Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 67: Bò đi bị đè xuống khóc




Phụ nữ trong cơn cực khoái tột độ sẽ mất hồn không có ý thức, Nghiêm Kỷ dừng lại, anh biết Mộc Trạch Tây không xong, cô có thể điên lên nếu anh làm thêm vài cái nữa.

Mộc Trạch Tây run rẩy toàn thân, nghỉ ngơi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Vừa định thần lại, cô lập tức òa khóc, “Hức ~ anh là đồ khốn! Anh thật sự muốn làm chết em!”

Nghiêm Kỷ mút lưng Mộc Trạch Tây, xoa vú cô, đẩy chậm, “Anh nào nỡ, chỉ làm Tây Tây sướng mất hồn mà thôi.”

Sau khi âm đạo vừa lên đỉnh, cô cực kỳ nhạy cảm, Nghiêm Kỷ đâm như thế, Mộc Trạch Tây không thể chịu nổi.

“Anh còn đâm! Hức ~”

Dương vật cắm khuấy toàn là nước, Nghiêm Kỷ sảng khoái thở dốc, “Tây Tây sướng rồi nhưng chồng thì chưa.”

Mộc Trạch Tây gần như không quỳ nổi, bị cắm vừa tê vừa mềm. Dương vật cắm một tí thì cơ thể lại co rúm một tí, cô khóc nức nở hết lần này đến lần khác.

Cơ thể Nghiêm Kỷ càng lúc càng căng chặt, dương vật lại dứt khoát mạnh mẽ, đâm cho Mộc Trạch Tây trong lòng anh sắp tan thành từng mảnh, giọng nói cũng đứt quãng.

Thừa dịp Nghiêm Kỷ đang mất hồn sắp bắn, cuối cùng Mộc Trạch Tây không thể chịu được nữa, cô dùng hết sức lực cuối cùng để vùng vẫy thoát ra, bò lên phía trước.

Người đàn ông đột nhiên bị cắt ngang vào lúc này, anh gần như sắp phát điên.

Những đường gân xanh trên eo bụng và cơ bắp Nghiêm Kỷ đã nổi lên, dương vật muốn bắn sắp cứng nổ còn dính dâm dịch khi hai người kết hợp, hung hãn nảy lên.

Nghiêm Kỷ đuổi theo, phủ người áp chế cô, đường gân xanh nhẫn nhịn hung bạo nổi lên, bàn tay to siết chặt eo Mộc Trạch Tây.

Dùng phương thức nằm sấp vào từ phía sau, dương vật cứng trướng đau lại đâm vào lần nữa.

Tiếp theo là lần chạy nước rút cuối cùng.

Nghiêm Kỷ đè eo mông Mộc Trạch Tây, xoa bóp cặp mông nhỏ vểnh lên của cô, dương vật thô dài đỏ bừng cắm vào giữa hai đùi trắng mịn, va chạm ra vào.

Cuồng phong bão táp thọc vào rút ra, cộng với lực đẩy cực mạnh đã làm cặp mông mềm mại ươn ướt bị đâm biến dạng.

Liên tục lên đỉnh, sắc mặt Mộc Trạch Tây ửng hồng, cô cắn sợi tóc rối bù, chôn ở giữa gối vừa thở gấp vừa nức nở.

Cho đến những cú thúc cuối cùng của Nghiêm Kỷ, tiếng thở dốc khuây khoả cùng với một lượng lớn tinh dịch bắn vào trong tử cung, Mộc Trạch Tây lên đỉnh cắn gối mê muội hoảng sợ…

Nghiêm Kỷ đói bụng mấy tháng, làm sao có thể thỏa mãn.

Trong mắt con ngựa dương vật vẫn còn nhỏ tinh dịch, anh lại gấp không chờ nổi xoay người Mộc Trạch Tây để tiếp tục, muốn nhìn thấy chính diện dáng vẻ mất hồn của cô và làm cô.

Sáng sớm.

Nghiêm Kỷ ôm con trai, Mộc Trạch Tây xoa eo, tự thu dọn hành lý cho Nghiêm Kỷ và chuẩn bị đủ các vật dụng theo thói quen của anh.

