Chương 594: Xuôi nam.
Cảm ơn oaithuong đã tặng quà.
“Không thể liên lạc với đội đột kích sao?”
m thanh của hoàng đế không kiên nhẫn hỏi đại tướng của quân cận vệ, một người thân tín của mình. Cũng là người lên kế hoạch t·ấn c·ông.
Đại tướng khoác trên bộ áo giáp ma pháp của mình, bàn tay đặt lên chuôi kiếm hiệp sĩ cúi đầu trả lời câu hỏi của hoàng đế.
“Từ đêm qua chúng ta vẫn chưa thể liên lạc được với đội đột kích thưa bệ hạ. Thần đã điều một đội tàu đi kiểm tra, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức.”
Hoàng đế nhìn về phía thân tín của mình hỏi.
“Ma pháp liên lạc trên tàu hẳn có thể liên lạc được về nước đúng không?”
“Đúng vậy thưa bệ hạ! Để thực hiện nhiệm vụ này chúng thần đã chọn t·àu c·hiến tuyến, ma pháp liên lạc của tàu hoàn toàn có thể liên lạc tới bất kỳ đâu trên lãnh thổ nước ta.”
“Như vậy tại sao các ngươi lại không thể liên lạc với tàu?”
“Cái này!”
“Có thể do ma pháp trận bị trục trặc, hoặc một số tình huống nhiễu loạn ma pháp nên bọn họ không thể liên lạc.”
Đại tướng giải thích.
“Ồ! Thật sự như vậy sao?”
Hoàng đế đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, suy tư.
“Ngươi có nghĩ toàn bộ đội đột kích đã bị tiêu diệt không?”
Rồi hắn đưa ra một giả thiết.
“Không thể nào thưa bệ hạ! Để đảm bảo chắc chắn chúng ta đã điều gấp rưỡi lực lượng so với bình thường. Chúng thần đã tính đến việc Nam Tinh tăng cường phòng thủ cho căn cứ sau khi tin tức rò rỉ, không thể có chuyện thất bại được. Hơn nữa theo kế hoạch cho dù đội đột kích thất bại tàu vẫn giữ khoảng cách an toàn và có cơ hội truyền tin trở về. Không thể có chuyện đột ngột mất liên lạc như vậy.”
Đại tướng giải thích.
“Mong là như vậy đi.”
Hoàng đế cũng không biết nói gì thêm.
“Xem ra ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi rồi.”
“Người sẽ không phải chờ lâu đầu thưa bệ hạ.”
Đại tướng khẳng định.
“Ta sẽ chờ!”
…
Cúng vào đêm nay! Căn cứ hải quân tạm thời của hạm đội đặc nhiệm số ba.
Tại sao lại gọi là căn cứ hải quân tạm thời? Tại sao lại gọi là hạm đội đặc nhiệm số ba mà không phải hạm đội liên hợp?
Sở dĩ gọi là căn cứ tạm thời bởi vì căn cứ này nằm ở phương nam của vương quốc Thái Nguyệt cũ. Bây giờ đã thành phương nam của Nam Tinh và vùng phương nam bây giờ đã trở thành khu vực trung tâm trong khi đó lãnh địa hoàng gia cũng đã trở hành phương bắc của vương quốc.
Trở lại với căn cứ tạm thời, sở dĩ được gọi như vậy bởi vì căn cứ này không phải là một căn cứ hải quân đạt tiểu chuẩn của Nam Tinh. Mặc dù căn cứ này là một căn cứ hải quân lớn của Thái Nguyệt cũ.
Bởi vì thế căn cứ này chỉ có thể là một căn cứ tạm thời và hạm đội đóng ở đây cũng chỉ là hạm đội đặc nhiệm sỗ ba một hạm đội có quy mô chỉ bằng một phần ba so với hạm đội liên hợp.
Sở dĩ hạm đội liên hợp không đóng ở đây thực ra bởi vì quy mô hải chiến đã không còn đủ lớn và không có bất kỳ sự uy h·iếp nào cần tới hạm đội liên hợp xử lý. Cho dù là cuộc chiến với Thái Nguyệt cũng vậy vì thế chỉ có một hạm đội đặc nhiệm với quy mô nhỏ hơn được lâm thời tổ kiến cho cuộc chiến chính là hạm đội đặc nhiệm số ba.
Có một căn cứ khác đang được xây dựng ở phương nam làm căn cứ chính cho hạm đội phương nam. Trước đó đây là căn cứ hải quân duy nhất đủ năng lực để duy trì một hạm đội cỡ như hạm đội đặc nhiệm số ba.
Đang làm việc trên soái hạm của hạm đội tàu tuần dương Hoàng Văn Việt một vị tướng hải quân nổi tiếng trong lịch sử Nam Tinh sĩ quan thông tin đột nhiên nghe thấy những tín hiệu từ điện báo.
Hắn vội vã ngồi thẳng lưng dậy đeo tai nghe lên mở bút ra bắt đầu giải mã.
Sau một lúc sĩ quan xé tờ giấy trên tay khỏi quyển vở giao cho hạm phó đang trực ở trung tâm tác chiến.
Nhận lấy tờ giải mã hạm phó lập tức rời khỏi cầu tàu.
