Cho dù là người hay quỷ, tất cả đều ngu người tại chỗ, có rất nhiều phương pháp để giải trận pháp Huyễn Trận cổ đại trăm ngàn năm này, nhưng bọn họ chưa từng nghe qua có ai lại làm người trong huyễn trận tức chết!
Ngay cả đám người hầu và Lâm tiểu thư cũng “chết máy” ngay lập tức, sau đó Lâm tiểu thư lại tiếp tục hu hu thút thít nhận sai, còn bảy tám tên người hầu thì nhào lên người Trương Vũ, vừa khóc vừa đấm thùm thụp:
“Người đâu, lão gia gặp chuyện rồi!”
“Lão gia chỉ dạy dỗ tiểu thư vài câu, tại sao tiểu thư lại dám chống đối cha đẻ của mình chứ.”
Một người hầu đột nhiên níu lấy cổ áo của Trương Vũ, ngón tay định điểm lên ót của anh ta: “Không chỉ hèn hạ, lòng dạ còn ác độc!”
Trương Vũ móc súng ra chĩa vào trán của ả người hầu vừa mới mắng mình, đoàng đoàng hai phát đạn!
Ả người hầu kia sợ hãi lập tức buông tay: “Tiểu thư trúng tà, trúng tà!”
Nhưng mà viên đạn vừa ra khỏi nòng lại biến mất không còn thấy bóng dáng, cũng không biết ghim ở nơi nào, còn cái trán của ả người hầu vừa huơ tay múa chân lại không có một dấu đạn.
Ngược lại, một đóa hoa sen trong mặt hồ phía sau bọn họ lại đột nhiên hét lên rồi ngã gục, nước gợn rất nhanh vài giây nhưng bởi vì thay đổi quá kín nên Chương Dục Cẩn và Trương Vũ không ai chú ý tới.
Sức của các bà người hầu mạnh vô cùng, thêm nữa bọn họ không phải quỷ, dùng vũ khí chuyên đối phó với quỷ nả lên đầu bọn họ vốn không có tác dụng. Trương Vũ bị đám đàn bà hô to “tiểu thư, tiểu thư” lôi kéo về phía cuối hành lang dài, Chương Dục Cẩn thì đã đuổi tới nơi, anh cũng xắn tay áo gia nhập hỗn chiến.
Bây giờ Tôn Thư Thành đã bất chấp ngụy trang, y nhìn ra Huyễn Trận bị lỗi là cơ hội ngàn năm một thuở nên dồn hết sức lực toàn thân đè nén sợ hãi trong lòng, sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh phóng nhanh như chớp về phía cuối hành lang dài, dường như muốn thừa dịp hỗn chiến cứu lấy Lâm tiểu thư.
Vốn đám người hầu khi chống lại Chương Dục Cẩn và Trương Vũ chỉ tính là đại lực sĩ, nhưng lúc đối đầu với Tôn Thư Thành lại như thể sức mạnh gia tăng gấp trăm ngàn lần!
Một ả người hầu đang lúc lôi kéo Trương Vũ thuận thế vung tay lên, trực tiếp đánh bay tàn ảnh của Tôn Thư Thành đang xông về phía Lâm tiểu thư, bốp một tiếng khiến y cắm đầu xuống hồ.
Thấy trận hỗn chiến bên kia có vẻ không đáng sợ cho lắm, thỏ tai cụp không hề lưu luyến nhảy xuống bỏ lại Hắc Vô Thường, câu vung móng ba bước thành hai nhảy tưng tưng qua gia nhập chiến cuộc, lúc thì tha nửa cánh tay, lúc thì gặm một cái chân.
Nhưng mà, thỏ tai cụp lại không nếm ra một chút mùi vị gì từ tay chân của mấy ả người hầu này, có lẽ vì bọn chúng vốn không được tạo thành từ âm khí quỷ khí, ăn một cục lại mọc ra một cục, ăn một khúc lại mọc ra thêm một khúc.
Bé thỏ nhỏ chẹp chẹp nhóm nhép gặm cả buổi mà tay chân của mấy ả người hầu kia vẫn còn đầy đủ, một mẫu da cũng không thiếu, mồm thì luôn miệng mắng chửi: Thứ súc sinh ở đâu ra, làm mất mặt cả phủ chúng ta!
