Đàm Vân Thư đi cùng Thẩm Ánh Chi đến trung tâm mua sắm mới mở này của Thẩm gia.
Do có nhiều ngọn núi gần đó, vị trí địa lý còn hạn chế, nên sự phát triển ở phía Tây Liễu Thành luôn thua kém các khu vực khác. Để hỗ trợ nền kinh tế nơi đây, chính quyền đã đưa ra những chính sách tốt để thu hút một lượng lớn công ty đến mua đất để phát triển.
Không chỉ có Đàm gia mua đất và xây khách sạn ở khu vực này, Thẩm gia cũng mở trung tâm thương mại từ trung cấp đến cao cấp tại đây.
Trung tâm thương mại có tổng diện tích xây dựng gần 300.000 mét vuông, được chia thành các khu vực mua sắm và tòa nhà văn phòng hạng A, bao gồm các cửa hàng bách hóa cao cấp, siêu thị lớn, cửa hàng của các nhãn hiệu hàng đầu, phòng tập thể hình, nhà hàng, v.v.
Thẩm Ánh Chi học trường đại học ở Bắc Kinh, sống ở thủ đô trong vài tháng qua. Cô tranh thủ ngày sinh nhật thứ tám mươi của bà để trở về Liễu Thành, trong thời gian còn lại, cô lười ở Thẩm gia, nên thường đi chơi với bạn bè trong những ngày này.
Hôm nay cô chỉ muốn kéo Đàm Vân Thư đến trung tâm mua sắm mới mở của gia đình để xem qua. Ngoài việc ăn uống, làm móng tay, không còn gì khác để tiêu xài.
Bởi vì Thẩm Ánh Chi học chuyên ngành thiết kế kiến trúc lại được gia đình yêu mến, nên một số ý tưởng thiết kế của trung tâm thương mại này cô đều có phần. Cô đến xem tác phẩm mà mình đã tham gia thiết kế.
Nhưng vừa rồi, bước chân của Đàm Vân Thư đột nhiên khựng lại, hai người dừng lại ở tầng hai.
"Ai có thể không nghe lời cậu?" Thẩm Ánh Chi nghe vậy cười lớn, tựa hồ không tin. "Tôi nhớ trước đây nếu có ai trong lớp không nghe lời cậu, cậu sẽ kiện từ giáo viên đến ban giám hiệu nhà trường."
Máy điều hòa trong trung tâm mua sắm đã được bật hết cỡ. Đàm Vân Thư kéo khăn choàng lên và bình tĩnh nhìn sang bên kia.
Môi nàng mấp máy, đáp lại lời nói của Thẩm Ánh Chi: "Này, Thẩm Ánh Chi, trước đây tôi đã yêu cầu cậu chia tay với người đàn ông đó, đã chia tay chưa?"
"Cậu không những không phân biệt được, còn nói hắn không biết cậu giàu, hắn không đến vì tiền của cậu." Nàng nói chậm rãi và chân thực, cuối cùng giọng điệu trầm thấp, "Về sau cậu có bị hắn lừa dối không?"
Thẩm Ánh Chi ôm trán: "..."
Cô đổi chủ đề và thản nhiên chỉ vào: "Cậu đã thử nhãn hiệu làm đẹp đang tổ chức sự kiện ở gian hàng dưới đó chưa? Đó là một thương hiệu nội địa đã trở nên rất nổi tiếng trong hai năm qua. Tôi thấy mọi người trên mạng nói rằng son môi mới không tệ, và tôi nghĩ nó rất hợp với cậu, tôi sẽ mua cho cậu và đừng nhắc đến nữa.
"Cậu muốn đuổi tôi đi bằng son môi à?"
"Ai đã nói cần một cái?"
Đàm Vân Thư nhìn cô rồi mỉm cười: "Son môi tôi dùng hiện tại tương đối cố định, tạm thời không muốn thay đổi, sau này tôi sẽ không nhắc đến quá khứ đen tối của cậu nữa, được chưa?"
"Nếu biết trước, tôi đã đặt ra tiêu chuẩn là không yêu đương trước khi tốt nghiệp." Thẩm Ánh Chi tựa cằm vào lan can kính, thản nhiên quan sát hoạt động ở gian hàng phía dưới, "Nhưng khi đối mặt với trai xinh gái đẹp, tôi thực sự không thể kiềm chế được bản thân, làm sao tôi có thể giống như cậu, người có khả năng tập trung phi thường. Tôi nghe Lương Bái nói rằng vài ngày trước cậu đã từ chối lời tỏ tình của Đường Tiêu. Tôi nghe đâu anh ấy không tệ, gia đình của anh ấy cũng đang tham gia vào bất động sản."
