Xe cắm trại đi một mạch về hướng Tây Nam, phong cảnh khác nhau.
Mộc Trạch Tây ngồi trong xe, dọc đường đi ngắm mặt trời mới mọc ở phía Đông trong cánh đồng hoang vu, ánh sáng mặt trời mọc từ đường chân trời.
Khi chiều tà chầm chậm, ánh sáng cầu hình vòm rất xa, mỗi lần Phương Đồng chọn một nơi để dừng xe, hai người và một em bé rất thưởng thức.
Đây là một chuyến đi đặc biệt đối với Mộc Trạch Tây.
Cô rất vui.
Con không làm ầm ĩ, yên tĩnh. Mộc Trạch Tây bây giờ đã thật sự quen với việc chăm con, có giọng nói của cha bé ở đây, cô có thể chăm dễ hơn một nửa.
Khi Mộc Trạch Tây lại phát giọng nói của cha bé cho con nghe, cô cũng suy nghĩ.
Khi Mộc Trạch Tây cầm thẻ ngân hàng của mình, cầm hai tấm thẻ bảo đảm của Nghiêm gia mà cô đã chuẩn bị trước đó, cô cũng có một chiếc điện thoại dự phòng mà Nghiêm Kỷ không biết.
Cô chỉ loáng thoáng biết thứ cô đang nghĩ không chỉ là một lần du lịch tự lái, hơn nữa cô cảm thấy bất an vì ý tưởng này.
Không được để Nghiêm Kỷ biết…
Khi đám Mộc Trạch Tây đến là vào buổi tối, sớm hơn hai ngày so với ngày đã định, rất nhiều người yêu thích văn học đã tụ tập ở đó.
Còn nổi lửa trại, vây quanh lửa trại đàn hát Ukulele.
Phương Đồng vừa bước vào đã nhiệt tình chào đón những người yêu thích văn học mà cô quen, cũng kéo Mộc Trạch Tây vào giới thiệu.
Khi nghe Phương Đồng nói Mộc Trạch Tây ôm con thơ rời khỏi người chồng dính người có dục vọng kiểm soát mạnh mẽ, Mộc Trạch Tây lái xe cắm trại du lịch tự lái lên đường đến đây, một nhóm người đã bùng nổ.
Mộc Trạch Tây ôm con rụt rụt, “Dì Phương Đồng, dì nói thật vậy có ổn không?…”
“Sự thật nhé! Hơn nữa người ở đây có tính bao dung rất lớn. Cháu còn ở đây mấy ngày nữa, sẽ luôn có người hỏi cháu.”
Bọn họ vốn là những người thích kích thích và tự do, đối với chuyện như vậy, bọn họ cảm thấy Mộc Trạch Tây ngầu và lãng mạn.
Ngay lập tức, Mộc Trạch Tây đang ôm bé cưng đi lên. Tính Mộc Trạch Tây vốn dễ thu hút người khác, cô lập tức tán gẫu.
Khi Mộc Trạch Tây trò chuyện mới phát hiện, trong nhóm người ở đây có người mang thai trong cuộc hành trình, sau khi sinh xong thì ôm con tiếp tục cuộc hành trình.
Họ là một nhóm người lãng mạn có sự đam mê không ngừng đập.
May mà bé Nghiêm Hạp cho dù năng lực cũng không mất bình tĩnh, đám người náo nhiệt cũng không sợ, nằm trong ngực mẹ lắc tay lung tung ăn ngón tay.
Mộc Trạch Tây không quên thám thính tin tức "Hệ thống TMD", nhưng thật đáng tiếc, có người cho cô biết "Hệ thống TMD" có thể sẽ không đến.
Dường như cô ấy đã lên kế hoạch đi du lịch, năm nay ở quốc gia X, không kịp thời gian trở về, năm nay cô ấy sẽ không về nước.
Mộc Trạch Tây hơi thất vọng…
Không biết mấy năm nay La Nam Nam đang làm gì, cô ấy đã đi đâu. Dường như cô và cô ấy giống nhau, đều không ai biết.
