Gió đêm nhẹ nhàng lay động lá cây, tạo nên âm thanh xào xạc.
Chiếc xe màu đen đậu ở đây, không hề di chuyển, lặng lẽ ẩn mình trong màn đêm mờ mịt, không ai để ý tới.
Bàn tay của Phương Du đã đặt lên gáy Đàm Vân Thư, cô hơi nghiêng cổ, chịu đựng sự chủ động của Đàm Vân Thư, nàng có vẻ không hài lòng, hơi thở của cô dường như bị Đàm Vân Thư lấy đi, khiến cô có hơi khó thở.
Đó là một nụ hôn có phần trừng phạt.
Chiếc áo khoác denim mỏng che đầu ngăn cách thế giới bên ngoài, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hôn vang lên đã quá quen thuộc trong ba năm qua.
Mỏng và dày đặc, giống như vang vọng.
Mãi cho đến khi Đàm Vân Thư buông ra, cô mới có thời gian để thở, điều hòa hô hấp của mình.
Đàm Vân Thư thả tay ra khỏi eo cô, lấy áo khoác xuống, bất cẩn ném vào ghế sau, phủ lên trên những bông hoa.
Phương Du còn chưa đeo lại kính, cô bị cận nhẹ, lúc này hai mắt dường như bị bao phủ một tầng sương mù, giống như núi non buổi sáng bao phủ bởi những đám mây.
Đàm Vân Thư vẫn cầm kính, nhìn thấy cô như vậy, lại cúi người hôn lên môi cô, sau đó hơi nhướng mày, có chút vui vẻ nói: "Vẫn chưa trả lời tôi, Phương Du."
"Ừm."
"Cậu nói "ừm" là có ý gì?" Đàm Vân Thư hỏi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cô.
Phương Du đón nhận ánh mắt của nàng, lông mi chớp chớp, sau đó nhếch lên đôi môi lấp lánh: "Tôi muốn hôn cậu."
"Rất tốt."
Đàm Vân Thư nheo mắt lại, cẩn thận đeo kính cho Phương Du, vuốt lại tóc cho Phương Du, thắt dây an toàn cho Phương Du. Sau đó nàng mỉm cười khởi động xe, lái xe rời khỏi địa điểm ban đầu.
Tâm trạng của nàng có vẻ tốt hơn.
Phương Du ngồi thẳng, cô liếc nhìn Đàm Vân Thư, khóe môi bất giác nhếch lên trong giây lát, ngay cả sự mệt mỏi cũng bị xua tan.
Nhưng từ khóe mắt, cô vẫn nhìn thấy những bông hoa ở ghế sau, làm những cảm xúc này bị chặn lại.
Cô biết Đàm Vân Thư nhất định đã từ chối đối phương, nếu không cô đã không thể gặp nàng sớm như vậy. Tuy nhiên, khung cảnh đó vẫn có phần chói mắt và đau lòng, tiếng la hét phấn khích của những người đứng xem dường như đang vang vọng trong tai cô, gần như nhấn chìm cô.
Hơn nữa, Đàm Vân Thư không cần phải giải thích bất cứ điều gì với cô.
Cô đã từng trải qua những khoảnh khắc như thế này trước đây, suy cho cùng đó chỉ là sự tự điều chỉnh và tiêu hóa của cô.
Màn đêm lại dày đặc hơn, đường trong khuôn viên trường có ít người qua lại, yên tĩnh hơn.
Xe rời khỏi trường mà không có bất kỳ trở ngại nào, mọi người đều biết đích đến là đâu.
Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Vân Thư lái xe đến nhà Phương Du. Hơn mười phút sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe bên ngoài "Sân số 35 Tinh Hồ".
"Tinh Hồ" là tên của ga tàu điện ngầm gần đó và các khu dân cư ở đây được đặt theo tên của nó. "Sân số 35" chỉ là một trong số đó. Các chỗ đậu xe bên ngoài dường như luôn có sẵn vì không có nhiều người mua xe hơi, ở đây xe riêng là thứ "xa xỉ".
Giá thuê ở khu vực này tương đối thấp, khoảng 400 nhân dân tệ* một tháng và có thể đáp ứng được nhu cầu của nhiều gia đình có khó khăn về tài chính.
