Lạc Khai Nguyên cảm thấy mặt mũi cả đời đã mất sạch vào ngày hôm nay. Ông ta không hề bỏ sót ánh mắt vui vẻ khi nhìn thấy người ta gặp chuyện của một số kẻ đối đầu với ông ta. Ông ta không thể ngăn cản Lạc Ninh tuôn ra những chuyện xấu trong nhà cho người khác biết, có nghĩa là ông ta đã thua rồi. Lạc Khai Nguyên có thể có được hôm nay, tất nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt. Ông ta bàng hoàng nhận ra ngay từ lúc bắt đầu, con bé chết tiệt kia đã cố ý đối chọi với họ, khiến người Lạc gia chủ động đứng ra khiêu khích trước, phơi bày xuất thân của nó. Sau đó vừa vặn rơi vào bẫy rập của nó.
Lạc Ninh có thể tuyên bố cắt đứt quan hệ với người Lạc gia, không nhìn nhận Lạc gia, không nhận tổ quy tông, đã là nắm giữ quyền chủ động trong tay và đánh vào mặt mũi Lạc gia. Tuy Lạc gia không thừa nhận thân phận của ba mẹ con Lạc Ninh, nhưng người ngoài vẫn biết rằng Lạc Ninh là con gái của Lạc Dực Thừa. Điều đó đồng nghĩa với chuyện cuối cùng Lạc gia cũng sẽ thu nhận mấy mẹ con Lạc Ninh vì Lạc Dực Thừa mà thôi, nói gì đi chăng nữa thì họ đúng là máu mủ ruột rà của Lạc gia.
Lạc Ninh đã lợi dụng sơ hở để khôn lỏi, khiến mọi người biết không phải Lạc gia không cần họ, mà là họ dứt khoát không cần Lạc gia. Còn tự phanh phui chuyện xấu trong nhà, để cho mọi người biết rằng ba của Lạc Ninh bị gia tộc ép buộc ra sao, đặt bản thân ở vị trí người bị hại, dựng chuyện bôi bác vợ chồng trưởng tộc, mợ cả và Lạc gia. Nếu Lạc Khai Nguyên không phải là một trong số những người bị dèm pha, ông ta thật sự rất muốn vỗ tay khen ngợi và tán thưởng Lạc Ninh. Nhưng bây giờ ngoại trừ trong lòng muốn khạc ra máu ra, thật ra còn có một chút nuối tiếc. Ai có thể nghĩ tới đứa con gái ngoại tộc của Lạc Dực Thừa không những là thiên tài trong lĩnh vực phong thủy và huyền học mà còn không thiếu mưu kế hay thủ đoạn. Quan trọng là có một trái tim không biết sợ hãi là gì, nếu không thể bóp chết những người như vậy từ trong trứng nước thì thành tựu sau này của họ chắc chắn sẽ không có giới hạn. Bây giờ có nói thêm hay nghĩ thêm gì cùng vô ích. Lạc Khai Nguyên nói xong, gọi đám người Lạc Nguyệt Phượng rời khỏi hội trường đấu giá trước.
Lạc Nguyệt Phượng không ngờ Lạc Ninh lại thẳng thắn phơi bày mọi chuyện trước mặt mọi người và mồm mép đến vậy. Dù cho cô ta có nói thế nào, Lạc Ninh đều có thể ăn miếng trả miếng. Những lời phản bác lúc nãy của cô chẳng những không thể rửa sạch tiếng xấu cho mẹ nuôi mà còn làm cho mẹ nuôi trở nên thâm độc và đáng sợ hơn. Cô ta hối hận, hối hận không nên đứng ra lợi dụng danh tiếng và dư luận đàn áp Lạc Ninh, bây giờ trái lại là người thua thiệt, thua hết sức khó coi. Lẽ ra cô ta nên tạm thời nhẫn nhịn Lạc Ninh, sau đó từ từ suy tính. Cô ta đã phụ sự dạy dỗ của mẹ nuôi, sau khi trở về, có thể tưởng tượng được mẹ nuôi xấu hổ đến nhường nào.
