Thuật sĩ trẻ và Trương Vũ đều ngu người.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế?
Đây là bọ cánh cứng ăn xác đó, ngay cả Huyết Minh tông cũng có ba người bỏ mạng, tại sao bọn chúng lại sợ một con thỏ?
Hơn nữa… không phải thỏ không biết kêu sao?
Trong lúc hai người còn đang ngẩn người, Chương Dục Cẩn đang không ngừng nói xin lỗi với cấp trên. Anh nhìn thỏ tai cụp sợ hãi co thành một cục, rất sợ một giây kế tiếp ông trời nhỏ kia sẽ tung liên hoàn mười tám đạp vào người Vô Thường đại nhân, vì thế anh vội vươn tay muốn ôm bóng lông thỏ: “Để tôi ôm nó.”
Hắc Vô Thường né người tránh qua, sắc mặt không vui: “Không được.”
Chương Dục Cẩn: “…”
Hai người bên cạnh: “…”
Thế là cảnh tượng thành, thỏ tai cụp chính là một bảo bối, Chương Dục Cẩn muốn mượn nhưng cái tên nhờ quan hệ cá nhân để đi cửa sau không muốn cho?
Hắc Vô Thường không cho, Chương Dục Cẩn chắc chắn không còn dám mượn, chỉ đành lo lắng nhìn thỏ tai cụp.
Thuật sĩ trẻ hơi không nắm chắc được tình huống trước mắt, gã chuẩn bị vài giây để giọng nói của mình trở nên kinh hoảng lo lắng một lần nữa: “Lệ quỷ thư sinh kia không chỉ cưỡng ép bắt cóc anh trai và đồng môn của tôi mà còn bắt một cậu thanh niên trong số những người các anh, bây giờ bày ra hiện trường bọ cánh cứng ăn xác và trận pháp Không Đường Trở Lại, vậy bên trong chắc chắn rất hung hiểm, e rằng bọn họ dữ nhiều lành ít!”
Trương Vũ không biết chân tướng vô cùng lo lắng cho Trúc Ninh, anh ta nói: “Đúng lúc ở đây có con thỏ này, tiếng kêu của nó có khả năng ngăn bọ độc, chúng ta tiếp tục đi, con đường này không thể quay lại vậy chỉ có thể đi đến cuối đường mới có một chút hi vọng sống.”
Hắc Vô Thường ôm thỏ tai cụp đi theo thuật sĩ trẻ và Trương Vũ.
Mặc dù Chương Dục Cẩn biết Trúc Ninh bây giờ đang được Hắc Vô Thường ôm trong ngực nhưng anh nào dám vạch trần, giờ phút này có thể khiến Vô Thường đại nhân đích thân chạy đến… Nếu như hôm nay gã thư sinh kia được như ý, nói không chừng hai người đội quỷ sai dương gian sẽ bị giết sạch. Vậy việc Vô Thường đại nhân tức giận muốn trừng trị lệ quỷ thư sinh kia cũng là lẽ thường tình đúng không?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, ba cái xác phía trước đã bị gặm ăn chỉ còn lại xương trắng, không còn đáng sợ như lúc nãy. Bọn họ cầm đèn rọi qua mấy bộ xương, nhanh chân đi tới trước.
Toàn bộ con đường là một dốc thoải, sau khi đi mấy chục mét thì đến cuối con đường, chỗ cuối có một góc ngoặt gãy hình chữ L, dường như có thể thông hướng đến một nơi khác.
Chùm tia sáng và tầm mắt của con người không thể quẹo cua, bọn họ bước chậm lại, góc chết của tầm nhìn luôn dẫn tới một nỗi sợ không tên. Trương Vũ tiếp tục dùng hồn khói dò đường, khói mù màu xám tro linh hoạt quấn quanh trước ngã rẽ, đi kèm theo nó còn có âm thanh xì xì rất nhỏ vang lên giống như dây thuốc nổ.
Thuật sĩ trẻ hơi lo lắng nhìn quanh trong chốc lát khi thấy cả nhóm dừng lại, sau đó nhìn về phía thỏ tai cụp trong tay Hắc Vô Thường: “Tiếng kêu của con thỏ tinh này có thể dọa lui bọ độc, hay là ném nó vào đó để nó đi trước dò đường đi.”