* Khoảng 1tr4 tiền Việt
Đây đều là những chung cư cũ, có tổng cộng sáu tầng và không có thang máy.
Đèn đường trong khu dân cư hơi mờ, bên trong bốc mùi hôi thối, xen lẫn mùi rác thải, mùi chuột chết lan tràn trong không khí.
Phương Du đi phía trước, Đàm Vân Thư đi theo cô, chẳng mấy chốc họ đã đến tầng dưới của toà nhà. Động tác của hai người đã đánh thức đèn kích hoạt bằng âm thanh cũ kỹ, tiếng bước chân trầm thấp vang lên.
Phương Du một tay cầm túi của Đàm Vân Thư và tay kia nắm tay Đàm Vân Thư.
Kết cấu bàn tay Đàm Vân Thư rất tinh tế, khi cầm vào có cảm giác mềm mại. Đây là bàn tay không phải lao động nhiều, khác với tay cô.
Bàn tay cô có một lớp chai mỏng không thể bỏ qua, hơi thô ráp, khó cầm.
Ngay cả lần đầu tiên cô chạm vào Đàm Vân Thư, cô đã không cẩn thận, đầu ngón tay cọ xát làm đỏ lên làn da mỏng manh của Đàm Vân Thư. Từ đó cô cẩn thận hơn.
Phương Du biết rằng Đàm Vân Thư không thích nơi này. Đây không phải là nơi mà một tiểu thư như Đàm Vân Thư nên đến.
Không khí không trong lành, không tiện nghi, cách âm ở mức trung bình, ngay cả tiếng cãi vã của cư dân tòa nhà đối diện cũng có thể nghe rõ.
Những người sống ở đây đều là những người cực kỳ bình thường, nên lúc đầu cô nhìn thấy Đàm Vân Thư nhíu mày, cô hỏi ý kiến ​​​​của Đàm Vân Thư, nói: "Tôi có đủ khả năng chi trả cho một phòng khách sạn bình thường."
"Không cần, tôi không sao đâu." Đàm Vân Thư trả lời nhẹ nhàng, lông mày thả lỏng.
Phương Du nhăn mũi, không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa.
Bởi vì số tiền cô vất vả kiếm được quả thực không hề dễ dàng đối với cô.
Dù Đàm Vân Thư sẵn lòng chiều chuộng, cô sẽ không đòi hỏi.
Sau khi ổn định lại suy nghĩ của mình, cũng đã lên tới tầng ba.
Tường thì bẩn thỉu, khắp nơi dán đầy các loại áp phích quảng cáo về thợ khóa, sửa chữa điện, cắt tóc và một số thứ không thể diễn tả được.
Phương Du liếc nhìn hai lần, sau đó giơ tay gỡ những tờ quảng cáo khó coi ra, cô xé tờ giấy ra thành từng mảnh, cầm trong tay, sau đó lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa.
Lúc này, điện thoại di động của Đàm Vân Thư reo lên, là Lương Bái đang gọi.
Tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, có phần đột ngột ở lối vào cầu thang chật hẹp này.
Đầu ngón tay của Đàm Vân Thư trượt lên, nàng nhìn khuôn mặt trong trẻo và mềm mại của Phương Du, lặng lẽ trả lời cuộc gọi: "Có chuyện gì à?"
Lương Bái hỏi: "Tại sao cậu lại từ chối Đường Tiêu?"
"Tôi không thích."
"Nhưng không phải trước đó cậu đã nói rằng cậu cảm thấy anh ấy khá tốt sao?"
"Tôi phải thích anh ấy vì anh ấy tốt à?" Giọng điệu của Đàm Vân Thư rất bình tĩnh. Nàng nhìn Phương Du mở cửa, nhướng mi và cười hỏi: "Vậy tôi nên phải thích anh ấy à? Lương Bái."
Ở đây nhìn chung có hai lớp cửa, an toàn hơn.
Sau khi mở cửa, Phương Du bật đèn sáng lên một chút, vứt rác trên tay đi.
Cô không nghe lén, là những lời này chủ động lọt vào tai, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy dễ chịu hơn vì điều đó.
Đàm Vân Thư thực sự không thích người tỏ tình tối nay.
Lương Bái nghe Đàm Vân Thư nói: "..."
"Vậy là cậu phát tín hiệu sai cho người ta rồi."
