Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 73




Sau khi đi vào chừng năm sáu mét, hang động dần dần biến thành một vùng đen tối, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ đèn điện thoại của hai người Chương Dục Cẩn và Trương Vũ. Chiều rộng của con đường khá rộng, đủ để cho hai người đi song song.

Trương Vũ ngậm điếu thuốc, anh ta quay đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường trốn việc tới trễ, ngay cả Chương Dục Cẩn cũng không dám quản hắn. Anh ta hừ nói: “Sửa nhà xong rồi… Còn ôm thú cưng tới làm gì!”

Hắc Vô Thường mượn cơ hội sờ sờ vành tai lông xù của thỏ tai cụp, hắn nhìn về phía Chương Dục Cẩn: “Có quy định không được mang theo không?”

Thỏ tai cụp không biết dáng vẻ của mình đã thay đổi, cậu khó hiểu lắc lắc đầu, vành tai rũ xuống lắc qua lắc lại như trống lắc.

Áp lực lập tức dời đi, tay Chương Dục Cẩn đổ mồ hôi lạnh: “Không có quy định này, hẳn, hẳn là được mang theo?”

Trong lòng Trương Vũ lại tức giận, bây giờ ngay cả Chương Dục Cẩn, một người không để ý tới quyền uy, cũng buộc phải cúi đầu trước tên này. Trương Vũ đi một bước thành hai bước đuổi kịp gã thuật sĩ trẻ đi phía trước, bỏ rơi Hắc Vô Thường ở tít phía sau.

Thuật sĩ trẻ rất bình tĩnh hỏi: “Vị kia là?”

Trương Vũ tức giận hạ thấp giọng trả lời: “Một gã nhờ quan hệ cá nhân với cấp trên đi vào bằng cửa sau, đã không làm gì còn thường tới trễ về sớm.”

Gã thuật sĩ trẻ nghi ngờ quay đầu liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi ôm thỏ tai cụp, có lẽ vì vẻ chán ghét trong giọng nói của Trương Vũ đối với Hắc Vô Thường chân thực quá mức nên gã không nhìn ra có gì không ổn.

Sau đó Trương Vũ lập tức nhận ra, người nói chuyện cùng mình cũng không phải thứ tốt lành gì, anh ta lại hừ một tiếng: “Bớt lôi kéo làm quen, chuyện cậu phạm phải cũng không ít hơn là bao đâu!”

Nói xong Trương Vũ châm thuốc, hít một hơi thật mạnh, phun ra.

Trong bóng tối, thuật sĩ trẻ nhìn chòng chọc Trương Vũ vài giây, sau đó mới lặng lẽ quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Trúc Ninh tin chắc trăm phần trăm, gã thuật sĩ trẻ kia chính là Tôn Thư Thành. Nếu không vì muốn đạt được mục đích dẫn mọi người vào trong hang động, e rằng Tôn Thư Thành đã khiến cho Trương Vũ, đi đâu làm gì cũng hút thuốc, đầu thân tách rời.

Bọn họ đi thêm hai ba phút nữa, nắng nóng mùa hè dần dần bị khí lạnh ẩm ướt thay thế, mùi máu dinh dính lành lạnh đột nhiên xộc vào mũi từ con đường phía trước.

Trương Vũ ngừng bước: “Khoan đã!”

Chùm tia sáng từ đèn điện thoại phá vỡ một mảnh đen ngòm, chiếu xuống mặt đất phía trước.

Cách bọn họ tám, chín mét là ba cái xác đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, da thịt trên dưới quanh người bị gặm nát bấy, máu chảy đầm đìa văng tung tóe thấm lên vách đá.

Cảm giác rùng mình lạnh lẽo dâng lên từ sâu trong lòng, trong con đường hẹp dài chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ, yên tĩnh đến đáng sợ.

Thỏ tai cụp sợ hãi lập tức vùi đầu vào sâu trong ngực Hắc Vô Thường đang ôm mình. Sau khi thấy bản thân tốt hơn nhiều, thỏ tai cụp điều chỉnh tư thế tựa vào khuỷu tay của Hắc Vô Thường, cuối cùng mới nín thở cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng hít thở bên trong hang động chỉ còn lại hai tiếng hít thở, chia ra thuộc về Trương Vũ và Chương Dục Cẩn… Còn Hắc Vô Thường và thuật sĩ trẻ, không hề nghe thấy tiếng thở gấp.

Nhưng mà Trương Vũ và Chương Dục Cẩn bị quỷ khí mê hoặc không chú ý tới những điểm khác thường này. Bọn họ căng thẳng nhìn chằm chằm xác chết cách đó tám, chín mét, dường như muốn thông qua tình trạng xung quanh để đoán nguyên nhân cái chết của bọn họ.

