Mộc Trạch Tây sửng sốt một lúc mới chậm chạp hiểu ra ý Nghiêm Kỷ, anh muốn kết hôn với cô?!
Mộc Trạch Tây kinh sợ không biết nên phản ứng thế nào, tại sao lại kết hôn?! Trong đầu từ từ hiện ra dấu chấm hỏi? Có phải Nghiêm Kỷ lại phát điên hay không?
Mộc Trạch Tây nhận ra rằng dường như cô chưa bao giờ có ý thức yêu cầu Nghiêm Kỷ cho danh phận.
Rốt cuộc thì trong số những nhà quyền thế, có không ít người chưa lập gia đình đã có con. Chỉ cần đứa trẻ là gia tộc, mẹ ruột của đứa trẻ cũng không quá quan trọng.
Bên ngoài đồn rằng người phụ nữ không danh không phận bên cạnh Thái Tử Nghiêm Kỷ của Nghiêm gia cũng bám chặt lấy anh, sau đó chưa kết hôn đã có con.
Nghiêm gia xưa nay thiếu con cháu, con riêng thì sao, cũng là thương.
Cũng có người nói Nghiêm Kỷ hờ hững lạnh nhạt, thận đi tim không đi, bên ngoài làm lớn nuôi bụng phụ nữ, chỉ cần đứa trẻ. Vậy nên mẹ ruột đứa trẻ luôn được giữ bí mật.
Bát nước bẩn này hướng về Nghiêm Kỷ.
Mối quan hệ giữa Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây luôn phức tạp như vậy, thế nên suy đoán mà không biết cũng không sai.
Còn Nghiêm Kỷ vẫn luôn ở đó, không có người phụ nữ nào khác bên cạnh anh.
Trừ việc hai người không có danh phận thì Nghiêm Kỷ tương đối mạnh mẽ, anh luôn lấy thân phận người chồng đối với cô.
Hai người ở chung một chỗ, từ mang thai đến sinh con, đến chăm sóc em bé. Nghiêm Kỷ đã làm tốt những gì anh nên gánh vác và phụ trách.
Anh cho danh phận thật đúng là danh chính ngôn thuận…
Không đợi Mộc Trạch Tây trả lời, điện thoại Nghiêm Kỷ vang lên.
Mộc Trạch Tây vội bế con trai, đứa trẻ mềm mại nho nhỏ sắp khóc khi rời khỏi vòng tay của cha mình.
Mộc Trạch Tây vừa ôm con dỗ vừa dựng tai lên nghe.
Lâm Thi Vũ ở núi Hồng Hà đã xảy ra chuyện, hình như tình hình rất nghiêm trọng, cần người chủ quản đích thân đến đó.
Chuyện núi Hồng Hà bên đó thực ra chưa bao giờ kết thúc.
Mộc Trạch Tây mang thai, tất nhiên Nghiêm Kỷ sẽ tự tay chăm sóc. Vậy nên ngoại trừ Lâm Thi Vũ có liên quan đến mình thì trước giờ vẫn là Lý Tuần và Triệu Nhạc Sinh đảm đương.
Cuối cùng bây giờ không đảm đương được nữa.
Điều này có khả năng anh phải đi một chuyến và rời đi hơn mười ngày.
Vợ vừa sinh xong không lâu, con cũng mềm mềm trẻ thơ. Nghiêm Kỷ cau mày không muốn chia tay, báo cho Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây lắc đầu, nhưng thật ra cô không sao, dù sao nghiệp lớn nhiều việc. Nghiêm Kỷ luôn luôn dính một chỗ với cô mới kỳ lạ.
Hơn nữa, đi công tác thì việc chụp ảnh cưới và công bố tin kết hôn phải chậm lại, Mộc Trạch Tây vui mừng ôm con khẽ ngâm nga.
Lại để cô tìm cơ hội trốn tránh.
Nghiêm Kỷ nghiến răng, kiểu gì cũng phải ôm Mộc Trạch Tây trừng phạt cưỡng hôn một lúc, quấy loạn làm xáo trộn tất cả những bài hát mà cô đang ngâm nga.
Hôn đến khi chân cô mềm nhũn, ngâm nga rên khẽ mới buông tha.
Đôi khi Nghiêm Kỷ thật sự không hiểu mạch não Mộc Trạch Tây. Cô không nghĩ tới danh phận, cũng không màng đến những tin đồn không hay về việc chưa kết hôn đã có con.
Giá trị đối xử của cô với bản thân tương đối thấp so với giá trị đối xử của người khác đối với cô. Nếu cô thật sự là người phụ nữ anh bao nuôi, anh không cho cô danh phận thì đoán chừng cô cũng không dám khóc.