Giống như khung cảnh chồng đi công tác, vợ dịu dàng chuẩn bị hành lý.

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây trông như săn sóc tỉ mỉ, thậm chí còn bận lên bận xuống bất chấp cơn đau eo sau lần tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, nhưng bóng dáng có sự thoải mái đã bán đứng cô.

Bàn tay nhỏ ước gì chuẩn bị tốt đồ dùng cho anh trong vài tháng, không trở lại.

Mặt Nghiêm Kỷ sắp đen, “Anh chỉ đi công tác hơn mười ngày, cạnh trong núi, không phải tham gia show thời trang.”

Mộc Trạch Tây bỗng đột ngột nhận ra, ha ha cười gượng, bỏ những thứ dư thừa ra.

Mỉm cười với anh, nói ngọt khen, “Chồng mặc gì cũng đẹp nên em vô thức lấy nhiều.”

Được, Nghiêm Kỷ chấp nhận.

Mộc Trạch Tây ôm con trai đưa cho anh, Nghiêm Kỷ sắp chia tay nên hôn lia lịa.

Sau khi Mộc Trạch Tây lấy lại tinh thần sau cơn cực khoái lớn vào đêm qua, anh lại làm cô hai lần, lần cuối cùng cô khóc thảm thương, đánh thức con trai.

Phải dỗ cả hai bên.

Nghiêm Kỷ không còn cách, chỉ có thể vừa cắm điên cuồng vừa dỗ dành. Sau khi tăng tốc độ đâm bắn, anh lại dỗ con trai.

Khi về phòng thì Mộc Trạch Tây đã ngủ mê mệt.

Vốn dĩ buổi sáng muốn làm thêm lần nữa, nhưng con trai khóc nháo không ngừng, thời gian lại không nhiều, anh chỉ đành từ bỏ.

Mộc Trạch Tây mắc cỡ chết đi được, người hầu trong đại viện đều ở đây. Cô vội vỗ Nghiêm Kỷ, nhắc anh, “Lát nữa đến muộn!”

大院: Kiểu khu phức hợp nhiều hộ gia đình ở TQ, nhưng những nhà này không phải nhà kiến trúc hiện đại mà là Tứ Hợp Viện với kiến trúc cổ xưa, giá những nhà này rất đắt đỏ vì không còn nhiều. 

Nghiêm Kỷ cọ Mộc Trạch Tây, hôn đôi môi đỏ hồng nói.

“Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, dạo này em đừng đi đâu cả, ở nhà chờ anh. Khi đó bà nội và mẹ dạy em phép tắc Nghiêm gia, em nghe là được, đừng quá ép mình phải học. Hả?”

Mộc Trạch Tây ngơ ngác, vốn đang vui mừng vì Nghiêm Kỷ đi công tác, cô có thể thoải mái một thời gian, bây giờ tâm trạng lập tức suy sụp. Cô không thể ra ngoài?!

Vốn dĩ Nghiêm Kỷ ra ngoài, Mộc Trạch Tây chuẩn bị ra ngoài tìm Trần Triết để tìm tin tức La Nam Nam, nhưng bây giờ cô không thể ra ngoài.

Hơn nữa… Thật sự muốn kết hôn…?

Bây giờ Mộc Trạch Tây đã hiểu tâm trạng của bác Phương Hoa Dung lúc trước.

Kết hôn với người Nghiêm gia thật sự cần tinh thần can đảm.

Trước hết là tính của đàn ông Nghiêm gia đều có điểm ngang ngược bá đạo, hơn nữa thê khống và khống thê. Thật là muốn mạng. 

*Thê khống: chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng chấp niệm đối với vợ của mình (©Từ editor truyện Thê khống)

Nghiêm gia và gia đình quyền thế bình thường không giống nhau. Con dâu Nghiêm gia đều phải làm người quản lý gia đình.

Mộc Trạch Tây nhìn thấy bất kể là bà nội Doãn Tố Cầm hay là bác gái Phương Hoa Dung thì hai người làm con dâu Nghiêm gia đều phải gánh trách nhiệm rất nặng nề.