Đàm Vân Thư cũng bước vào căn phòng nhỏ như cái hộp, Phương Du vừa mới thay giày, nàng vươn tay ôm eo Phương Du, ôm lấy cô, sau đó chậm rãi trả lời người đầu dây bên kia: "Tôi có thể tiếp nhận hoa là đã cho hắn rất nhiều mặt mũi lắm rồi, Lương Bái." Hiện tại nàng dường như có chút nóng nảy, "Hắn châm lửa đốt nhà tôi, còn cần tôi phải cảm ơn hắn sao? Chưa kể, cậu biết tôi sẽ không hứa hẹn với ai cho đến khi tốt nghiệp."
"Nhưng không phải đã sắp tốt nghiệp sao?"
"Cậu cũng nói là "sắp tốt nghiệp"."
Lương Bái không nói thêm nữa, thở dài: "Là lỗi của tôi, tôi không nên nói như vậy với anh ấy, khiến anh ấy hiểu lầm. Tôi đi tìm anh ấy uống một ly để xin lỗi."
Đàm Vân Thư không quan tâm: "Sao cũng được."
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Vân Thư đặt điện thoại qua một bên trên bàn.
Căn phòng này chỉ khoảng 20 mét vuông, thực sự rất nhỏ và chật chội, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có mùi hôi khó chịu, có thể thấy được thói quen của người sống ở đây.
Phương Du được Đàm Vân Thư ôm, cô mặc quần áo mỏng hơn nhiều so với hai tháng trước, có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay Đàm Vân Thư trên eo mình, cô có thể cảm nhận Đàm Vân Thư dần dần siết chặt hơn.
Mấy giây sau, Phương Du mím môi dưới, lớn tiếng nhắc nhở: "Thay giày đi Đàm Vân Thư."
"Chờ một chút." Đàm Vân Thư không có ý định buông ra, nàng suy nghĩ hai giây, thăm dò hỏi: "Buổi tối có nhìn thấy không?"
Phương Du tựa cằm lên vai Đàm Vân Thư và hỏi: "Nhìn thấy gì?"
"Không có gì."
"... Tôi thấy rồi." Phương Du nhàn nhã bổ sung câu trả lời, với giọng điệu như thường lệ, khiến người ta không thể nghe được cô đang nghĩ gì.
Nhưng Đàm Vân Thư lại nghiêng đầu thấp giọng dỗ dành: "Tôi không thích hắn."
"Bỏ kính ra đi Phương Du."
-
Phòng của Phương Du không lớn, chỉ có một chiếc giường, một bộ tủ quần áo cũ, một chiếc bàn đầu giường và một bộ bàn ghế nhỏ, không gian còn lại chật chội đến mức hai người đứng nghiêng cũng khó khăn. Nhưng may mắn thay, chiếc giường này rộng 1,5 mét nên hai người nằm không có vấn đề gì.
Giường kê sát cửa sổ, không có khoảng trống.
Rèm in hình các con vật khác nhau chỉ đủ che cửa sổ, miễn là trời không mưa thì cửa sổ mở suốt từ sáng đến tối.
Vì phòng quá nhỏ, không khí có vẻ loãng hơn khi mở cửa sổ để thông gió, còn khả năng cách âm cũng chỉ có vậy thôi, có đóng hay không cũng không khác biệt mấy.
Nhưng mỗi lần Đàm Vân Thư đến, cửa sổ ở đây đều phải đóng lại.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây nửa tháng. Cả hai đều bận rộn, chỉ là theo hướng khác nhau.
Cô tiểu thư kiêu hãnh Đàm Vân Thư sắp tốt nghiệp, có nhiều việc phải làm, trong khi Phương Du đang làm hai công việc một ngày.
Quỹ đạo của họ hoàn toàn khác nhau, họ cũng là kiểu người dường như không bao giờ có điểm giao nhau. Đúng như Lý Lan đã nói, giữa người thường và Đàm Vân Thư có một khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng bây giờ họ đang nằm trên cùng một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, da thịt chạm vào nhau mà không có bất kỳ rào cản nào.