Mặc dù Vạn Dung mạnh mẽ nhưng Mộc gia cũng không thiếu tình yêu, tại sao Mộc Trạch Tây lại có tính cách này?
Hay là không muốn kết hôn với anh nên không thèm để ý?
Nghiêm Kỷ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô, “Vậy đợi anh về chụp ảnh cưới rồi mới hoàn toàn công bố tin tức, anh cũng sợ nếu anh không ở bên cạnh em thì người khác sẽ lấy chuyện này làm to chuyện.”
Mộc Trạch Tây nghe xong, cô không khỏi thất thần.
Nghiêm Kỷ thật sự muốn kết hôn với cô? Cô phải sống cả đời với Nghiêm Kỷ? Quãng đời còn lại cùng nhau? Thật sự có thể chứ…
Nghiêm Kỷ thấy cô cứ ngơ ngác không phản ứng, sau đó lại vô thức cúi thấp đầu, cô không trả lời, không biết cô đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Nghiêm Kỷ càng buồn hơn. Mộc Trạch Tây luôn trong tầm kiểm soát nhưng lại giống như từ trước đến giờ anh không thể nắm được cảm xúc của cô.
Vì cô không yêu anh sâu đậm như vậy, mà anh quá dễ lo được lo mất, thế nào cũng phải liều chết bắt lấy cô.
Buồn phiền, Nghiêm Kỷ nghĩ, tốt hơn là nên làm cô một trận trước.
Nghiêm Kỷ bế con trai đã được ru ngủ thả lên nôi em bé.
Khiêng Mộc Trạch Tây đi về giường, Mộc Trạch Tây lập tức biết anh có ý gì, cô vội ngoi lên, “Con ở đâu!”
Nghiêm Kỷ đẩy cô lên giường, lập tức vén đồ ngủ lỏng lẻo của cô lên.
Bộ ngực to lớn đang trong thời kỳ cho con bú lập tức nhảy ra, trắng sáng đung đưa ở đó.
Nghiêm Kỷ vừa sờ vú vừa ấn cô xuống.
Ngậm lấy môi cô gặm cắn, dùng thứ đang cứng lên dưới hông đâm cô, “Vậy lát nữa em kêu nhỏ một chút, đừng làm ồn con trai, nó tỉnh sẽ không được.”
Mộc Trạch Tây nghe Nghiêm Kỷ nói bóng nói gió, cô phát hiện không ổn.
Nghiêm Kỷ ra ngoài ở đã lâu nên thật sự nhớ cô, cô cũng đã ở cữ xong được một thời gian ngắn, Mộc Trạch Tây đã hồi phục. Phải nên thân mật.
Nghiêm Kỷ đè lên Mộc Trạch Tây, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bộ ngực mềm mại rồi xoa bóp, véo bộ ngực lớn.
Vươn lưỡi mềm quét liếm quanh quầng vú, lại bắn lưỡi khiêu khích núm vú đang to ra như quả anh đào vì cho con bú của Mộc Trạch Tây.
Núm vú Mộc Trạch Tây đang trong thời kỳ cho con bú nên rất nhạy cảm, bị kích thích như vậy thì đầu vú sẽ lập tức cứng lên.
Cơ thể Mộc Trạch Tây rung rung, cô lập tức ưm ư đẩy Nghiêm Kỷ. “Nghiêm Kỷ! Anh Đừng liếm! Một lát nữa sẽ bị tràn sữa!”
Nghiêm Kỷ mắt điếc tai ngơ, vùi mặt vào ngực Mộc Trạch Tây ngửi hôn mùi sữa mẹ của cô.
“Con đã ăn no, em hay dư sữa, tràn ra một tí cũng không sao.”
Nghiêm Kỷ tiếp tục quét liếm đầu vú ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi ướt mềm quét liếm, khiêu khích khi mạnh khi nhẹ.
Không giống như một đứa trẻ mút sữa, người đàn ông này nhiều kỹ xảo mang theo tình dục khiêu khích, khiến cho Mộc Trạch Tây không thể chịu được.
Bàn tay to ấm áp của Nghiêm Kỷ sờ loạn khắp nơi, dường như mang điện lưu luyến vuốt ve trên người Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây thở dốc, toàn thân tê dại bị điện giật. Bộ ngực thở dữ dội, hai bầu ngực lớn lên xuống rõ ràng.
Hai chân liên tục kẹp xoa.
Nghiêm Kỷ thấy cô đã động tình. Anh há đôi môi mỏng ra rộng hơn, ngậm hết bầu ngực to tròn của cô, liếm láp trong phạm vi rộng.
Vì xuất phát từ thói quen cho con bú nên Mộc Trạch Tây vô thức ôm lấy đầu Nghiêm Kỷ, ấn anh sâu hơn.
