Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 593: Đáp trả.




Chương 593: Đáp trả.

Cho dù bận rộn như thế nào đi chăng nữa thì Long vẫn dùng bữa tối rất đúng giờ.

Lúc này hắn đang ngồi bên bàn ăn thưởng thức bữa ăn với đầy đủ mỹ vị nhân gian cùng với các món yêu thích của mình.

Nhưng cho dù vậy bữa ăn hôm nay của hắn không ngon miệng chút nào, trong đầu Long lúc này đều đang là vấn đề của căn cứ Nam Dương bốn. Hắn đang chờ tin tức từ lực lượng tiền trạm, rốt cuộc là lý do gì khiến căn cứ mất liên lạc.

Mặc dù trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra lý do sau những tin tức điện tín được gửi về, khả năng rất cao căn cứ đã hoàn toàn thất thủ. Điều hắn lo lắng hơn là ba quả boom nguyên tử đang được bảo quản ở căn cứ liệu có rơi vào tay những kẻ t·ấn c·ông hay không.

Ba quả boom nguyên tử nếu rơi vào tay những kẻ t·ấn c·ông thì đó là một mối nguy hiểm đối với Nam Tinh. Long cũng không muốn nó p·hát n·ổ ngay bên cạnh cung điện hoàng gia của mình.

“Bệ hạ! Các vị tướng quân cầu kiến.”

Lúc này Linh Uyên tiến tới bên cạnh Long bẩm báo.

“Để bọn họ vào! Mang thêm đồ ăn lên, những người còn lại rời khỏi đây đi.”

Long ra lệnh, nhưng tay hắn cũng không dừng lại tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.

Rất nhanh các tướng lĩnh của bộ quốc phòng, quân cận vệ và cả tình báo đều có mặt trong phòng ăn.

Có lẽ bởi vì chuyện của căn cứ Nam Dương bốn khiến các tướng lĩnh đều không có hứng thú ăn uống, tất cả vậy mà đều chưa dùng cơm chờ đợi ở bộ tổng tư lệnh để chờ tin tức truyền về. Ngay khi có được tin tức bọn hắn liền chạy thẳng tới cung điện hoàng gia chỉ cách một con đường. Vì thế hiện tại bọn hắn đều lần lượt ngồi sang hai bên bàn ăn chờ đợi bữa ăn được đưa lên.

Nhưng bởi vì hiện tại chỉ có hai người Linh Uyên cùng Linh Tuyền phục vụ nên việc lên đồ cũng chậm hơn rất nhiều. Không có cách để đảm bảo bí mật cũng chỉ có hai nàng mới được phép có mặt trong phòng ăn lúc này, tất cả người hầu khác đều phải chờ ngoài cửa dưới sự canh gác của những người lính quân cận vệ.

Trong suốt thời gian chờ đợi lên món những tướng lĩnh như Đức Bình đều rất muốn mở miệng nhưng lại bị Long ngăn lại.

“Ăn trước đi! Các ngươi không ăn uống đầy đủ làm sao có sức khỏe để làm việc.”

Long dường như không lo lắng chút nào, hắn cực kỳ bình tĩnh thưởng thức bữa ăn của mình, nhưng kỳ thực hắn ăn không hề ngon chỉ là cố nuốt hết số đồ ăn này càng nhanh càng tốt và thể hiện thái độ để trấn an các tướng lĩnh thôi.

Các tướng lĩnh thấy vậy cũng không nói thêm lời nào bắt đầu hoàn thành bữa ăn tối của mình.

Bữa ăn diễn ra trong khoảng mười lăm phút. Suốt bữa ăn tất cả mọi người đều không nói một lời về công việc, nhưng việc nhà lại được bọn hắn chia sẻ rất nhiều không khí trong bữa ăn trở nên thoải mái hơn.



Nhưng sau khi bữa ăn kết thúc mọi thứ lại trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Không chờ Linh Uyên cùng Linh Tuyền dọn chén bát trên bàn Long đã hỏi.

“Thế nào?’

Long chỉ hỏi một câu, nhưng những người bên trong này cũng hiểu được ý của Long là gì.

Bọn hắn đều đưa ánh mắt về phía Đức Bình, trước khi tới đây tất cả đều đã thống nhất để Đức Bình trình bày.

“Thưa bệ hạ! Phi đội không thể tiếp cận căn cứ, bọn hắn phát hiện có phóng xạ rất nhiều xung quanh khu vực căn cứ, khu vực xung quanh quá nguy hiểm bọn hắn không dám tiếp.”

Càng tiếp cận gần căn cứ, phi đội càng phát hiện phóng xạ tăng cao, vì thế sau khi hoàn thành một vòng xung quanh căn cứ phi đội xác nhận không có đường tiếp cận liền lập tức rời đi.

Nghe báo cáo này trái tim đang treo cao của Long cũng thả xuống. Xem ra người ở căn cứ đã không để boom lọt vào tay kẻ địch.

“Ta có một thắc mắc! Không có mật mã làm sao bọn hắn có thể kích hoạt được boom.”

Cồ Lâm Biên hỏi.

Hắn chỉ là giám đốc tình báo, thật sự không hiểu về cơ chế hoạt động của lực lượng h·ạt n·hân chiến lược.

“Mật mã chỉ là tín hiệu để thực hiện chiến dịch thôi, về bản chất các kỹ sư ở căn cứ vẫn có thể kích hoạt boom.”

Đức Bình trả lời.

