Hầu hết những người sống ở "Sân số 35 Tinh Hồ" đều phải chịu áp lực tài chính nhất định, bất kể quanh năm trời nóng hay lạnh, họ đều dậy sớm hơn nhiều người ở thành phố lớn này.
Trong số đó có Phương Du.
Ngày nay, sinh viên tốt nghiệp đại học rất khó tìm việc, cô không thể tìm công ty kế toán gần nhà, cô phải mất một tiếng rưỡi đi tàu điện ngầm từ nhà đến công ty nơi cô làm thực tập.
Chưa đến bảy giờ, vẫn còn một mảnh màu lục lam ở phía chân trời, Phương Du đã mở mắt trước khi đồng hồ báo thức reo.
Đêm qua, dưới sự dụ dỗ của Đàm Vân Thư, cô liên tục đáp lại câu nói "Cậu chỉ có thể là của tôi" của nàng, thành ra không ngủ được mấy tiếng, đầu óc có chút sưng tấy và đau đớn, so với điều này, cô càng sợ đồng hồ báo thức làm phiền Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư vẫn đang ngủ ngon lành trên giường với chiếc bịt mắt, chỉ lộ ra nửa dưới thanh tú của khuôn mặt, hơi thở đều đặn.
Phương Du nhìn nàng vài giây, sau đó từ từ đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy mái tóc hơi rối và mượt mà của Đàm Vân Thư sang một bên, rồi lặng lẽ đứng dậy.
Trước tiên cô bước vào căn bếp nhỏ.
Loại nhà cũ này không có phong cách trang trí gì đặc biệt, chỗ nào cũng có cảm giác cũ kỹ lỗi thời, đúng hơn là "tồi tàn", tốt hơn hết nên dọn dẹp sạch sẽ để không trông tởm lợm.
Trong bếp chỉ có một bếp gas, chén dĩa và đũa để trong một chiếc tủ nhỏ.
Cô quay lại, lấy những chiếc sủi cảo đông lạnh từ chiếc tủ lạnh cũ không biết đã hoạt động bao nhiêu năm ra, nấu chúng lên
Mẹ cô làm sủi cảo vào tối thứ Hai.
Mẹ cô, Phương Cần, là người giúp việc thường trực được Đàm gia thuê ba năm trước. Mỗi tuần, Phương Cần được nghỉ một ngày, khi về nhà bà sẽ làm sẵn "bữa sáng" cho cô. Phương Cần giỏi nhất là bạch án*, bữa sáng chuẩn bị cho cô hầu hết đều bao gồm sủi cảo, hoành thánh, bánh xốp, bánh bao hấp các loại.
*白案
hay bạch án: là các món ăn nhẹ, cơm hoặc mì, khác với hồng án là những món liên quan đến thịt.
Khi Phương Cần biết con gái lớn của Đàm gia cũng đang theo học tại Đại học Liễu Thành, mỗi khi về nhà bà thường bảo Phương Du đừng đụng vào Đàm Vân Thư.
Họ đến từ hai thế giới khác nhau, một bên chói lóa, một bên thấp kém như bụi bặm, ngay từ đầu đã không có điểm giao nhau.
Phương Du ban đầu đã làm như vậy, bởi vì điều đó đơn giản như hơi thở.
Nhưng Đàm Vân Thư lại khiêu khích cô, trong ba năm qua, Phương Du đã nghe thấy câu "Cậu là của tôi" rất nhiều lần.
Nghĩ tới đây, Phương Du nhìn về phía căn phòng vài lần, rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng một ngày nào đó mẹ cô sẽ nhìn thấy Đàm Vân Thư nằm trên giường của con gái, mỗi lần nghĩ đến, cô đều cảm thấy có chút tê dại.
Nước trong nồi sôi lên, cặp kính của Phương Du bị sương mù dày đặc bao phủ.
Cô tập trung suy nghĩ, bỏ từng chiếc sủi cảo vào nồi.
Cô chỉ nấu phần ăn cho một người, bởi vì Đàm Vân Thư sẽ không dậy sớm như vậy, đại tiểu thư vốn sống một cuộc sống thoải mái, không có áp lực sinh tồn nên không cần phải dậy sớm và thức khuya như cô.