Phương Du hạ mắt xuống, ánh mắt cô nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Vân Thư qua chiếc đèn bàn màu ấm. Cô gái này này rất xinh đẹp, ngay cả nốt ruồi trên mặt cũng đẹp, nằm ở sống mũi gần mắt.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để ý đến nốt ruồi này, cô nhìn Đàm Vân Thư cắn nhẹ môi, nghe âm thanh nhỏ nhẹ của Đàm Vân Thư, sau đó hôn lên mí mắt mỏng manh của Đàm Vân Thư, rồi di chuyển xuống, hôn lên môi Đàm Vân Thư một lần nữa, chặn những âm thanh đó lại.
Cô biết, Đàm Vân Thư luôn thích sự "phục vụ" của cô, cô sẵn sàng đưa Đàm Vân Thư cùng mình lên mây.
Trùng hợp thay, cô cũng thích cách Đàm Vân Thư gọi tên cô trong khi nàng đang mất kiểm soát. Âm thanh "Phương Du" nghe thật dịu dàng và trìu mến.
Cứ như thể họ đang yêu nhau vậy.
Sau khi xong việc, Phương Du đưa nàng đến phòng tắm chật chội nhưng sạch sẽ và tắm cho Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư mệt đến mức không còn sức lực, hai chân hơi yếu ớt, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, uể oải tựa vào người Phương Du.
Nếu bây giờ có bồn tắm thì nàng vẫn có thể tự ngâm mình được.
Nhưng trên thực tế, điều kiện ở đây rất đơn giản, ngay cả loại sữa tắm đang dùng cũng là do nàng mang đến, loại này sẽ không làm tổn thương làn da của nàng, còn Phương Du ở nhà thì dùng loại sữa tắm rẻ tiền, có thể dùng được lâu, mùi cũng hơi hăng.
Nhưng mùi của Phương Du sẽ không khiến nàng chán ghét.
Nhưng hai người ở đây rõ ràng là cực kỳ phiền toái, vậy mà họ vẫn kiên trì như vậy suốt ba năm.
Đến gần một giờ sáng hai người mới trở lại giường.
Phương Du có thể ngửi thấy mùi nắng trên gối và mùi thơm nồng nàn trên cơ thể Đàm Vân Thư.
Đèn bàn đã tắt, căn phòng tối đến mức không thể nhìn thấy gì.
Tuy nhiên, có thể nghe thấy tiếng khóc của một em bé từ một gia đình nào đó trong khu chung cư, âm thanh vọng lại từ xa khiến không khí bớt buồn tẻ hơn.
Sau vài hơi thở, Phương Du đang định nói "Chúc ngủ ngon" thì nghe Đàm Vân Thư hỏi: "Gần đây có ai tỏ tình với cậu không?"
"Không có."
Cô không thừa nhận, chỉ cần Đàm Vân Thư không bắt gặp là được.
Đàm Vân Thư biết cô nghĩ như vậy nên nàng xoay người, chống khuỷu tay lên và ấn nhẹ vào cơ thể cô.
Đuôi tóc của nàng rơi xuống vai và cổ của Phương Du, khiến Phương Du cảm thấy hơi ngứa.
Nhưng cuối cùng cô cũng không giơ tay lấy ra mà chỉ chịu đựng.
Hơi thở của hai người rất gần nhau, chỉ cần tiến về phía trước một chút nữa là ngọn lửa có thể đốt lên lần nữa.
Phương Du chớp mắt, cổ họng trượt xuống.
Đàm Vân Thư vuốt ve cổ cô, những đầu ngón tay mới được làm móng cẩn thận chậm rãi lướt qua. Đôi mắt của họ chạm nhau trong bóng tối, và mọi thứ xung quanh đều chìm vào im lặng.
Hơi thở lọt vào tai Phương Du, đồng thời kèm theo một câu mà Đàm Vân Thư đã nói không chỉ một lần.
"Cậu chỉ có thể là của tôi, Phương Du."
___
Tác giả có điều muốn nói
:
Sớm hay muộn móng tay cũng sẽ bị loại bỏ!!! (akimbo)
Thời gian cập nhật là vào lúc 6 giờ chiều mỗi ngày. Hãy nhớ xem qua nhé! Nhớ để lại tin nhắn, ở chương trước tôi quên nhắc đến nội quy cũ nên hãy thực hiện ở chương này nhé.
Tôi sẽ gửi phong bì màu đỏ bằng đồng xu Tấn Giang cho những người bạn để lại nhận xét về chương này trong vòng 48 giờ ~~~