Vết thương trên người ba cái xác vẫn còn rất mới, mạch máu bị cắt đứt khiến máu chảy ồ ạt thấm vào đất đá đen thui. Từ tình trạng cho thấy, rõ ràng sự việc chỉ mới xảy ra cách đây mấy phút trước, bọn họ bị thứ gì đó cắn chết, hơn nữa không chỉ có một.

Thuật sĩ trẻ không hề quên đóng vai nhân vật, gã đau buồn mở miệng: “Đây là ba vị sư huynh của tôi, thuật pháp rất khá, tại sao bọn họ lại… Rốt cuộc trong hang động có thứ gì có khả năng ăn thịt lấy mạng?”

Hắc Vô Thường ôm thỏ tai cụp không chút hoang mang tiến lên, nhìn một đống máu thịt lẫn lộn ở đằng xa, giọng cực kỳ ngứa đòn mở miệng hỏi: “Bị gặm nát tới mức trông chẳng khác nào xương heo hầm thịt, sao nhìn ra được đó là sư huynh chứ không phải sư đệ?”

Thuật sĩ trẻ nghẹn họng, ánh mắt bi thống có chút không nén giận được.

Bên kia, Chương Dục Cẩn và Trương Vũ bị quỷ khí mê hoặc vẫn không nhìn ra sự bất ổn của gã thuật sĩ trẻ, bọn họ đang cực kỳ nghiêm túc tập trung châm thuốc lá đọc quyết, điều tra xung quanh.

Ngay lúc thuật sĩ trẻ nhẹ nhàng phất ống tay áo, muốn dùng quỷ khí làm Hắc Vô Thường, vị chấp hành viên mới tới này câm miệng.

Hắc Vô Thường cúi người nhặt một cục đá, tiện tay ném về trước.

Trương Vũ sợ hết hồn: “Cậu làm gì vậy?”

Hắc Vô Thường nhún vai: “Dò đường.”

Trương Vũ bực bội: “Dùng Âm Dương Tứ Phương Quyết biến ảo, cộng thêm hồn khói là dò thám được rồi!”

Hắc Vô Thường thật sự chưa từng học qua thuật pháp của người sống, hắn hỏi: “Âm Dương Tứ Phương Quyết là cái gì?”

Thuật sĩ trẻ đứng trong góc tối nhìn chằm chằm Hắc Vô Thường bằng ánh mắt âm trầm chết chóc, dáng vẻ như muốn “hái” đầu của hắn xuống.

Dường như ngay cả Tôn Thư Thành cũng không ngờ, trong Ban điều tra đặc biệt lại có người không học thuật pháp!

Theo tiếng cộp cộp của viên đá dò đường do Hắc Vô Thường ném đi, toàn bộ hang động tĩnh lặng vài giây, sau đó một loạt tiếng soạt soạt khiến người ta ngứa ngáy từ từ truyền ra, bao vây bốn phương tám hướng.

Mấy giây sau, một đám bọ cánh cứng màu đen đông nghịt bò ra từ khe nứt giữa các vách đá. Mỗi một con đều to chừng quả bóng bàn, lúc mới bò ra trông như mấy cục thịt dẹp hình tròn, sau đó chúng nhanh chóng phồng lên, giác quan sắc bén gần như chiếm hơn một nửa cơ thể, cái miệng rốp rốp rốp rốp khép mở tìm kiếm máu thịt làm thức ăn.

Bọn chúng nhanh chóng bao phủ thành một lớp thật dày bên trên ba cái xác, số bọ cánh cứng còn lại không vào được buổi tiệc nên lập tức đổi hướng xông về phía những người còn lại.

Đôi tai lông xù cụp xuống còn lớn hơn cơ thể thỏ nhà của Trúc Ninh dựng ngược lên vì sợ hãi, cậu liều mạng chui vào trong ngực Hắc Vô Thường.

Chương Dục Cẩn vô thức lui nửa bước về sau, vừa định quay đầu.

Trương Vũ mượn ánh sáng đèn điện thoại nhìn thấy quỹ đạo lượn lờ của hồn khói, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, gào lên: “Không được quay đầu, ở đây không có đường quay về!!!”

Trương Vũ nhanh như chớp làm thủ thế, cả hộp hồn khói chợt cháy bùng lên, bầy bọ cánh cứng va phải lập tức nổ thành một đống tia lửa, từng con bọ bị lửa thiêu cháy lách tách hóa thành cục than lớn chừng đậu tằm, sau đó rã ra thành tro tàn.

Có khói từ hồn khói bốc cháy ngăn trở trước người, đám bọ cánh cứng xông lên như thủy triều tạm thời không thể xuyên thấu. Nhưng theo tầng tầng lớp lớp bọ cánh cứng không ngừng xông lên, hồn khói đậm như bình phong che chắn tiêu tán với tốc độ cực nhanh, có lẽ không tới mấy phút, cả hộp hồn khói đổi lấy vài giây phòng ngự sẽ bị đốt hết sạch!