Trong lúc chờ sủi cảo chín, Phương Du đi vào phòng tắm tắm rửa.
Điều dễ thấy nhất trong phòng tắm là những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền của Đàm Vân Thư không phù hợp với không gian này.
Phương Du liếc mắt hai cái, sau đó nhìn mình trong gương một lúc, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, tùy ý lau mặt rồi bôi kem dưỡng da.
Ăn sủi cảo, rồi rửa chén xong, Phương Du trở về phòng ngủ, thật hiếm khi thấy Đàm Vân Thư gỡ bịt mắt sớm như vậy, nàng nghiêng người sang một bên và đỡ lấy đầu, mỉm cười nhìn cô.
Chiếc váy ngủ mà Đàm Vân Thư mặc chỉ có thể che được đùi của nàng. Từ vị trí này, liếc nhìn có thể thấy được đường cong cơ thể duyên dáng và xinh đẹp của nàng.
Thời tiết hôm nay có hơi âm u, rèm cửa còn chưa mở ra, ánh sáng trong phòng dường như bị bao phủ bởi một bóng đen xám xịt.
Nhưng đôi mắt của Đàm Vân Thư lại sáng và ẩm ướt, không hề bị ảnh hưởng gì.
Phương Du bật đèn và mở tủ ra với vẻ bình tĩnh. Cô quay lưng lại với Đàm Vân Thư, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy nhịp tim của mình đã bình thường.
Cô lật quần áo, thản nhiên hỏi: "Tiếng ồn đánh thức cậu à?"
Ở đây cách âm không tốt, Đàm Vân Thư đã bị đánh thức trước đó.
"Không." Ánh mắt Đàm Vân Thư chậm rãi quét qua lưng Phương Du, cao giọng nói: "Tôi tự nhiên tỉnh dậy thôi."
Phương Du: "Ồ."
Tiện thể cô hỏi: "Cậu có đói không?"
"Không sao đâu." Đàm Vân Thư nói với giọng điệu tương tự, "Khi về nhà tôi còn phải tập thể dục nhịp điệu trong lúc bụng đói."
"Ừ." Việc từ chối nằm trong dự liệu của Phương Du, bởi vì Đàm Vân Thư chưa bao giờ ăn cơm ở nhà cô.
Phương Du có thể cảm nhận được ánh mắt của Đàm Vân Thư đang rơi lên phía sau mình, nhưng cô không cần phải xấu hổ. Bởi vì họ đã làm mọi thứ.
Trong hoàn cảnh này, cô cởi bộ đồ ngủ, lấy áo lót ra, nhưng vừa định cài khóa áo lót thì có một đôi tay từ từ đặt lên eo cô.
Nhiệt độ và sự tiếp xúc không thuộc về mình khiến đầu ngón tay Phương Du run lên, không cài được, hơi nghiêng đầu, không nói một lời.
Đàm Vân Thư cười và lên tiếng trước: "Tôi đến đây để giúp cậu."
Phương Du buông tay xuống, cứng ngắc nói: "Cám ơn."
"Không có gì." Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nói: "Tối qua tôi đã cởi ra."
Phương Du: "..."
Sự "giúp đỡ" của Đàm Vân Thư rõ ràng không chỉ đơn giản như việc cài khóa, nàng thậm chí còn dùng giọng ra lệnh để yêu cầu Phương Du quay lại.
Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, "sửa sang" phía trước cho Phương Du, ánh mắt nóng rực, đầu ngón tay lướt qua làn da của Phương Du.
Phương Du quay mặt đi, mím chặt môi, tai và má đều đỏ bừng.
Đàm Vân Thư lại ôm lấy eo thon của cô, nhìn vào mắt cô, không khách khí vạch trần sự thật, trêu chọc hỏi: "Sao lại xấu hổ như vậy?"
"Tôi không có."
Phương Du bắt gặp ánh mắt có ý trêu chọc của Đàm Vân Thư, nhìn khuôn mặt mê hoặc này, nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi không có thời gian để tán tỉnh, Đàm Vân Thư."