Hiện tại ông ta là chỉ huy của lực lượng h·ạt n·hân chiến lược vì thế ông ta hiểu rõ quá trình hoạt động của hệ thống này.

Kỳ thực mật mã h·ạt n·hân của các siêu cường h·ạt n·hân là mật mã kích hoạt hệ thống t·ên l·ửa h·ạt n·hân chứ không phải là mật mã cho boom h·ạt n·hân.

Dù sao boom h·ạt n·hân cũng cần một quá trình đưa lên máy bay, vì thế các phi công mới là những người quyết định có kích hoạt boom hay không. Khác hoàn toàn với hệ thống t·ên l·ửa chiến lược có thể thiết lập hệ thống phóng điện tử cần mật mã để kích hoạt.

“Như vậy xem ra căn cứ đã thất thủ, trước khi những kẻ t·ấn c·ông có thể kiểm soát toàn bộ căn cứ bọn hắn đã kích nổ quả boom.”

Thạch Kính Minh đưa ra kết luận.



“Như vậy chủ mưu vụ t·ấn c·ông này là ai?”

Long hỏi.

Các tướng lĩnh nhìn nhau cuối cùng vẫn là Đức Bình lên tiếng.

“Chúng thần vẫn chưa xác định được chủ mưu thưa bệ hạ. Nhưng theo tin tức cuối cùng chúng ta nhận được có tổng cộng hai mươi tên cao cấp siêu phàm giả tham gia t·ấn c·ông.”

“Hai mươi?”

Long hỏi.

“Đúng vậy! Hai mươi thưa bệ, có thể là nhiều hơn chỉ là lực lượng đồn trú không thể phát hiện nhiều hơn.”

Đức Bình trả lời.

“Có thể một lúc phái ra hai mươi cao cấp siêu phàm giả cho nhiệm vụ lần này. Không phải thế lực nào cũng làm được, cộng thêm đợt rò rỉ thông tin hơn ba tháng trước, Mặc dù chưa có bằng chứng chính xác nhưng chúng ta có thể phần nào đoán ra chỉ có một trong hai Thánh quốc cùng Đế quốc có khả năng. Nhưng dựa theo vị trí cùng tình huống của căn cứ Đế quốc là phía có tỷ lệ lớn nhất.”

Cồ Lâm Biên trình bày.

“Đế quốc sao?”

Long rơi vào trầm tư, ngón tay hắn gõ lên mặt bàn.

“Chỉ là nghi ngờ, chưa có bằng chứng thưa bệ hạ.”

Thạch Kính Minh nhắc nhở.

Nghe vậy ngón tay đang gõ bàn của Long dừng lại hắn nhìn Thạch Kính Minh hỏi.

“Chúng ta còn cần bằng chứng chính xác sao?”

“Vâng?”



Thạch Kính Minh không hiểu ý của Long, biểu cảm trên mặt hắn rất hoang mang.

“Quan trọng hiện tại là căn cứ chiến lược của chúng ta bị t·ấn c·ông và việc của chúng ta phải làm là đưa ra hành động đáp trả tương xứng.”

Long nói.

Rồi hắn nhìn sang cố vấn h·ạt n·hân chiến lược.

“Mệnh lệnh phi đội sẵn sàng chiến đấu. Đưa mật mã tới đây.”

“Bệ hạ! Chúng ta vẫn chưa xác nhận.”

Thạch Kính Minh lên tiếng.

“Không cần thiết phải xác nhận. Chúng ta phải cho đối phương thấy hậu quả của việc t·ấn c·ông căn cứ của chúng ta sẽ như thế nào. Cho dù có sai đi chăng nữa.”

Long nghiêm mặt nói, rồi hắn nhìn tất cả mọi người trong phòng.

“Chúng ta hiện tại đang là kẻ thù của thế giới loài người. Nếu chúng ta thể hiện sự yếu thế bọn hắn sẽ lập tức lao vào như lũ sói đói. Phải cho kẻ thù của chúng ta biết chọc giận chúng ta sẽ có hậu quả như thế nào. Cho dù bọn hắn có vô tội.”

Dừng lại một chút Long cười khẩy tiếp tục nói.

“Huống chi! Đế quốc vẫn còn là kẻ thù của chúng ta, các ngươi quên rằng hai bên hiện tại đã tuyên chiến với nhau ư? Chúng ta t·ấn c·ông kẻ thù của mình có vấn đề gì sao?”

Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau.

“Bệ hạ nói đúng! Chúng ta không cần thiết phải có chứng cứ, huống chi trên danh nghĩa Đế quốc vẫn là kẻ thù của chúng ta. Tấn công kẻ thù rất dễ hiểu.”

Phùng Cương c·ướp lời phụ họa.

Mặc dù sức mạnh hiện tại của Nam Tinh không nhỏ nhưng phần lớn tướng lĩnh Nam Tinh đều vẫn giữ một vài thói quen của thời đại trước, họ có mối e ngại không nhỏ với Đế quốc. Cho nên khi nghe Long nói sẽ t·ấn c·ông Đế quốc tất cả mọi người đều có một mối lo ngại.

“Tốt cứ quyết định như vậy đi! Bây giờ trời cũng đã tối ngày mai chiến dịch sẽ bắt đầu.”

Công nghệ hiện tại bay ban đêm là điều điên rồ vì thế chỉ có thể chờ tới sáng ngày mai.

“Bây giờ ta muốn các ngươi xây dựng kế hoạch để chính thức đưa các căn cứ nước ngoài ra ánh sáng. Chúng ta không cần thiết phải che dấu nữa.”

Long ra lệnh.