Dường như gã thuật sĩ trẻ bất mãn khi thấy bọn họ lùi bước, gã run rẩy mở miệng nói: “Ý anh nói là Không Đường Trở Lại?”

Hắc Vô Thường không quên duy trì thiết lập nhân vật nhờ quan hệ cá nhân không học thuật pháp, hắn hỏi: “Không Đường Trở Lại nghĩa là sao?”

Thuật sĩ trẻ run rẩy trả lời: “Không Đường Trở Lại, tiếp tục đi thẳng, không được quay đầu. Nếu quay đầu, hồn phách sẽ bị giữ lại.”

Chương Dục Cẩn không dám phô trương trước mặt cấp trên, Trương Vũ thì vừa cố hết sức duy trì lá chắn hồn khói vừa giải thích: “Không Đường Trở Lại là một trận pháp vô cùng cao thâm âm hiểm độc ác, người bày trận khiến con đường chỉ còn một hướng đi, chỉ cần bước một bước vào đoạn đường này lập tức không thể quay đầu, chỉ có thể đi về phía trước. Chỉ khi đi về phía trước mới có một chút hi vọng sống!”

Thuật sĩ trẻ run rẩy dữ dội hơn: “Nếu quay đầu đi ba bước, con đường sẽ thay đổi thành Quỷ Lộ, còn nếu quay đầu chạy trốn sẽ… bước vào Hoàng Tuyền Lộ, theo chân sứ giả Câu hồn của Địa Phủ đi vào Minh giới, không có khả năng sống sót.”

Lời nói của gã thuật sĩ trẻ này u ám đến mức khiến người ta gan liệt hồn bay, vốn là vì đe dọa để mấy người bọn họ nhanh chóng xông lên phía trước. Ai ngờ giọng nói run run của gã vừa dứt, con thỏ tai cụp trong ngực Hắc Vô Thường đột nhiên giãy giụa kịch liệt, kêu chít chít chít xoay người muốn quay ngược trở về.

Trúc Ninh: Buông ra, tôi không muốn đi tiếp, dương gian đáng sợ quá, tôi phải về Minh giới!

Hắc Vô Thường khó khăn ôm lấy thỏ tai cụp, sau đó bị cậu đạp bộp bộp bộp cực mạnh chừng chục cái.

Hắc Vô Thường: “…”

Trương Vũ cười nhạo: “Con thỏ cưng của cậu gấp đi đầu thai đến thế à?”

Vô Thường đại nhân sầm mặt ôm lấy thỏ tai cụp không ngoan, hắn nhẹ nhàng xoa xoa một chút định làm cậu nhóc đạp người bôm bốp này bình tĩnh lại. Nhưng mà thỏ tai cụp không chịu, thái độ tràn đầy đối địch với bất cứ thứ gì ngăn cản cậu trở về Hoàng Tuyền. Thế là móng thỏ lông xù đá vào mu bàn tay của Hắc Vô Thường: “Chút chít!!!!!!”

Theo tiếng thét chói tai vốn không nên có ở loài thỏ, đội quân bọ cánh cứng sắp đột phá khiên chắn hồn khói đột nhiên đồng loạt run lên, sau đó bắt đầu loạt xoạt điên cuồng lui về sau như bị phun thuốc diệt côn trùng, đồng loạt chui hết vào khe đá lẩn trốn chỉ trong vòng vài giây, không chừa một con nào.

Chương Dục Cẩn vừa nghe tiếng “Chút chít —— ——” quen thuộc đã lập tức nhận ra thân phận của thỏ tai cụp trong tay cấp trên, trong lòng anh có nghi ngờ mới, anh làm liều mở miệng nói đỡ: “Hóa ra bọ cánh cứng sợ tiếng thỏ, lúc trước là chúng tôi không tinh thuật pháp, khụ khụ…”

Hắc Vô Thường bị đạp cho mười mấy móng, cơn giận chưa nguôi nâng thỏ tai cụp buông thỏng vành tai co rúm thành một cục, hắn thò tay chọc chọc.

Thỏ tai cụp khiếp sợ: “Chút chít!”

Lại một trận hỗn loạn soạt soạt vang lên bốn phía, như thể có vô số bọ cánh cứng điên cuồng đào lỗ trốn thoát.

Chương Dục Cẩn nhìn thỏ tai cụp lông xù đáng thương co thành một quả bóng lông trong tay Hắc Vô Thường, anh bất chấp liều chết khuyên giải: “Khụ khụ, điều… điều tra viên Vô, thỏ con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, xin ngài đừng…”

——————–