại một cách sâu xa: "Bây giờ triều đại phong kiến đã diệt vong nhiều năm lắm rồi, các vị còn duy trì chế độ độc tài...là đang âm mưu chuyện gì?".
Rất nhiều người ở đây biết được thân thế của Lục Tuân. Ban đầu có thể không biết, nhưng lúc đi điều tra lai lích của Lạc Ninh, cũng sẵn dịp tìm hiểu về Lục Tuân. Trước kia Lục Tuân rất kín tiếng, đa phần người ta không biết được lai lịch của anh, bởi vì anh không muốn để người ta tìm ra, nên cho dù những người đó muốn điều tra cũng không điều tra được gì. Bây giờ anh không dự định kín tiếng nữa, cho nên cũng để cho người ta thoải mái tra xét. Con trai út của Lục gia, đứa con bảo bối của ông cụ Lục, còn có chân ở trong Chính phủ. Lời nói của Lục Tuân, tương đương ý nghĩa không đơn giản.
Bởi vì Lạc Ninh, Lạc Khai Nguyên tất nhiên cũng từng điều tra thân phận của vị ảnh đế vẫn luôn đi cùng Lạc Ninh. Sau khi biết được xuất thân của Lục Tuân, ông ta mới càng cảm thấy chẳng những Lạc Ninh có thiên phú, mà còn có năng lực nữa, muốn đưa cô về Lạc gia trước. Ông cụ Lục chính là nhân vật dậm chân một cái có thể tạo ra động đất, trời cao đất xa đều nghe được. Lục Tuân nói vậy, ý tứ làm cho Lạc Khai Nguyên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Bây giờ triều đại phong kiến đã diệt vong nhiều năm lắm rồi, họ còn duy trì chế độ độc tài để làm gì?
Chẳng phải ám chỉ họ muốn phản động sao?
Cái này Lạc gia của họ cũng không dám nhận. Lạc gia đúng là có tiếng gia tộc cổ truyền thừa ngàn năm, có tự tin và sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng chưa từng dám có tâm tư phản động. Cho dù đại sư phong thủy tài giỏi tới đâu đi chăng nữa, thật sự có thể đối chọi công khai với Nhà nước sao? Chuyện này chắc chắn không có khả năng, vừa mới phản động một giây đã bị tiêu diệt rồi. Nhà chính Lạc gia tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ, trên đó có rất nhiều đại sư phong thủy lợi hại, nhưng chỉ cần một quả bom rơi xuống, có bao nhiêu người có thể tránh thoát và trường sinh bất tử?
--Editor: Autumnnolove--Trên trán Lạc Khai Nguyên đã toát một tầng mồ hôi mỏng, cười gượng và giải thích, "Cậu Lục nói thế có hơi nghiêm trọng".
"Tôi chỉ lo lắng Lạc Ninh đã hiểu lầm Lạc gia quá nhiều, thực tế cũng không phải là vậy".
Không giải thích thì không được. Vị này chính là đứa con trên đầu quả tim của ông cụ Lục, nếu Lục Tuân trở về và xúi giục ông cụ Lục làm ra chuyện gì đối với Lạc gia, người chịu thiệt chính là bản thân họ. Mặc dù họ cũng không sợ Lục gia lắm, nhưng không thể không kiêng kị. Họ không muốn làm cho Chính phủ đặc biệt chú ý Lạc gia, bắt được nhược điểm nào đó, họ vẫn mong muốn từng người trong nhà được khỏe mạnh hơn.
Lục Tuân hỏi ngược lại ông ta: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi. Lạc gia một hai ép buộc ba của Lạc Ninh phải cưới chị dâu góa bụa của ông ấy có đúng hay không?".
Chuyện này Lạc Khai Nguyên cũng chẳng có cách nào phủ nhận, "Có chuyện này, nhưng mà....".
Những lời giải thích ông ta còn chưa kịp nói ra, Lạc Ninh đã tiếp lời: "Có là được rồi, đó chính là ép buộc ba tôi bỏ vợ bỏ con và loạn luân".
"Gia tộc không biết luân thường đạo lý như vậy, lúc nãy tôi nói không xứng để tôi và em trai nhận tổ quy tông còn không đúng à?". Cô tiếp tục nói: "Nhưng mà ở xã hội phong kiến cũng sẽ có không ít gia tộc và cha mẹ ruột ép buộc con trai thứ hai của mình cưới chị dâu góa bụa sao?".
"Cũng có chị dâu mất chồng khăng khăng phải lấy em chồng cho bằng được, hô hào chỉ muốn sinh ra một đứa con nối dòng cho Lạc gia sao?".