Hắc Vô Thường chẳng ừ hử gì, nhưng sau đó hắn giơ tay bất thình lình đẩy gã thuật sĩ trẻ từ sau lưng: “Ai đi cũng như nhau.”
Trên chốn giang hồ, khi thuật sĩ và tăng đạo đấu pháp đều dùng thuật pháp, phù lục, khẩu quyết. Gã thuật sĩ trẻ có nằm mơ cũng chẳng ngờ lại có người vươn tay trực tiếp đẩy mình, chân gã lảo đảo ngã nhào về phía khúc quanh.
Còn cặp mắt thỏ của Trúc Ninh lại có thể thấy vẻ sợ hãi lóe lên trên mặt gã thuật sĩ trẻ kia.
—— —— Gã ta biết, phía sau khúc quanh đó có cái gì.
Gã thuật sĩ trẻ này chính là do Tôn Thư Thành biến thành, gã, một kẻ chỉ cần giơ tay lên là có thể “hái” đầu giết chết lệ quỷ thuật sĩ, sẽ sợ thứ gì?
Nhìn thấy màn này, Trương Vũ sặc thuốc lá, anh ta vừa ho vừa nói: “Đó là mạng người, chẳng lẽ không bằng mạng thỏ của cậu?”
Trong khúc quanh đen ngòm, tiếng nói run run của thuật sĩ trẻ truyền ra: “Tạm… Tạm thời, không thấy nguy hiểm.” Nhưng gã lại không đè được sự sợ hãi trong giọng nói.
Trương Vũ và Chương Dục Cẩn chỉ cho là phản ứng của gã thuật sĩ trẻ rất bình thường khi đột nhiên bị đẩy vào trong bóng tối, hai người cực kỳ phòng bị đi theo.
Hắc Vô Thường duy trì thiết lập nhân vật nhờ quan hệ cá nhân ôm thỏ nhỏ đi cuối cùng, khiến bọn họ bất ngờ là phía sau khúc quanh không có cơ quan cổ mộ gì cả mà ngược lại giống như… Khuê phòng của phụ nữ thời xưa.
Ánh sáng mờ ảo của ngọn nến đỏ chiếu lờ mờ trong căn phòng rộng năm mét vuông. Bên trong bài trí đơn giản, chỉ có một bàn, một tủ, một giường nhỏ nhưng tình cảnh lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Để tiếp tục đi về trước bọn họ cần phải đi qua khuê phòng quỷ dị này sau đó vọt thẳng đến cửa gỗ nằm xéo một chút ở đối diện, mà con đường duy nhất để đi qua nó là vòng qua bên trái chiếc bàn gỗ tròn đặt giữa phòng.
Hiển nhiên, đám thuật sĩ Huyết Minh tông đi trước cũng nghĩ như vậy. Một cái xác nam thuật sĩ còn rất mới nằm dưới cái bàn, trên ót có một vết lõm xuống cực sâu giống như bị thứ gì đó đập trúng xương sọ một cú rất mạnh, toi mạng ngã nhào xuống đất.
Nếu muốn tránh cái xác dưới bàn tròn nhìn như vô hại kia thì phải vòng qua bên phải khuê phòng, sau đó đi ngang qua một cái tủ gỗ cao lớn. Cửa tủ gỗ nửa mở để lộ ra một khe hẹp, bên trong đen ngòm nhìn không rõ lắm…
Kế bên cái tủ gỗ lớn lại có thêm hai cái xác, xương sọ gần như bị bể hoàn toàn, cái đầu vốn hình tròn bây giờ đã biến thành một bãi hình lập thể.
Nơi duy nhất không có xác chết trong khuê phòng là giường nhỏ trong góc, nơi đó cách xa ánh nến đỏ nên đường đi cực kỳ tối, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng rèm che buông xuống, một khối sợi bông nhô lên bên mép giường. Dường như có một người phụ nữ ngồi ngay ngắn ở sau màn che, im hơi lặng tiếng không nhúc nhích.
Còn nơi đôi chân buông thỏng của bóng người có một đôi giày thêu màu đỏ tinh xảo, nhưng mà hình thêu tuyệt đẹp trên đôi giày lại bị não tương dinh dính bao trùm không nhìn ra nguyên dạng. Bóng người mang đôi giày thêu đẫm máu kế bên giường lúc ẩn lúc hiện bên dưới tấm màn lụa mỏng.