"Vậy cậu có thời gian cho ai?"
Phương Du chăm chú nhìn nàng, không trả lời.
Cô biết Đàm Vân Thư làm vậy là cố ý khiêu khích cô, buộc cô phải bày tỏ rõ lập trường của mình.
Đàm Vân Thư thấy cô im lặng, lần này không hề khó chịu mà vân vê cằm cô, nhếch mép cười nói: "Cậu chỉ có thể dành thời gian cho tôi thôi."
"... Ừm."
Đàm Vân Thư đổi đề tài nói: "Tôi sẽ đưa cậu đi làm."
"Không cần, khả năng cao là cậu sẽ đến muộn nếu chở tôi." Ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi sáng không phải là chuyện đùa, đặc biệt là tình trạng giao thông trên đường đến văn phòng.
Đàm Vân Thư nhướng mày, nhưng không kiên quyết: "Được."
Hai phút sau, Phương Du xách túi đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, cô cảm thấy thời tiết càng u ám hơn, mây đen thưa thớt và mưa phùn.
Phương Du không trở lên nhà lấy ô, mà chạy bộ theo dòng người để tiến vào lối vào tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm chật kín người trong giờ cao điểm buổi sáng. Mọi người đều bước đi vội vã, không ai nở nụ cười trên môi.
Có rất nhiều nhân viên văn phòng ở ga Tinh Hồ này, cũng có rất nhiều người như cô ấy phải mất hơn một tiếng đồng hồ để đến chỗ làm.
Trong khi chờ tàu điện ngầm, Phương Du hơi cúi đầu và gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư.
[Trời đang mưa. Có một chiếc ô ở cửa.]
Đó là lý do tại sao cô không quay lại lấy ô.
Ở nhà chỉ có một chiếc ô, cô không muốn Đàm Vân Thư bị dính mưa. Tuy nhiên, cô biết Đàm Vân Thư có thể không cần nó, nhưng... lỡ như lần này Đàm Vân Thư quên thì sao?
Ngay khi đang suy nghĩ điều này, câu trả lời của Đàm Vân Thư đã vang lên.
xxx: [Tôi có một chiếc.]
Phương Du nhẹ nhàng mím môi đáp: "Được".
Chiếc ô ở nhà rẻ như sữa tắm, đối với cô nó chỉ dùng để che nắng, gió và mưa, nhưng chiếc ô của Đàm Vân Thư còn cần chú ý đến thương hiệu và hình thức.
Đầu ngón tay của cô vẫn còn ở trên màn hình.
Thực ra cô muốn hỏi Đàm Vân Thư khi nào họ sẽ gặp nhau lần tới, nhưng rốt cuộc cô lại không hỏi, trong mối quan hệ không rõ ràng này với Đàm Vân Thư, cô ở thế bị động.
Không ngờ, Đàm Vân Thư lại gửi tin nhắn cho cô trong lúc cô đang cau mày suy nghĩ: [Nhớ cậu rất nhiều, Phương Du.]
Sáu chữ này có vẻ gượng gạo, nhưng Phương Du tưởng tượng Đàm Vân Thư khi nói ra những lời này sẽ như thế nào, khóe miệng giật giật.
[Tốt.]
Khi tàu điện ngầm đến nơi, một cơn gió thổi qua khoảng không, làm tóc Phương Du đung đưa, cửa kính phản chiếu thân hình cao lớn và đầy sức sống của cô.
Phương Du nhấc chân lên, cùng những người lạ bước lên tàu, lại giấu đi mọi suy nghĩ.
Sắp tốt nghiệp.
Hãy nắm lấy.
Khi thời điểm đến, Đàm Vân Thư có thể yêu.
-
Mưa phùn ở Liễu Thành kéo dài hai ngày và tạnh vào chiều thứ bảy.
Thời tiết vừa phải.
Vì sắp đến Ngày lễ Lao động, chính sách nghỉ bù mà mọi người kêu gọi cũng đang được thực hiện đồng thời, lần này ngày lễ rơi vào thứ Bảy, nên được nghỉ ba ngày.