Bên kia vật lộn sục sôi ngất trời, hai tên thuật sĩ núp dưới lá sen và sau cột gỗ vẫn không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao người trong ảo cảnh mồm thì mắng nhiếc cô Lâm tiểu thư kia, mà tay thì lại lôi kéo vị nam điều tra viên nọ, muốn bắt anh ta vào từ đường?
Chương Dục Cẩn và Trương Vũ sắp bị dẫm bẹp nhưng Chương Dục Cẩn không dám sai Hắc Vô Thường tới trợ giúp, chỉ đành phải vừa nắm kéo đám người hầu nhận lầm người, vừa nghiêng đầu gào lên: “Rốt cuộc phải làm sao mới giải được ảo cảnh này, lúc trước mấy người tìm được tâm trận bằng cách nào?”
Hai vị thuật sĩ Huyết Minh tông kia biết vấn đề này liên quan đến tính mạng của mình nên không dám giấu giếm:
“Huyễn Trận này không có cửa ra, cuối bốn bề Huyễn Trận đều là đường chết. Thật ra chúng tôi không tìm được tâm trận, tôi không có nói dối!”
“Đúng là như vậy, sau khi Lâm tiểu thư kia bị buộc đá ném sông sẽ biến thành một cái xác chết trôi cực kỳ lớn, cô ta đụng ai là người đó chết. Mới vừa rồi lúc chúng tôi bị đuổi chạy tán loạn khắp nơi, đúng lúc đạp trúng tâm trận, những người khác thì xui xẻo nên chết hết.”
Đúng lúc này, Tôn Thư Thành lảo đảo bò ra từ trong hồ nước, cả người đã không còn dáng vẻ như người sống, sắc mặt cực kỳ tái nhợt… Y chỉ bị ả người hầu nhỡ tay quơ cho một cái tát đã thành thế này, nếu bị bọn họ đánh thật vài quyền hoặc bị cái xác trôi to lớn chạm nhẹ một cái, chắc chắn sẽ bị thương rất nặng vô phương cứu chữa.
Thỏ tai cụp đã rút lui khỏi cuộc chiến, cậu ngoẹo đầu đứng trên lan can của hành lang dài, nghi ngờ nhìn Tôn Thư Thành lảo đảo lên bờ. Cậu không hiểu vì sao một quỷ hồn lợi hại như y mà lại trở nên ốm yếu như vậy.
Tôn Thư Thành đứng dựa vào cây cột, dáng vẻ trông yếu đuối hơn rất nhiều, y khó khăn mở miệng nói: “Huyễn Trận là minh trận, dấu vết của trận pháp chắc chắn đã được đục khắc lên viên đá dưới chân chúng ta hoặc bốn vách tường, mặc dù chúng ta không nhìn thấy nhưng chỉ cần hủy diệt dấu vết trận pháp là có thể phá hư Huyễn Trận.”
Năng lực lĩnh ngộ của Chương Dục Cẩn và Trương Vũ rất mạnh, bọn họ nhận ra ngay mấu chốt trong đó. Hai người móc ra súng đặc chế chỉa sang bốn hướng bắn loạn đoàng đoàng đoàng đoàng một trận.
Trong Huyễn Trận này, đường thẳng cũng có thể bị bóp méo thành đường cong, việc ngồi xuống đục đất bừa bãi rất mất thời gian, nhưng nếu bọn họ nổ súng bừa bãi trong hang động đá phong bế một nửa, loại đạn có khả năng thôn phệ âm khí rất dễ dàng mèo mù đụng chuột chết bắn trúng dấu vết trận pháp.
Quả nhiên theo một trận nổ súng bừa bãi của hai người, những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên hồ nước, lá sen, hoa sen, hành lang dài, đình đài cùng với đám người hầu. Hàng nghìn vết nứt vỡ bao trùm lên hình ảnh mùa xuân ấm áp dễ chịu.