Từ khi bước vào phòng, sắc mặt của thuật sĩ trẻ lập tức trở nên khó coi, sợ hãi pha lẫn chán ghét cộng thêm nỗi ưu tư nặng nề chôn giấu dưới đáy lòng. Gã im lặng đứng đó, dường như không muốn bước vào căn phòng này dù chỉ một bước.
Trương Vũ nghiền tắt thuốc lá, anh ta hít một hơi thật sâu: “Làm sao bây giờ, chúng ta không lùi được, chẳng lẽ phải liều mạng đi vào phòng?”
Âm khí trong căn phòng này rất nặng, hồn khói hoàn toàn không thể dò đường. Từ vết máu lấm tấm trên gạch lót sàn nhà có thể thấy, đám thuật sĩ mới vừa đi vào lúc nãy cũng ỷ phe mình nhiều người nên bất chấp vọt tới, sau đó là để lại hai cái xác chết cực kỳ thê thảm.
Chương Dục Cẩn: “Phàm là trận pháp, nếu muốn tránh Thiên Đạo thì tuyệt đối không thể để lại một con đường sống… Chiếc giày thêu còn lại trong phòng đâu?”
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn về phía chiếc giường, giày thêu bên dưới bóng người chỉ còn lại một chiếc, lẳng lặng nằm đó.
Đây là một cảm giác cực kỳ xấu, cứ như thể chiếc giày thêu đẫm máu vừa biến mất ấy đang ẩn núp ở một góc xó xỉnh nào đó rồi đột nhiên chui ra, sau đó đập bể đầu của người gần nhất.
Ngay lúc bọn họ chần chờ, thỏ tai cụp đột nhiên cảm giác được mùi máu cực kỳ nồng xộc vào mũi, đi đôi với nó là một chiếc giày thêu xinh xắn mang một trận gió tanh bay tới từ trong bóng tối phía sau lưng mọi người, nhắm ngay đầu của thuật sĩ trẻ đập mạnh xuống!
Thỏ tai cụp hét lên nhưng thuật sĩ trẻ nghe thấy tiếng la đã không kịp né tránh, gã bị đập bay ra ngoài, vừa lúc té nhào trước bóng người chỉ còn mang một chiếc giày phía sau rèm che. Trán của gã thuật sĩ trẻ chỉ cách mũi chân mảnh khảnh của người phụ nữ mang giày thêu ngồi trên giường chừng nửa tấc.
Thuật sĩ trẻ kêu một tiếng kỳ quái rất ngắn từ trong cổ họng, gã liều mạng giãy giụa lui về phía sau. Chờ khi gã bò dậy, một chiếc giày thêu khác trên mặt đất… cũng đã biến mất.
Sự sợ hãi xuất phát từ việc dấn thân vào nơi nguy hiểm vô hình khiến Trương Vũ hết sức khó chịu, anh ta lầm bầm chửi một câu rồi móc súng nổ đoàng đoàng đoàng ba phát về phía bóng người mơ hồ phía sau rèm che, đồng thời nhanh chân chạy về phía cửa gỗ bên kia phòng!
“Con mẹ nó, nơi quái quỷ gì thế này!”
Đang lúc mắng chửi Trương Vũ đã vọt tới trước cửa gỗ, cùng lúc đó cánh cửa tủ cao hơn hai mét đột nhiên từ từ mở ra…
Trương Vũ kéo mạnh cửa gỗ, một cái xác thuật sĩ mặt mũi dữ tợn cắm đầu ngã xuống đụng vào ngực Trương Vũ, anh ta hít một hơi khí lạnh vừa nhanh nhẹn né sang bên trái vừa đẩy cái xác ra. Ngay lúc Trương Vũ cách khe hở đen thui gần cửa tủ chỉ có mấy tấc, anh ta bị một miếng lụa trắng bay ra từ trong khe hở quấn lấy cổ gần như ngay lập tức, sau đó kéo vào trong tủ!
Chương Dục Cẩn thấy tình hình không ổn định chạy gấp tới cứu giúp, nhưng lại bị một chiếc giày thêu khác đánh lén trúng bả vai, anh kêu thảm thiết ngã xuống.