Lạc Nguyệt Phượng không muốn ra về như thế này, cô ta còn muốn làm thêm gì đó, nhưng đã bị Lạc Khai Nguyên dùng ánh mắt cảnh cáo. Cô ta chỉ có thể ấm ức đi theo. Lạc Ninh liên tục làm nhục cô ta và mẹ nuôi của cô ta, cố tình phanh phui điểm nhạy cảm nhất trong lòng họ đáng ra không nên nhắc tới, chuyện hôm nay chắc chắn còn chưa xong đâu!
- -Editor: Autumnnolove--
Lạc Ninh thấy Lạc Khai Nguyên và con cháu Lạc gia đã đi rồi, nhún nhún vai, “Xem ra người Lạc gia còn biết mất mặt là gì”.
Tất cả mọi người: “…”, cô cũng đã vùi đầu người ta xuống bùn hết lần này tới lần khác rồi, người ta không đi, không lẽ tiếp tục ở đây mất mặt hay gì?
Nhưng sau chuyện này, ấn tượng của mọi người đối với Lạc Ninh hoàn toàn thay đổi và khiếp sợ. Những người vốn dĩ còn ôm tâm tư gì đó với Lạc Ninh lập tức thu mình. Một người có thể tàn nhẫn bôi bác và dẫm đạp gia tộc của ba mình, họ tuyệt đối không thể trêu chọc, càng không nên trêu chọc. Cũng có rất nhiều người đã lên ý tưởng, không phải bởi vì chuyện vừa xảy ra của Lạc gia, đơn giản là vì pháp khí cao cấp trong tay Lạc Ninh. Họ có thể hóng chuyện và chế giễu chuyện của Lạc gia, nhưng suy cho cùng nó cũng chẳng liên quan gì đến lợi ích của họ cả, ngọc bội hộ mệnh trong tay Lạc Ninh mới càng “thơm” hơn.
Lạc Ninh phớt lờ ánh mắt nóng như lửa đốt của những người ở đây, “Ông ơi, có thể đưa trang sức bằng ngọc lại cho cháu rồi, cảm ơn ông đã giúp cháu giữ gìn nó”.
Ông lão bật người, đích thân cầm trang sức bằng ngọc xuống và đưa cho Lạc Ninh. Ông lão cũng không dám ném, nhỡ đâu rớt bể thì ông lão sẽ rất đau lòng.
Ông lão cười nói: “Bạn nhỏ Lạc, khi nào có thời gian thì chúng ta trao đổi huyền thuật phong thủy với nhau được không?”.
Ông lão cũng muốn trao đổi pháp khí và ngọc bội hộ mệnh từ tay Lạc Ninh! Cũng không phải dùng cho bản thân ông lão, mà là tặng cho con cháu trong nhà.
Lạc Ninh có ấn tượng không tệ đối với ông lão này, ông lão cũng thật sự có bản lĩnh. Hơn nữa từ thái độ của mọi người dành cho ông lão, có thể nhận ra địa vị của ông lão này trong giới phong thủy ở Hương Cảng không thấp. Lạc Ninh trả lời: “Dạ được, có thời gian chúng ta sẽ trao đổi thảo luận”.
Ông lão không trao đổi cách thức liên lạc với Lạc Ninh ngay lập tức, sau này còn có rất nhiều cơ hội.
Sau đó Lạc Ninh trao đổi góc cây nhân sâm ngàn năm, rồi rời khỏi hội trường đấu giá cùng với Lục Tuân. Ba người Tổ Tiêu cũng ra về với họ, che chắn bên cạnh Lạc Ninh. Trong lòng ba vị đại gia này vô cùng kích động, Lạc Ninh đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng mọi người đều phải chấn động. Sau tất cả, họ càng thêm quyết tâm muốn xây dựng mối quan hệ tốt cùng Lạc Ninh. Nhất là Tổ Tiêu, ông ấy đã hoàn toàn đắc tội với Lạc gia rồi, cho nên phải đeo bám Lạc Ninh thôi. Thái độ của Lạc Ninh dành cho ba người họ cũng khá hòa nhã, khiến họ yên tâm hơn rất nhiều.