Phương Đồng ôm bé Nghiêm Hạp, dùng vai chạm cô, khuyên giải an ủi, “Mặc dù tiếc là cháu và người chị em của cháu không gặp được nhau trên cùng một hành trình, nhưng cháu cũng phải tận hưởng chuyến đi của mình, phải không?”
Mộc Trạch Tây nhớ lại những gì cô và La Nam Nam đã từng nói trước đây, không sợ chia xa, cô cười gật đầu, thấy thoải mái hơn chút.
Mộc Trạch Tây đã trải qua hai ngày thú vị ở đây với những người từ Nam đến Bắc, nhân tiện làm vài hành động nhỏ.
Sau khi cô dỗ bé cưng ngủ, cô giao con cho Phương Đồng, nhân cơ hội này đi dạo. Đi tới một con đường trong Homestay.
Dựa theo bảng số xe, cô tìm được một xe hơi hạng sang với thương hiệu quen thuộc.
Hai vệ sĩ chuyên nghiệp cao lớn mặc vest đen đi xuống, một nam một nữ, giống như nhân viên an ninh của Nghiêm gia.
Mộc Trạch Tây tới gần, đó không phải là cách xưng hô mà vệ sĩ Nghiêm gia sẽ gọi cô, “Cô chủ.”
Nữ nhân viên an ninh tự giới thiệu công ty một lần, hai bên xác nhận đơn đặt hàng.
Bởi vì Mộc Trạch Tây không biết dì Phương Đồng sẽ ở lại thêm một ngày nên cô đành phải cho người chờ thêm một ngày, hơn nữa cô sẽ trả phí dựa theo thời gian cho hai người như cũ.
Hơn nữa chỉ có một điều kiện, Mộc Trạch Tây đưa cho bọn họ hai tờ giấy chứng nhận, cô nói nếu có bất kỳ ai thắc mắc về danh tính của bọn họ thì chỉ cần trình giấy chứng nhận và nói rằng họ là nhân viên an ninh của Nghiêm gia là được.
Hai vệ sĩ chuyên nghiệp lắng nghe và làm theo yêu cầu của khách hàng.
Công ty bọn họ chuyên bán dịch vụ an ninh, lần đầu tiên nhận đơn đặt hàng chỉ định xe hạng sang, đến đây nhưng không đi mà đợi thêm một ngày, lại chỉ hộ tống đến sân bay.
Tuy lạ nhưng khách hàng này trả nhiều, thời gian chờ cũng trả thêm phí, làm ít mà vẫn có lãi.
Mộc Trạch Tây đi về, mới vừa đi hai bước thì tình cờ nhìn thấy ánh lửa đỏ rực trong khu rừng cạnh lối đi, hình như là thuốc lá.
Xung quanh đây thường có người ra ngoài đi dạo và nhân tiện hút thuốc, Mộc Trạch Tây không để ý lắm.
Gió bắt đầu thổi, rừng cây vang lên tiếng xào xạc, mây mỏng che khuất vầng trăng sáng, hơi đáng sợ. Mộc Trạch Tây xoa hai vai, chạy nhanh về.
Ngón tay dài của Nghiêm Kỷ búng khói bụi, nhìn bóng dáng nhanh như thỏ của Mộc Trạch Tây, anh hít một hơi thật sâu.
Giọng lạnh lùng, “Chuẩn bị thật sự ổn thỏa, vẫn không trung thực, không nghe lời!”
Mấy ngày nay Mộc Trạch Tây đi theo dì nhỏ Phương Đồng, xem cô chơi vui vẻ ra sao, Nghiêm Kỷ cũng yên lặng đi theo, không quản.
Nhưng những hành động nhỏ liên tiếp của cô cũng thật kỹ càng! Ban đầu, Nghiêm Kỷ giận đến mức định kéo Mộc Trạch Tây vào rừng rậm làm một trận mạnh mẽ, xem cô còn dám chạy hay không.
Nhưng trong hai ngày qua, anh nhìn ra Mộc Trạch Tây vẫn còn do dự, Nghiêm Kỷ định cho cô một cơ hội, để xem liệu cuối cùng cô có thể kìm cương trước bờ vực hay không.