Thấy mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, thỏ tai cụp ngoan ngoãn nhảy trở về trong tay Hắc Vô Thường chờ đợi ảo cảnh sụp đổ, chuẩn bị cho sự nghiệp vượt ải kế tiếp.
Nhưng mà đúng lúc này, biến đổi khác thường bất ngờ xảy ra!
Dường như Huyễn Trận biết được bản thân sắp sụp đổ, toàn bộ phủ đệ hậu viện ồn ào đột nhiên yên tĩnh. Trước cảnh tượng tất cả nhân vật đều ngừng hành động, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, Lâm tiểu thư vẫn luôn khép nép đứng bên cạnh đột nhiên bị kéo lên trời giống như bị một lưỡi câu vô hình móc vào sau gáy, sau đó cô ta bị ném ra ngoài.
Sắc mặt Tôn Thư Thành đột nhiên thay đổi, y muốn đi cứu cô ta nhưng không tới kịp. Thiếu nữ đang gào khóc rơi vào hồ nước, “ầm” một tiếng chìm xuống.
Ngay một khắc khi thiếu nữ chạm vào mặt hồ, toàn bộ hậu viện dễ chịu ấm áp đột nhiên âm trầm, gió mát dần dần lạnh thấu xương như băng đá, xen lẫn trong đó còn có tiếng quỷ khóc. Hoa sen lá sen tươi non mọng nước trong hồ nhanh chóng thối rữa, chỉ còn lại màu xanh đen nhão nhoét.
“Xong rồi, xong rồi!”
“Cô ta tới rồi…”
Trên mặt của hai gã thuật sĩ núp trong mắt trận hiện rõ vẻ tuyệt vọng, hai mắt tràn đầy sợ hãi nhìn sóng gợn dần dần kích động mặt hồ.
Một tòa núi thịt thật to nổi lên từ trong hồ nước, vì ngâm qua nước bùn nên quần áo đã không còn nhìn ra màu sắc, ngũ quan sưng lên thảm không nỡ nhìn, mái tóc màu đen bù xù… Đây là một xác nữ còn cao to hơn cả ngôi đình kế bên, cô gầm lên vung bàn tay to bè chộp về phía mấy người trên bờ!
Cả người Tôn Thư Thành run rẩy, không dám nhìn mặt mũi của xác chết chìm. Y đỡ cột gỗ trượt xuống quỳ trên đất, hai tay che mặt, vai không ngừng run rẩy, cuối cùng khóc nức nở.
Bây giờ ngay cả Trương Vũ và Chương Dục Cẩn bị quỷ khí của Tôn Thư Thành làm cho mê hoặc cũng nhìn thấu sự bất thường của y, nhưng lúc này bọn họ không rảnh đi truy cứu. Hai người né tránh bàn tay to bè quét ngang qua, thuận theo đình viện điên cuồng chạy trốn.
Trương Vũ vừa thở hồng hộc vừa nói: “Xong rồi, tại sao chúng ta lại rơi vào cái hầm này chứ?”
Chương Dục Cẩn biết Hắc Vô Thường vẫn còn đang bên cạnh, nhưng anh vẫn không dám hứa chắc tính mạng của mình vẫn ổn. Một người coi nhẹ sinh tử như Vô Thường đại nhân, nói không chừng cho rằng quỷ sai dương gian và quỷ sai không có gì khác nhau, vẫn có thể tiếp tục làm kiếp độ quỷ.
Chương Dục Cẩn không dám dẫn xác chết chìm về phía Hắc Vô Thường, chỉ đành phải vòng qua cây cột trên hành lang dài khéo léo chạy tới trước, mấy lần khó khăn tránh né ngón tay sưng lên như núi thịt.
Thỏ tai cụp thấy tình hình trước mắt, trong lòng cậu lo lắng không thôi. Thế là cậu giơ móng thỏ đạp bịch bịch hai cái lên người Hắc Vô Thường, ngửa đầu mở cặp mắt nâu to tròn nhìn về phía hắn giống như đang chất vấn tại sao hắn không ra tay.
Suýt chút nữa Hắc Vô Thường đã nổi lửa giận, cục bóng lông này càng ngày càng vô pháp vô thiên, bổn tôn là bao cát để cậu đạp sao?