Mộc Trạch Tây chưa bao giờ học cách quản lý việc nhà…

Mẹ cô dạy rằng: “Không có gì thì khen chồng, mâu thuẫn thì dỗ chồng, làm nũng tăng yếu thế, giả khóc làm nũng dễ thương với chồng.” Chiến lược vợ yêu của phụ nữ hoa hồng.

Trở thành vợ Nghiêm Kỷ, nàng dâu trẻ của Nghiêm gia. Mộc Trạch Tây cảm thấy rất nặng nề.

Cô cảm thấy mình không thể gánh vác nổi.

Mộc Trạch Tây không dám hỏi “Em có thể không kết hôn à?”

Đó là một chút lợi ích của Nghiêm gia, sống nhưng không muốn quản lý việc nhà. Giống như Nghiêm Kỷ mại dâm mà không chịu trách nhiệm nghi phạm tội phạm.

Chỗ này mình không hiểu lắm, từ 白嫖 nghĩa là: Mại dâm hoặc nghĩa khác là như kiểu Chơi game không nạp tiền, đu idol không mua album, xem concert.

Hơn nữa khi Nghiêm Kỷ nói với cô như vậy thì có nghĩa là toàn bộ Nghiêm gia đều đã biết và chuẩn bị sẵn sàng.

Không phải anh tới cầu hôn mà tới để thông báo cho cô.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, cũng không dám lộ vẻ mặt không vui, “Em biết rồi, ngoan ngoan chờ anh về.”

Nghiêm Kỷ lại hôn cô rồi mới nỡ rời đi.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Gần rạng sáng hôm nay khi Mộc Trạch Tây đang ngủ ngon lành thì bé cưng đói bụng, khóc oa oa. Mộc Trạch Tây tính chờ theo thói quen.

Sau khi bé cưng khóc được một lúc thì Mộc Trạch Tây mới bất ngờ nhận ra. Cha đứa trẻ không ở đây!

Thời gian này không có người dỗ con, cũng không có người ôm bé cưng tới để Mộc Trạch Tây cho con bú.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể vội vàng thức dậy cho con bú sữa, thay tã cho con. Đứa bé trong lòng đang chậm chạp uống sữa, Mộc Trạch Tây buồn ngủ, trong cơn choáng váng, đầu dần dần gật xuống.

Nghiêm Kỷ mới đi hơn mười ngày, cảm xúc trong lòng Mộc Trạch Tây phức tạp.

Trước hết, cô ở nhà tổ của Nghiêm gia không quen, mặc dù có bà nội nhưng người Mộc Trạch Tây quen thuộc là Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ không ở đây, chung quy cảm giác thân thuộc sẽ ít đi.

Hơn nữa càng tới gần trung tâm Nghiêm gia, cô càng biết nhiều thứ hơn.

Nghiêm gia không phô trương, nếp nhà cũng chặt chẽ cẩn thận hơn. Nhưng thông tin được tiết lộ từ vài câu nói của các ông bà nội thật sự quá làm người khác giật mình.

Quyền thế của Nghiêm gia thật đáng kinh ngạc, Mộc Trạch Tây không nhịn được nghĩ, Nghiêm Kỷ của gia tộc như vậy mà cưới một dây tơ vàng giống như cô là đang làm cái gì?

Mà việc nuôi dạy con cái là của cả cha lẫn mẹ. Mặc dù ban ngày ở bên ông bà nội, được hai cụ nội ôm.

Nhưng cuối cùng vẫn phải đưa đến bên mẹ để bú sữa.

Mộc Trạch Tây là người mới làm mẹ, cha đứa trẻ lại không ở đây, Mộc Trạch Tây cảm nhận được làm cha mẹ phải sứt đầu mẻ trán.

Bé Nghiêm Hạp nhận mùi, lại còn nhỏ nên vừa đến buổi tối thì ai cũng không cần, chỉ nhận mẹ mình. Mộc Trạch Tây đến, tự trông con.