Chuyện xảy ra trong buổi đấu giá cũng không phải bí mật to lớn gì, chẳng mấy chốc đã lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu ở Hương Cảng. Hòn đảo nhỏ nơi Lạc gia tọa lạc không hề tách biệt với thế giới loài người, Lạc Khai Nguyên và đám người Lạc Nguyệt Phượng vừa rời khỏi hội trường đấu giá thì bên đó đã nhận được tin tức.
Người đầu tiên biết chuyện không phải là các trưởng lão, mà là bà góa phụ giả mợ cả trong miệng Lạc Ninh. Sắc mặt bà ta hết sức khó coi, nhưng không hề ném vỡ đồ đạc hay thể hiện gì cả. Chỉ dặn dò người bên cạnh một câu, “Nhanh chóng báo cho lão phu nhân biết những chuyện xảy ra hôm nay ở Hương Cảng đi”.
Bên phía tộc trưởng chắc chắn có thể nhận được tin tức từ Hương Cảng truyền đến sớm thôi, không cần họ tới nói. Có điều tộc trưởng vẫn luôn yêu quý lão phu nhân, không đảm bảo có thể lập tức nói lại chuyện này cho lão phu nhân biết, lo lắng sẽ kích thích lão phu nhân. Cho nên bà ta mới muốn ra tay trước chiếm ưu thế, để lão phu nhân xem thử cháu gái ruột thịt đã gây ra những chuyện gì. Sau khi sắp xếp xong chuyện này, mợ cả lại dặn dò thêm hai chuyện khác ở bên ngoài đảo.
Lúc trưởng tộc Lạc gia biết tin, ông ta thật sự không ngờ đứa cháu gái ngoài giá thú kia có thể tàn nhẫn đến mức này. Nếu đã có thể luyện chế pháp khí cao cấp, chẳng lẽ thiên phú có vượt trội hơn cả đứa con trai thứ hai của ông ta? Trưởng tộc Lạc gia rất tức giận, đồng thời nảy sinh một loại cảm giác tiếc rẻ và phức tạp. Ông ta đang lo lắng xử lý chuyện này thế nào, người làm đã đến thông báo, lão phu nhân bị chọc tức đến hôn mê bất tỉnh. Ông ta biến sắc, gạt hết những chuyện trước mắt và vội vàng chạy tới hỏi thăm.
Các trưởng lão Lạc gia hết sức tức giận, thậm chí vô cùng phẫn nộ trước bước đi ác độc đột ngột và không kịp đề phòng này của Lạc Ninh. Đối với những ông già cổ hủ này, thanh danh Lạc gia là quan trọng nhất. Ai ngờ lại bị đứa con hoang mà họ vốn dĩ khinh thường và không hề để ý đến chơi cho một vố, thật quá đáng, thật quá sai lầm!
Cùng lúc đó, có vài người chú ý đến một tin tức khác, nghi ngờ Lạc Ninh có thể luyện chế pháp khí cao cấp. Cho nên các trưởng lão trong gia tộc tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ, mà cho người tập trung theo dõi Lạc Ninh.
Bên kia, tâm trạng Lạc Ninh rất tốt, đang đi biển chơi với Lục Tuân. Hai người họ lái du thuyền đến khu vực biển sâu, xuống nước lướt sóng và lặn. Đang chuẩn bị lặn sâu hơn, đột nhiên Lạc Ninh cảm thấy tim đập thật nhanh một cách khó hiểu, vì vậy cô quyết đoán ra hiệu cho Lục Tuân, hai người nhanh chóng bơi lên mặt biển.