"Không thích."
Thẩm Ánh Chi quay đầu nhìn nàng hỏi: "Vậy bây giờ cậu có thích người nào không? Trong lòng cậu có kiểu Bạch Nguyệt Quang nào đó ẩn giấu, giống như trong tiểu thuyết không?"
Đôi mắt của Đàm Vân Thư vẫn dán chặt vào Phương Du. Nàng hơi giật mình khi nghe những lời đó, sau đó đưa ra câu trả lời không do dự: "Không có." Nàng nhếch khóe môi, "Sao mà có được, cậu nên đọc ít tiểu thuyết lại đi."
"Tốt nhất là không có." Thẩm Ánh Chi lại mở to mắt, thản nhiên nói: "Có thì vướng víu lắm, mà vướng víu thì rất mệt mỏi."
Lông mi của Đàm Vân Thư run rẩy: "Ừ."
Ngoài mặt nàng trả lời như vậy nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía Phương Du.
Đồng phục của nhân viên tại sự kiện thương hiệu ở tầng dưới giống hệt như của Phương Du, không khó để nhận ra công việc làm thêm lần này của Phương Du chính là nhân viên bán hàng cho sự kiện này, bao gồm cả cô gái ngồi cạnh cư xử rất thân mật với Phương Du.
Đúng rồi, là cư xử thân mật.
Bởi vì đối phương lại tựa đầu lên vai Phương Du, giống như đang tán gẫu gì đó, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ, Phương Du cũng cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đáp lại.
Ahhhhhh.
Khóe môi Đàm Vân Thư co giật, áp suất không khí toàn thân hạ thấp, nàng nhấc chân ra hiệu cho Thẩm Ánh Chi đi theo: "Dưới lầu có quán cà phê, chúng ta xuống ngồi một lát đi, Ánh Chi." Nàng nhướng mi lên, lại nhìn về phía Phương Du, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng khó phát hiện: "Tôi hơi mệt."
"Được."
-
Phương Du không tránh né sự tiếp xúc của Mông Mông.
Mông Mông kém cô một tuổi, nhưng năm nay mới chỉ là học sinh cuối cấp ba. Hai người đã làm việc bán thời gian cùng nhau nhiều lần, Mông Mông rất tốt bụng và có nghĩa khí.
Hai ngày nay, khi Phương Du bị một người làm bán thời gian khác ăn cắp khách hàng, Mông Mông đã đứng ra giúp cô chứng minh, nói rằng khách hàng là do Phương Du đưa đến.
Bây giờ Mông Mông mệt đến mức chỉ có thể dựa vào người cô.
Mặc dù Phương Du cảm thấy có hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ tới Mông Mông đã giúp đỡ mình, cô lại cảm thấy cũng không có gì lớn.
Hai cô gái cư xử như vậy là chuyện bình thường.
Hơn nữa, Đàm Vân Thư cũng không thể nhìn thấy.
Khi nghĩ đến Đàm Vân Thư, Phương Du không khỏi mím môi. Tất nhiên cô nhớ Đàm Vân Thư, nhưng còn Đàm Vân Thư thì sao?
... Không thể nào.
Trong vài ngày qua, cô thấy Đàm Vân Thư đăng bài trên vòng bạn bè, một địa điểm cao cấp mà cô chưa từng đến.
Đó là một bữa tiệc, những người trong ảnh nhìn có vẻ cùng tầng lớp với Đàm Vân Thư. Toàn là những nam thanh nữ tú, tất cả đều rất bắt mắt.
Thậm chí còn có hình ảnh Đàm Vân Thư cặp kè với một cô gái xinh đẹp, hơn nữa cô ấy còn bôi một ít kem lên mặt Đàm Vân Thư.
Dù vậy, Đàm Vân Thư vẫn mỉm cười rạng rỡ khi đối diện với ống kính.
Phương Du không biết tên cô gái vì cô chưa bao giờ tham gia vào vòng bạn bè của Đàm Vân Thư.
Cô cũng không thích nhóm bạn của Đàm Vân Thư.