Tư lệnh hạm đội hiện tại không ở trên tàu, sau khi thông báo với hạm trưởng cả hai người đều đồng loạt rời khỏi tàu lên căn cứ.
Tư lệnh hạm đội đặc nhiệm số ba không phải là Nguyễn Thành hay Chu Huy. Mà là một tướng lĩnh hải quân trẻ tuổi khác gọi Thẩm Vĩ Kỳ.
Mặc dù năm nay chỉ mới hai tám nhưng nếu nhìn bề ngoài không ai nhận ra rằng hắn mới chỉ hai chín mà như là người đã gần bốn mươi. Làm da ngăm đen hơi sần sùi, màu tóc khô khốc ánh mắt sắc bén khiến cho hắn trông già hơn trước tuổi.
Đọc tờ điện báo trên tay Thẩm Vĩ Kỳ ra lệnh.
“Để toàn hạm đội sẵn sàng xuất phát. Sau bình minh hạm đội sẽ lên đường xuôi nam.”
“Chuyện gì xảy ra thưa tư lệnh, nếu xuôi nam chúng ta sẽ tiếp tế ở đâu? Hạm đội hiện tại không có nhiều tiếp tế để xuôi nam như vậy. Dọc đường cũng không có căn cứ để tiếp tế.”
Bên cạnh tham mưu trưởng lên tiếng nhắc nhở.
“Ai biết được! Đây là mệnh lệnh từ phía bộ tư lệnh, chúng ta phải nghe lệnh. Hẳn sẽ có người tới giải thích rõ mục đích của chiến dịch này cho chúng ta.”
Tư Lệnh nói.
Đúng lúc này một tham mưu tiến vào phòng, sau khi hành lễ với những người trong phòng tham mưu giao lại điện báo cho tư lệnh.
“Nhìn xem ta nói không sai. Một phi đội không pháp sư đang trên đường tới đây, mang theo mọi thông tin cần thiết cho chiến dịch của chúng ta. Hạm đội liên hợp cũng đang được triệu tập, chúng ta hiện là tiên phong của hạm đội.”
Thẩm Vĩ Kỳ nói rồi hắn trao tờ điện báo trên tay cho những người khác.
Nội dung trên điện báo cũng không nhiều, chỉ là nói sẽ có một phi đội không pháp sư tới giao cho hạm đội một tài liệu đặc biệt.
“Được rồi tất cả trở lại hạm đội.”
Thẩm Vĩ Kỳ ra lệnh.
Rồi cả tư lệnh cũng rời khỏi bộ chỉ huy tạm thời được thiết lập ở căn cứ, để lại tham mưu của mình thu dọn bộ chỉ huy chuyển nói lên soái hạm của hạm đội.
“Kéo còi cảnh báo. Toàn hạm đội sẵn sàng xuất phát.”
Ngay khi lên soái hạm Thẩm Vĩ Kỳ ra lệnh cho toàn hạm đội.
Lập tức đèn pha trên tàu được bật hết công suất, giữa màn đêm ánh sáng từ con tàu tựa như ngọn hải đăng chiếu rọi toàn bộ màn đêm, tiếng còi cảnh báo vang vọng đánh vỡ màn đêm yên lặng của căn cứ.
“Tất cả vào vị trí chiến đấu. Tất cả vào vị trí chiến đấu.”
Từ trong ống loa chạy dọc khắp tàu mệnh lệnh sẵn sàng chiến đấu được truyền tới các vị trí. Ngay lập tức toàn bộ binh lính đang nghỉ ngơi vộ vã hướng về vị trí của mình.
Hai giờ sau một phi đội xuất hiện trên bầu trời hạm đội, phi đội hạ cánh thẳng xuống boong tàu.
Tiến vào phòng hội nghị được thiết kế trên boong tàu ba thành viên của phi đội xuất hiến, bọn hắn mang theo mục tiêu tác chiến lần này của hạm đội cùng với đó là một tấm bản đồ.
Nhìn tấm bản đồ được trải ra trên bàn Thẩm Vĩ Kỳ nhìn những tướng lĩnh hải quân còn lại trong phòng mình nói.
“Nhìn đi chúng ta có tiếp tế rồi đấy.”
Bản đồ là vị trí của các căn cứ quân sự bí mật được Nam Tinh thiết lập dọc theo bờ biển lục địa. Với dự trữ vật tư ở những căn cứ này mặc dù không thể cung cấp đủ than đá cho hạm đội liên hợp thậm chí là không đủ khả năng để đón hạm đội liên hợp nhưng đối với một hạm đội có quy mô nhỏ hơn chỉ một phần ba thì những căn cứ này vẫn đủ khả năng đáp ứng nhu cầu.
Mặc dù những căn cứ này nằm cách xa tuyến đường hàng hải khá vắng vẻ sẽ kéo dài tuyến hải trình nhưng hiện tại đây là cách duy nhất.
“Vậy còn nhiệm vụ của chúng ta!”
Tham mưu hỏi.
“Đội tiền trạm, thiết lập và xây dựng một quân cảng đủ lớn ở Nam Dương để trở thành căn cứ cho một hạm đội chính thức đang có kế hoạch xây dựng và trong lúc đó còn đóng vai trò đe dọa tới Đế quốc bảo về các căn cứ hải ngoại của chúng ta.”
Thẩm Vĩ Kỳ trả lời.