Nỗi sợ trên mặt gã thuật sĩ trẻ là thật, gã nhìn thấy tình cảnh thảm thương của hai người Trương Vũ và Chương Dục Cẩn xong lập tức xếp bọn họ vào hàng ngũ người chết. Gã quay đầu nói với Hắc Vô Thường: “Hai người bọn họ chắc chắn sẽ chết, anh mau tìm lối ra…”
Nhưng lúc gã thuật sĩ trẻ nhìn Hắc Vô Thường, gã sững người.
Hắc Vô Thường một tay ôm thỏ tai cụp, tay còn lại nhẹ nhàng chắn trước mắt bé thỏ nhỏ, không để cho nó nhìn thấy cảnh tượng máu me quá mức.
Hắc Vô Thường như có điều suy nghĩ nhìn Trương Vũ bị kéo vào tủ, hắn vẫn ôm thỏ đứng tại chỗ, không hề có ý định bước tới.
“Ai nói tôi chết?” Trương Vũ bị quấn mấy vòng lụa trắng giống như khăn quàng cổ của phụ nữ, anh ta dụi dụi mũi đi ra từ bên trong: “Ở đây lắm bụi thế.”
Thuật sĩ trẻ không dám tin nhìn Trương Vũ không hề bị sứt mẻ gì, gã không biết tại sao miếng lụa trắng kia lại không làm được gì anh ta.
Còn Chương Dục Cẩn bị giày thêu đập trúng vai cũng cắn răng chịu đựng bò dậy. Nếu là người bình thường chịu một đòn của chiếc giày thêu này, xương cốt chắc chắn sẽ vỡ nát ngay lập tức, nhưng rất may lệnh bài quỷ sai lão luyện thành thục của Chương Dục Cẩn vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, nó bay qua triệt tiêu hơn phân nửa lực trùng kích.
Trương Vũ cau mày nhìn về phía cái bóng phía sau rèm che: “Tại sao đã ăn ba phát đạn mà cô ta vẫn chưa chết?”
Sắc mặt gã thuật sĩ trẻ đột nhiên biến đổi: “Anh điên rồi hả, sao lại đi nói chuyện với nó… Chạy mau!”
Quả nhiên, lúc Trương Vũ mới nói được một nửa, người phụ nữ im lặng ngồi bên mép giường vừa được nhắc tới đột nhiên cười ré lên làm người ta rợn cả tóc gáy, cô ta chậm rãi đứng lên.
Theo tiếng cười của cô ta, cả căn phòng dường như sống lại, hàng loạt tiếng sột soạt phát ra bên dưới gầm giường tối thui đưa tay không thấy năm ngón, dường như có vật gì đó sắp bò ra.
Cửa tủ gỗ lại từ từ mở ra, từng sợi vải trắng bay ra từ bên trong lao về phía mọi người.
Trâm vàng, kim khâu, mảnh sứ vỡ đồng loạt rục rịch.
Dây thần kinh của mọi người căng đến mức độ cao nhất.
Một giây kế tiếp, tất cả những thứ đó đột nhiên phát tác!
Người phụ nữ sau màn che cười ré lên, chậm rãi vén màn…
Bóng lông nhỏ vốn không nhìn thấy gì nên cậu không sợ, nhưng khi nghe thấy tiếng cười ré âm u của nữ quỷ, cậu sợ đến mức hai vành tai thỏ dựng đứng, giãy giụa muốn trở về Địa Phủ tị nạn. Trong hoảng loạn, móng lông thỏ lại đạp bộp bộp bộp bộp —— —— một phát liên hoàn mười tám đạp vào ngực Hắc Vô Thường!
Hắc Vô Thường tức giận, giơ tay tóm lấy chiếc giày thêu nhắm ngay đầu thỏ con định đập xuống, sau đó hắn ném vào mặt nữ quỷ đang cười ré lên: “Cười cái gì mà cười!”
Nữ quỷ kia vẫn chưa vén hết tấm màn, chiếc giày thêu bay vèo một phát như gió xoáy —— —— Đập mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ quỷ.
Bép!!!!
Trước ánh mắt khiếp sợ của những người trong phòng, tiếng cười ré lên của nữ quỷ lập tức biến dạng. “Á —— ——” Cả người và giày cùng ngã ra sau giường, kéo theo một đống bụi mịt mù bay lên.