Không cùng đẳng cấp.
Giờ giải lao sắp hết, Phương Du và Mông Mông đi xuống tầng dưới, quay trở lại gian hàng ở trung tâm tầng dưới để làm việc.
Công việc bán sản phẩm vẫn được thực hiện bởi những nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, những người làm việc bán thời gian ở đây chỉ được đào tạo đơn giản, nội dung công việc chính là thu hút mọi người, phát tờ rơi cho những người đi ngang qua cửa hàng, và tiếp khách hàng đang chờ tại quầy. Nếu khách mua sản phẩm, họ sẽ được hưởng hoa hồng.
Vẻ ngoài của Phương Du giống như một bông hoa trắng tinh khiết, dù không cần trang điểm. Hơn nữa, cô có một đôi mắt nai sáng ngời luôn chứa đựng ý cười khi làm việc, rất tạo ấn tượng tốt.
Một số khách hàng thấy hài lòng sẽ nhận tờ rơi quảng cáo cô đưa và đến mua hàng.
Vì vậy, hoa hồng của Phương Du khá tốt.
Trong khoảng thời gian này, cũng sẽ có một số người đàn ông không nhịn được mà hỏi cô thông tin liên lạc. Cô đều từ chối, nói rằng đang là giờ làm việc. Hầu hết mọi người sẽ không bận tâm, nhưng không loại trừ khả năng sẽ quấy rầy đến cùng.
Ví dụ, vào lúc này, một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt vuông đã hỏi thông tin liên lạc của Phương Du khi nhận được tờ rơi do cô đưa. Sau khi Phương Du từ chối, hắn nhất quyết yêu cầu Phương Du tư vấn cho hắn với tư cách là người hướng dẫn mua sắm, không muốn cô gái đứng quầy nào làm điều đó.
Ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt Phương Du, vẻ mặt không hề nao núng, nói: "Tiểu Du phải không? Chỉ cần em giới thiệu cho tôi, tôi có thể mua bất cứ thứ gì."
Thấy vậy, chị quản lý Tiêu bước tới với nụ cười tiêu chuẩn: "Thưa ông, Tiểu Du không biết nhiều, nếu ông muốn mua cho người yêu thì nên nhờ người có chuyên môn giải thích sẽ thích hợp hơn, ông thấy..."
"Không sao đâu." Người đàn ông xua tay, không đợi cô nói xong, "Tôi thích người không chuyên nghiệp."
Chị Tiêu nhìn Phương Du.
Vẻ mặt Phương Du không thay đổi, ánh mắt vẫn cong cong, cô quay lại nhìn chị Tiêu, giảm bớt sự lo lắng của chị Tiêu về mình, nói: "Được, thưa ông."
Có thể làm gì khác trong tình huống này?
Khách hàng là thượng đế*.
*宰呗
hay Tể bái: mình không tra được nghĩa, dịch nghĩa từng chữ mình nghĩ đây là câu tương đương.Dù có bao nhiêu tiền cũng không trả hết những nỗ lực của Phương Du, cô trông giống như một người dễ bị bắt nạt, nhưng cô đã quen với tình huống này.
Trong quán cà phê đối diện gian hàng, Đàm Vân Thư đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đôi mắt nàng mờ mịt, nhìn thấy người đàn ông gầy gò đang nắm lấy tay Phương Du, nhưng Phương Du lại bình tĩnh rút ra, nụ cười vẫn luôn treo trên môi Phương Du.
Sắc mặt Đàm Vân Thư u ám như trời đang đổ mưa to.
Nàng vô thức khuấy ly cà phê trước mặt nhưng không nhận ra nó đã đổ ra ngoài.
Nhân viên quán đi tới nhắc nhở: "Xin chào, có cần tôi lau không?"
Đàm Vân Thư buông muỗng xuống, nói xin lỗi: "Làm phiền."
"Không có gì."
Thẩm Ánh Chi đang nói chuyện điện thoại với ai đó về thiết kế trong góc nên không để ý đến nàng.
Khi Thẩm Ánh Chi kết thúc cuộc gọi và quay lại, Đàm Vân Thư đã không còn ngồi ở đó nữa. Qua bức tường kính của quán cà phê, cô liếc nhìn, thấy Đàm Vân Thư đang ở gian hàng của thương hiệu làm đẹp.
Thẩm Ánh Chi hất tóc lên, sau đó có chút bối rối: "Không phải đã nói không muốn mua sao?"