Trong thời gian dưỡng thai, Nghiêm Kỷ thường xuyên đọc sách, bé cưng nhận ra giọng của cha, nếu lâu không nghe sẽ khóc nháo.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể phát giọng của Nghiêm Kỷ cho bé cưng nghe, ru con, còn hiệu quả hơn cả bài hát ru ngủ.

Khi Nghiêm Kỷ gửi tin nhắn như thường lệ, Mộc Trạch Tây đã rất mệt cùng ngủ thiếp đi với bé cưng.

Tin tức truyền ra từng đợt, những tin tức lớn về núi Hồng Hà với ý nghĩa may mắn liên tiếp xuất hiện và liên tiếp truyền ra. Cùng với đó là xây dựng Lâm gia liên tiếp bị tuôn ra bê bối.

Ngay cả Mộc Trạch Tây cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột của vấn đề.

Cô ở nhà gió không thổi nắng không chiếu, ăn uống đầy đủ. Nghe những tin tức được truyền ra liên tục, cô biết Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang gian khổ cố gắng ở núi Hồng Hà.

Mộc Trạch Tây đột ngột nhận ra, cái này có hơi đã.

Buổi sáng hôm nay, Mộc Trạch Tây ôm bé cưng đang định đi xuống lầu thì nhìn thấy người lạ đến Nghiêm gia chơi.

Mộc Trạch Tây ôm con lập tức lùi về.

Khi gặp thím Lý, Mộc Trạch Tây kéo thím Lý hỏi, “Có chuyện gì vậy ạ? Tại sao có nhiều khách thế ạ?”

“Cô chủ, đây là dì Phương Đồng, em gái ruột bên nhà mẹ đẻ Phương gia của bà chủ, hình như cô ấy tự lái xe đi du lịch tình cờ đi ngang qua nên tới gặp bà chủ.”

Dì Phương Đồng? Cái tên Mộc Trạch Tây quen thuộc. Khi còn nhỏ, Mộc Trạch Tây đến nhà Nghiêm Kỷ đã từng gặp.

Phương Đồng đang kiểm tra xe cắm trại của cô ở trong vườn, thấy Mộc Trạch Tây ôm con tới, cô chỉ sửng sốt một chút đã nhớ ra Mộc Trạch Tây là ai.

“Cháu chào dì Phương Đồng.” Mộc Trạch Tây cười rất dịu dàng, chủ động chào hỏi.

Não Phương Đồng vẫn còn đang ngốc nghếch, “Nhóc Tây!”

Phương Đồng đi khắp cả nước quanh năm, khi nhận được tin mình có cháu ngoại, cô cũng ngốc nghếch giống như cháu trai Nghiêm Kỷ khi có con.

Vì ở khá xa nên cô không kịp về tham gia tiệc đầy tháng.

Người phụ nữ mà cháu trai Nghiêm Kỷ luôn nuôi ở bên ngoài, cô cháu dâu mà Nghiêm gia luôn cất giấu lại có thể là nhóc Tây?

Phương Đồng là em gái kém mười mấy tuổi của Phương Hoa Dung. Phương Đồng là người hoạt bát cởi mở, tính trẻ con, thường xuyên chơi đùa với bọn trẻ.

Đương nhiên cô biết cháu trai mình, Nghiêm Kỷ là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, giả vờ dịu dàng nhưng thật ra lòng dạ độc ác là một tên đểu cáng.

Nhưng cô nhớ Mộc Trạch Tây, thằng nhóc Nghiêm Kỷ kia lòng dạ độc ác thích bắt nạt người ta nhưng lại chiếm đoạt cô gái nhỏ.

Lúc trước khi cô bé dụ cậu chủ Lý gia tên là Lý Tuần đi hái anh túc của Nghiêm Kỷ, mặt Nghiêm Kỷ sầm xuống, anh rất tức giận, cứ khó chịu.

Cô bé người nhỏ nhưng suy nghĩ rất nhạy cảm đã nhận ra, hai mắt đẫm lệ tới tìm cô chuộc tội nói không nên hái hoa của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ nào tức giận vì hoa bị hái, anh tức giận vì nhóc Tây nói ngọt dụ cậu bé khác thôi.