Nhưng Phương Du chưa từng có ngày nghỉ nào.
Lịch làm việc bán thời gian của cô đã dày đặc kể từ khi còn học đại học: dạy kèm, phục vụ quán trà sữa, phát tờ rơi, kinh doanh đồ ăn nhanh...
Chỉ thỉnh thoảng khi quá mệt mỏi, cô mới dành thời gian để thư giãn.
Cô cũng đã sắp xếp trước cho kỳ nghỉ ba ngày này. Cô sẽ làm nhân viên bán hàng cho một thương hiệu làm đẹp tại một trung tâm mua sắm mới mở ở phía tây. Đây là công việc làm thêm mà cô đã làm từ khi còn là sinh viên năm thứ hai đại học, tuy hơi mệt nhưng số tiền lương sẽ tương đối nhiều hơn, nếu hoa hồng tốt, trong ba ngày thu nhập có thể lên đến bốn chữ số. Sau đó cô ấy sẽ gửi về quê.
Ngày lễ luôn trôi qua rất nhanh, đến ngày cuối cùng, ngày và tháng bắt đầu bằng số "5".
Đứng làm việc suốt một tiếng, Phương Du có mười phút nghỉ ngơi, cô không đứng ở quầy hàng, mà đến khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai cách đó không xa, có một chiếc ghế sofa, cô vẫn có thể nhìn thấy chi tiết gian hàng.
Khách hàng đang đi dạo trong trung tâm thương mại. Phương Du mặc váy đồng phục. Cô ngồi nghiêng, hai chân khép lại và thẳng lưng.
Cô lấy điện thoại di động ra, lướt qua WeChat, trả lời một số tin nhắn từ người quản lý bán thời gian, rồi tập trung vào tin nhắn trên cùng.
Vẫn không có thông báo màu đỏ.
Đúng lúc này, một nhân viên bán thời gian khác tên là "Mông Mông" đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, tựa đầu vào vai cô thở dài mệt mỏi: "Sao vẫn chưa đến mười giờ, Tiểu Du."
Theo Phương Cần, lúc đầu khi Phương Du được đặt tên, nhân viên đồn công an (quản lý hộ khẩu) đã hỏi đó là "yu" nào, và bà của Phương Du, người có trình độ học vấn thấp, nói rằng đó là "Du" trong từ "vui vẻ".
Nhưng "vượt qua" cũng có cách phát âm tương tự.
Cuối cùng, chữ "Phương Du" đã được điền cho cô vào sổ hộ khẩu.
Vì vậy, khi làm việc bán thời gian bên ngoài, Phương Du sẽ dùng tên gọi "Tiểu Du" để trông thoải mái hơn.
*愉悦 [yúyuè]
là vui mừng còn
逾越 [yúyuè]
là vượt qua, hai từ cách đọc y chang. Tên Phương Du là
逾
trong từ vượt qua. Tiểu Du là
愉
trong từ vui vẻ. Editor thấy nhức nhức cái đầu rồi đó.
Mông Mông có tính cách sôi nổi, có thể hòa đồng với mọi người.
Phương Du có chút không tự nhiên, tắt điện thoại, nói: "Bởi vì còn chưa đến mười giờ."
Mông Mông cười: "Ha ha ha."
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn Phương Du, giơ tay lên vén tóc Phương Du ra sau tai: "Tóc cậu hơi xõa một chút, Tiểu Du."
Phương Du có chút căng thẳng, nâng kính lên nói: "Cảm ơn."
-
Thẩm Ánh Chi nhìn Đàm Vân Thư đang nhìn đối diện khu nghỉ ngơi, cô nhìn sang cũng không phát hiện có gì kỳ lạ.
Cô không nhịn được hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Đàm Vân Thư phục hồi tinh thần, cười lớn: "Không có việc gì." Nàng nheo mắt, vẻ mặt toát lên sự lạnh lùng, "Tôi chỉ nghĩ là có người không nghe lời."
___
Tác giả có điều muốn nói:
Đáng ghét!
Chẳng lẽ không có ai để lại tin nhắn sao!!!