Vẻ mặt Hắc Vô Thường không mấy thiện cảm nhìn về phía hai người náo loạn chạy trốn, hắn lạnh lùng mở miệng: “Tuổi thọ của bọn họ chưa hết, không chết được.”
Đồng thời một bàn tay nắm chặt móng thỏ nhỏ nhao nhao quẩy đạp, cố định thỏ tai cụp thành một quả bóng, phòng ngừa bị “ăn” liên hoàn mười tám đạp một lần nữa.
Ngay lúc Chương Dục Cẩn và Trương Vũ điên cuồng chạy trốn, hai tên thuật sĩ đứng ở tâm trận tuyệt vọng chờ chết. Tôn Thư Thành đã dừng khóc, đè nén tất cả cảm xúc, khôi phục dáng vẻ thư sinh vốn có, y có chút đáng tiếc nhìn mọi người trong ảo cảnh.
“Không ngờ, người của Huyết Minh tông và Ban điều tra đặc biệt lại vô dụng như vậy, uổng phí sinh mạng của đám người này. Thuật sĩ Huyết Minh tông bị trừng phạt là đúng tội, chỉ tiếc ba người các vị…” Tôn Thư Thành lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: “Tối nay đốt chút tiền vàng bạc cho mọi người, xem như là bồi thường một ít.”
Rốt cuộc Trương Vũ cũng nhận ra gã thuật sĩ trẻ kia chính là do Tôn Thư Thành biến thành: “Tôn Thư Thành, mày đồ chó…”
Tôn Thư Thành cho dù là đang lúc giết người, trên người vẫn mang phong độ của người trí thức. Nghe được những lời ô ngôn uế ngữ có lực xuyên thấu cực mạnh, y hơi cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Bóng hình của y nhạt dần, dường như y vừa dùng một loại thuật pháp nào đó mà ngay cả Ban điều tra đặc biệt cũng chưa từng thấy qua, y định dùng nó để một mình chạy trốn không tiếp tục xông lên.
Ngay lúc này, xác nữ núi thịt đứng giữa hồ đã dồn hai người Trương Vũ đến cuối hành lang dài, cô ta vừa khóc tỉ tê vừa vung bàn tay to bè.
Trương Vũ vẫn chưa chửi cho sướng mồm, anh ta biết mình khó mà sống qua kiếp nạn này. Nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn thấy núi thịt xác nữ vừa vung bàn tay to như thùng nước định tóm lấy mình vừa khóc tỉ tê, Trương Vũ không khỏi mở miệng châm chọc: “Cô khóc cái gì? Cô đã biết rõ gia quy nhà mình mà còn rảnh rỗi viết thư tình? Để rồi bị buộc đá ném sông, đáng đời cô… Ai bảo lúc trước cô không bỏ trốn!”
Tôn Thư Thành nghe thấy giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác của Trương Vũ, ánh mắt y bỗng trở nên cực kỳ âm lãnh, như thể nếu Huyễn Trận kia không động thủ, y sẽ khiến đầu của Trương Vũ tách ra khỏi cơ thể.
Không ngờ núi thịt xác nữ lại “oa” một tiếng tiếp tục khóc, cô rụt tay về xoay người nhảy ùm xuống hồ, tự vận.
Mặt Tôn Thư Thành trầm như nước, y hơi nhấc tay lên hướng về phía Trương Vũ.
Rốt cuộc Hắc Vô Thường cũng mở miệng: “Cậu giết Trương Vũ làm gì, chẳng qua là cậu ta chỉ đang tự đánh giá bản thân thôi.”
Vừa nói Hắc Vô Thường vừa tiện tay đá phiến ngói vỡ bên chân. Theo động tác của hắn, trời đất trước mắt mấy người bọn họ đột nhiên quay cuồng, hình ảnh thời cổ đại cách đây cả ngàn năm bỗng nhiên biến mất không còn tung tích.
Đến khi nhìn rõ trở lại, bọn họ phát hiện mình từ nãy đến giờ chỉ đang ở trong một hang đá rộng lớn, cùng với chín cái xác thuật sĩ ướt dầm dề nằm trên đất.