Cô bé xinh xắn đáng yêu gặp khó khăn, thân là dì, tất nhiên Phương Đồng sẽ xung phong nhận việc làm người hòa giải, ba phải đại loại như vậy.

Thành công khiến Nghiêm Kỷ càng giận hơn, sách cũng không xem. Khi đó Phương Đồng cười rất vui.

Nghiêm Kỷ có tính độc chiếm mạnh, không hổ là con của chị gái và anh rể.

Nhiều năm sau đó không còn gặp cô bé nhóc Tây, cháu trai Nghiêm Kỷ cũng trưởng thành hơn, hơi trầm tĩnh. Hình như hai người chưa từng gặp lại.

Tuyệt đối không ngờ! Cô bé nhóc Tây không thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cháu trai cô!

“Còn tưởng là ai rơi vào hố. Quả nhiên nhóc Tây chạy không thoát, rơi vào người đứa cháu xấu xa của dì!”

Mộc Trạch Tây???

Phương Đồng ôm cháu ngoại mình cười rất vui, chị cả cô còn trẻ đã làm bà nội, cô cũng làm bà cô.

Phương Đồng khá trẻ, tính hiếu động, hoàn toàn khác Phương Hoa Dung.

Không có dáng vẻ ta đây của người lớn, chủ động bắt chuyện với Mộc Trạch Tây, cũng thám thính xem Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ là chuyện thế nào, thấy Mộc Trạch Tây không muốn nhiều lời, cô cũng không cố ép.

Không biết sẽ tốt, chị gái mình năm đó khóc ra sao, Phương Đồng vẫn còn nhớ. Trong nhà quyền thế có một số việc khó có thể lý lẽ rõ ràng, Phương Đồng không có đầu óc này.

Cô cũng không hỏi, lại tán gẫu những chuyện khác với Mộc Trạch Tây, lần này, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi.

Mấy năm nay Mộc Trạch Tây rất ít gặp người ngoài, khi cô gặp dì Phương Đồng thích tâm sự lại đi du lịch khắp nơi và có nhiều kiến thức, có thể nói cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Kiến thức về cuộc hành trình, dì Phương Đồng sáng tác văn học linh hoạt, Mộc Trạch Tây hứng thú nghe.

Phương Đồng như tìm được tri kỷ, cô kéo Mộc Trạch Tây nói không ngừng. Từ vườn hoa tới bàn ăn rồi lại đến phòng khách.

Phương Hoa Dung không thể không giảng đạo cho em gái.

Khi bà nói cô làm việc không đàng hoàng, Phương Đồng đã tập mãi thành quen cười hì hì, thẳng thắn thừa nhận cô không gánh vác việc gia tộc.

Phương Hoa Dung lại muốn tiếp tục giảng đạo, Phương Đồng hỏi thẳng, “Vậy chị và anh rể sao rồi? Cháu cũng đã có, còn cãi nhau nữa không?”

Phương Hoa Dung ngừng giảng đạo, mặc kệ cô.

Lát sau Phương Đồng tiếp tục nói chuyện trời đất với Mộc Trạch Tây.

Đã gần 20 ngày trôi qua mà Nghiêm Kỷ vẫn chưa về. Tin tức truyền tới, bởi vì tình hình đặc biệt nên phải vào núi sâu ở thêm một tuần.

Mà dì Phương Đồng cũng muốn xuất phát lần nữa.

Mộc Trạch Tây hơi mất mát, miễn cưỡng chia tay muốn tiễn cô.

Phương Đồng hỏi Mộc Trạch Tây, “Cháu muốn đi với dì hay không? Coi như là một chuyến du lịch tự túc?”

Mộc Trạch Tây nghe xong rất dao động, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cảm xúc dâng trào lại bị dập tắt.

Nghiêm Kỷ không cho cô ra ngoài, mà an ninh của nhà tổ Nghiêm gia được canh phòng rất nghiêm ngặt.