Nghiêm Kỷ cũng thuận thế ăn nhiều hơn, ăn bộ ngực lớn vang lên tiếng chụt chụt.
Tay còn lại tìm kiếm đến nơi dung tục của Mộc Trạch Tây, vừa sờ đã ướt. Nghiêm Kỷ cong môi cười xấu xa, ngón tay quấy loạn khiến nước sắc xuân liên tục chảy róc rách.
Anh liếm khuôn mặt hơi đỏ của cô, “Tây Tây, em ướt ha.”
Mộc Trạch Tây cũng nghe thấy tiếng nước, cô xấu hổ che kín mặt.
Cô sinh con, lại đang trong thời kỳ cho con bú, món ăn bài thuốc tẩm bổ cũng không ít, tẩm bổ đến nỗi nét mặt hồng hào.
Thỉnh thoảng Nghiêm Kỷ cọ xát cô vài cái, cô đỏ mặt thở hổn hển, nhạy cảm đa tình. Chỉ là do ở cữ nên hai người không thực sự thân mật.
Đương nhiên Nghiêm Kỷ cũng biết Mộc Trạch Tây bây giờ nhạy cảm, gương mặt cô hồng hào mềm mại, giống như sự ẩm ướt đỏ mềm sau khi hai người lên giường.
Phụ nữ mang thai quyến rũ và phụ nữ đã sinh con cũng quyến rũ. Mộc Trạch Tây quyến rũ anh khắp nơi. Thường khiến Nghiêm Kỷ không thể kiểm soát.
Nên anh cố ý trêu cô, dụ dỗ khiến cô động tình.
Anh lập tức cởi bỏ chiếc quần lót ẩm ướt của Mộc Trạch Tây.
Tách đùi cô ra, hai ngón tay tách cánh hoa để nhìn. Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào âm đạo ánh nước dầm dề, liên tục run rẩy đóng mở cực kỳ đẹp.
Đầu óc Mộc Trạch Tây nổ tung, giãy giụa muốn khép hai chân lại, “Đừng xem! Đừng mở ra!”
Phụ nữ sau khi sinh con mặc dù nơi riêng tư không có gì thay đổi nhưng vẫn không nhịn được sợ nơi riêng tư của mình thay đổi.
Nghiêm Kỷ bắt lấy không cho cô khép lại, mở hai chân cô ra rộng hơn, đầu chen vào hôn liếm cô bé thẹn thùng ướt át.
Anh dùng tay xoa xoa hột le Mộc Trạch Tây, môi mỏng mút vào trêu chọc nơi đó, ngón tay còn lại từ từ cắm vào moi đào để cô mở rộng.
Mộc Trạch Tây hét lên một tiếng, lại nghĩ đến con trai nên nhịn xuống, nhưng cơ thể run rẩy mạnh mẽ.
Âm đạo liên tục siết chặt, mút ngón tay chặt vô cùng. Cảm nhận được cảm giác hút xoắn đã lâu của âm đạo, Nghiêm Kỷ thốt ra tiếng cảm thán.
“Có thay đổi, nó càng thích chảy nước hơn, kẹp người hơn. Tay chồng vừa đút vào đã hút chặt, đây là muốn dương vật của chồng?”
Mộc Trạch Tây lại đỏ mặt trước những lời tục tĩu của anh, cô nhìn nôi em bé, cục cưng đang ngủ ngoan.
“Con trai ở đây! Anh đừng dạy hư nó!”
Bây giờ em bé có thể nghe được cái gì.
Nhưng Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ xấu hổ bực bội hờn dỗi của cô, trong lòng anh tràn đầy. Không kết hôn là điều không thể, trước khi tịch thu nhà để đấy, Nghiêm Kỷ không cảm thấy yên tâm.
“Đúng, chồng hư, chồng hay cắm làm Tây Tây khó chịu.” Nghiêm Kỷ cúi người đè Mộc Trạch Tây rồi hôn cô, giao đuổi với cái lưỡi mềm mại của cô, thâm tình hôn nồng nhiệt.
Ngọn lửa dục vọng mãnh liệt trong lòng Mộc Trạch Tây lại bị chọc nổi lên, cơ thể như nước bập bềnh, cô lập tức mềm nhũn.
Hai mắt mơ màng, ý thức bay xa, chỉ biết ngẩng đầu hôn nồng nhiệt cùng Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ vô cùng lo lắng cởi sạch quần áo của mình, để lộ cơ thể cường tráng phủ lên Mộc Trạch Tây, dương vật trướng đỏ to lớn đã sớm vận sức chờ xuất trận.
Nghiêm Kỷ đặt tay Mộc Trạch Tây lên dương vật của mình rồi từ từ vuốt ve, giọng khàn nhỏ, anh đưa tay vào trong âm đạo Mộc Trạch Tây, cắm khuấy ướt át.