Nhóm phượt thủ luôn đến nhanh và đi cũng nhanh, bọn họ mãi mãi di chuyển, mãi mãi ở trên đường.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt một lần nữa.
Điểm đến tiếp theo của Phương Đồng đã được xác định, so với biên giới, lần này cô ấy không đề nghị Mộc Trạch Tây có đi hay không, mà cô ấy muốn đưa Mộc Trạch Tây về Nghiêm gia.
Đúng lúc có phượt thủ cũng đi, kêu gọi Phương Đồng cùng nhau tổ chức thành đoàn. Mộc Trạch Tây tìm cơ hội này nói không cần dì đưa cô về, mất thời gian đi lại.
Mộc Trạch Tây chỉ một chiếc xe màu đen ở cách đó không xa, trên xe có hai vệ sĩ một nam một nữ, cô nói xe Nghiêm gia đã tới đón cô. Để dì yên tâm tiếp tục cuộc hành trình, cô về Nghiêm gia.
Phương Đồng cũng là người thông minh, vừa thấy Nghiêm gia tới đón người, cô cũng yên tâm.
Cứ như vậy. Mộc Trạch Tây chia tay Phương Đồng.
Mộc Trạch Tây ôm bé cưng đến gần chiếc xe.
Mộc Trạch Tây đã xác nhận đơn hàng trước một ngày, nữ nhân viên an ninh mở cửa xe, “Cô Mộc, đích đến của chuyến đi lần này là hộ tống cô đến sân bay XX. Mời cô lên xe.”
Mộc Trạch Tây gật đầu, lòng lo sợ bất an ngồi lên xe.
Đúng lúc này, điện thoại Mộc Trạch Tây nhận được một tin nhắn,【Chưa đặt tên: Vừa vừa thôi nhé.】
Mộc Trạch Tây quay cuồng, mặc dù không phải số Nghiêm Kỷ nhưng cách dùng từ linh hoạt và tiết kiệm như vậy giống như những gì Nghiêm Kỷ chính miệng nói trước mặt cô.
Lạnh co người.
Nghiêm Kỷ đi ra từ trong núi?!
【Đừng quá can đảm. Về nhà.】
Trái tim Mộc Trạch Tây đập loạn xạ. Mộc Trạch Tây không đọc những dòng sau, cô lập tức block, xóa rồi tắt điện thoại, ba lần liên tiếp.
Đầu óc Mộc Trạch Tây bây giờ trống rỗng, cô không biết tại sao mình lại muốn làm thế, đó là một kiểu trốn tránh theo bản năng.
Rõ ràng biết không thể chạy nhưng tại sao lại muốn chạy? Phải kịp thời ngăn chặn tổn hại, kéo số về liên lạc hay sao? Ngoan ngoãn trở về Nghiêm gia?
Mộc Trạch Tây còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì vào lúc này, bé Nghiêm Hạp lại khóc không ngừng, bé vừa được bú sữa, cũng không phải đói.
Mộc Trạch Tây chỉ có thể dỗ con, xe bắt đầu khởi động.
Xe còn chưa đi được hai dặm đã dừng lại, Mộc Trạch Tây đang dỗ con trai ngẩng đầu nhìn.
Phía trước xây dựng trạm gác kiểm tra chặn đường, còn có nhân viên an ninh quen mặt của Nghiêm gia.
Nghiêm Kỷ mặc áo khoác đứng cạnh trạm gác chắn đường, gió thổi tung một lọn tóc chải ngược rơi xuống, lắc lư trên đôi mắt đào hoa thon dài híp lại, có cảm giác lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Trái tim Mộc Trạch Tây lạnh giá khi nhìn thấy anh.
Hóa ra Nghiêm Kỷ vẫn luôn ở gần đây, thậm chí Mộc Trạch Tây còn nhớ tới ánh lửa thuốc lá đỏ rực vào đêm hôm trước, có thể là Nghiêm Kỷ…