Phương Đồng nói có một hoạt động, cô ấy muốn đến một ngôi nhà trong núi ở thành phố vùng biên giới, đó là một thành phố bên cạnh thành phố Z.

Phong cảnh dọc đường đi tất nhiên hợp lòng người, cầu vồng chiều tà đẹp ngạc nhiên, cực kỳ đáng xem khi tự lái xe đi du lịch.

Cô ấy tham gia một lần toàn là những người đi vòng quanh trái đất hoặc là yêu du lịch, học giả thích văn học có duyên gặp gỡ.

Người làm văn học luôn có chút lãng mạn khó hiểu, hoặc là nói mạch não.

Cuộc gặp gỡ này không có tên gọi về tổ chức, toàn là đi tự phát, hôm nay tập hợp vào ngày X tháng X, bao nhiêu người đến thì tính bấy nhiêu người.

Nói đến đây, Phương Đồng nói, “Tây Tây à, cháu rất giống một cô gái đi du lịch vòng quanh thế giới bằng tuổi cháu mà dì đã gặp ở đó năm trước.”

Mộc Trạch Tây chấn động, cô lập tức cảm thấy có thể là La Nam Nam. Cô vội hỏi tên cô gái kia.

Phương Đồng nói không biết tên thật, các tác giả văn học ở đó đều liên lạc với nhau bằng tên bút danh.

“Bút danh rất kỳ lạ, tên là hệ thống TMD.”

Não Mộc Trạch Tây lập tức nổ tung! Nhanh chóng hỏi lại tình hình chi tiết.

Phương Đồng biết thì ra đó là người bạn tốt mà Mộc Trạch Tây đã lâu không gặp, nhưng thật tiếc là cô không lưu phương thức liên lạc nên không biết nhiều lắm.

Hơn nữa, Phương Đồng cẩn thận nhớ lại, cô còn vỗ đầu mình, “Dì lớn tuổi? Nên có chỗ không nhớ, không nhớ nhiều. Hơn nữa không biết năm nay tụ họp, hệ thống TMD có thể tham gia hay không.”

Trái tim Mộc Trạch Tây dao động.

Tự lái xe đi du lịch, tin tức La Nam Nam, đúng lúc Nghiêm Kỷ vẫn chưa về. Có một số việc rất giống như ý trời vẫy tay với Mộc Trạch Tây, đầy cám dỗ.

“Nhưng Nghiêm Kỷ… Không cho cháu ra ngoài…”

Phương Đồng chậc một tiếng, thằng nhóc kia đã có tiềm năng kim ốc tàng kiều từ nhỏ.

Đương nhiên Phương Đồng biết điểm ghê gớm của Nghiêm gia, vì để đề phòng Phương gia tới tìm mình, đối với phương diện này chính là phòng trước sẽ tránh được tai hoạ.

Cô vỗ ngực bảo đảm, không thành vấn đề, đi ra ngoài một thời gian.

Mộc Trạch Tây nghe xong.

Cô lập tức về thu dọn một túi lớn đồ dùng cho mẹ và bé. Xe cắm trại của Phương Đồng có đầy đủ cơ sở sinh hoạt. Những thứ cần mang đều là đồ dùng cho bé.

Mộc Trạch Tây tuyệt đối không mang theo tấm thẻ Nghiêm Kỷ cho cô mà tìm thẻ ngân hàng của chính mình, trong đó là số tiền cô kiếm được khi thêu hạt cườm.

Cũng may không cần mang sữa bột gì đó, chỉ cần mang theo đủ tiền, một người mẹ ăn no là hai mẹ con đều không cần lo.

Trước khi Mộc Trạch Tây nhận ra tính nghiêm trọng của việc đưa cháu trai Nghiêm gia đi, cô lên xe và đi về phía Tây Nam của cao nguyên.

Phương Đồng luôn to gan, cứ thế lái xe cắm trại đưa chắt trai và cháu dâu của Nghiêm gia đi.

Khi Nghiêm Kỷ đi ra từ trong núi sâu, anh nhận được tin, vợ mình mang theo con trai lại bỏ trốn…

Hoặc là do dì nhỏ anh xúi giục.