-
Phương Du chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp Đàm Vân Thư tại nơi làm việc của mình.
Trong ba năm qua, họ hiếm khi đi vào phạm vi của nhau, Đàm Vân Thư tan làm sẽ đến đón và chở cô về sân số 35 Tinh Hồ.
Nhưng bây giờ cô đã nhìn thấy Đàm Vân Thư.
Sự kiện hơi bận nên Đàm Vân Thư bước đến gần cô mà không lấy tờ rơi nào từ người khác.
Là quản lý, chị Tiêu vẫn có chút kiến thức.
Cô có thể nhìn thoáng qua chiếc khăn choàng đắt tiền của Đàm Vân Thư và vòng ngọc bích trong suốt trên cổ tay nàng.
Mặc dù Đàm Vân Thư ăn mặc tương đối giản dị nhưng khí chất và ngoại hình của nàng không hề tầm thường.
Chị Tiêu không đến gần và giữ một khoảng cách nhất định.
Bởi vì rõ ràng, khách hàng này không đến đây vì nhãn hiệu làm đẹp, họ không phải là một tên tuổi lớn, người như nàng có thể dùng tới sao?
Chị Tiêu lại liếc nhìn Phương Du, mỉm cười đầy hiểu biết.
Về phần Đàm Vân Thư, nàng không ngờ rằng đôi chân của mình lại đi trước não.
Khi nàng kịp phản ứng, người của nàng đã tới chỗ Phương Du.
Bình thường Phương Du thấp hơn nàng một chút, nhưng cửa hàng có yêu cầu về đồng phục nên Phương Du đi giày cao gót vài cm, bây giờ trông cô cũng cao gần bằng nàng
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt Phương Du có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng giấu đi. Cô chưa kịp tỏ ra thái độ làm việc chuyên nghiệp để nói chuyện với Đàm Vân Thư thì Đàm Vân Thư đã chủ động trước, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu ông không mua thì để lại cho tôi."
Nàng đã nói như vậy với người đàn ông gầy gò.
Đàm Vân Thư nhìn người đàn ông gầy gò, đôi mắt nàng đầy sương giá, khóe môi khẽ nhếch lên, tỏ vẻ kiêu ngạo và coi thường hắn ta.
Những người bán hàng và khách hàng khác cũng chuyển sự chú ý đến họ, người đàn ông gầy gò cao giọng: "Ai nói tôi sẽ không mua?" Nói xong, hắn ta chỉ vào một thỏi son, múa mép, tư thế giống như sẵn sàng tiêu tốn một khoảng tiền cao ngất trời, "Lấy cái này đi. Tôi muốn nó! Gói lại cho tôi!"
Phương Du liếc nhìn Đàm Vân Thư, sau đó lấy một cây son mới và dẫn hắn ta đến quầy thanh toán.
Người đàn ông gầy gò chống tay lên hông, hất cằm, đi theo một cách vênh váo, thể hiện sự khoe khoang mà không cần đến loa phát thanh.
Đàm Vân Thư vẫn đứng đó, nàng giơ cổ tay chỉ vào kệ son trước mặt, gọi quản lý Tiêu, người vừa giúp đỡ Phương Du: "Xin chào, tôi muốn tất cả những thứ này."
"Tất cả?" Đôi mắt của chị Tiêu sáng lên khi cô xác nhận lại.
Thương hiệu mới thành lập vài năm trở lại đây, màu son không đẹp bằng các hãng lớn khác, cho đến nay tổng cộng chỉ có 88 thỏi.
Thật hiếm khi tìm thấy một người mua tất cả như Đàm Vân Thư.
Hoạt động của gian hàng kéo dài trong ba ngày và đơn hàng của Đàm Vân Thư là có giá trị nhất.
"Ừm."
Đàm Vân Thư gật đầu, ánh mắt rơi vào Phương Du, người đã quay lại bên ngoài để thu hút khách hàng.
Phương Du từ khi nàng vào không hề giao tiếp với nàng, điều này làm cho nàng có phần không vui, nhưng khi nghĩ tới bảng tên của Phương Du, nàng vẫn như cũ tùy ý nhướng mày.
"Số lượng bán ra sẽ tính vào Tiểu Du."
____
Tác giả có điều muốn nói:Chị Tiêu: Thì ra một lesbian đã đến đây