Chương 572: Đề nghị.
Quý tộc Đế quốc!
Mặc dù trong nhiều năm qua luôn bị hoàng gia áp chế rất gắt gao nhưng không giống với Nam Tinh hiện tại đã bị bãi bỏ. Hệ thống quý tộc của Đế quốc rất vững chắc không có dấu hiệu bị lung lay.
Những dù vậy những năm qua giới quý tộc trôi qua không quá tốt, rất nhiều quyền lực, lợi ích của bọn hắn đang bị hoàng gia từng bước tước đi, các nguồn thu nhập mặc dù không bị ảnh hưởng nhưng đã dậm chân tại chỗ trong thời gian dài. Nguồn thu vẫn chủ yếu tới từ thuế ruộng đất và một số loại thuế do bọn hắn tự nghĩ ra.
Trong khi đó hoàng gia lại đang ngày một giàu hơn với lợi ích khổng lồ từ thương nghiệp và đang dần có dấu hiệu bỏ xa bọn hắn khiến những cự đầu trong giới quý tộc trở nên lo lắng liệu quốc gia này có tiếp bước Nam Tinh hay không?
Cái việc hủy bỏ chế độ quý tộc đưa toàn bộ lãnh thổ quốc gia về dưới quyền quản lý của hoàng đế là điều mà bất kỳ vị hoàng đế nào đều mong muốn. Chỉ có điều bọn hắn không có thực lực cùng can đảm như Nam Tinh để làm điều đó, giới quý tộc cũng không phải ăn chay một mình hoàng gia không thể chống lại toàn bộ giới quý tộc đó là nhận thức chung trong các trường hợp bình thường cái quốc gia ở phương bắc kia không nằm trong số này.
Nhưng hiện tại giới quý tộc Đế quốc đang phần nào nhận ra một vấn đề hoàng gia đang ngày càng mạnh lên và bọn hắn thì đang không ngừng suy yếu. Nếu tiếp tục thế này nữa bọn hắn sợ rằng sẽ theo gót giới quý tộc Nam Tinh.
Cho dù là các quý tộc thuộc phe hoàng đế cũng đang mơ hồ nhận ra mối đe dọa này bọn hắn đã bắt đầu có các dấu hiệu đứng về phe quý tộc để áp chế lại sức mạnh của hoàng gia, ngăn chặn một thảm hoạ tương tự tại Nam Tinh.
Lần này hiệp ước hoà bình với Thánh quốc và nhằm vào Nam Tinh là toàn bộ giới quý tộc liên thủ gây sức ép, kể cả giới quý tộc đang ủng hộ hoàng gia cũng đứng ra cộng đồng cùng gây sức ép với hoàng đế.
Công tước Phạm Nhật Bình là một trong năm vị công tước của Đế quốc và cũng là một trong bốn vị lãnh đạo của phe quý tộc.
Lúc này vị công tước già đang tiếp đón một vị khách nhân không mời.
“Ngươi nói hoàng đế đang bí mật liên hệ với Nam Tinh.”
Công tước Phạm Nhật Bình nghi ngờ hỏi người quý tộc trẻ trước mặt.
“Đúng vậy thưa công tước đại nhân.”
Quý tộc trẻ không do dự trả lời.
“Làm sao ngươi biết?”
Phạm công tước hỏi.
“Người hầu của ta nhìn thấy tướng lĩnh của quân cận vệ bí mật xuất hiện tại một khách sạn. Sau khi điều tra ta biết được khách sạn này là do gián điệp của Nam Tinh mở.”
Quý tộc trẻ giải thích.
“Có biết bọn hắn nói gì không?”
Phạm công tước hỏi.
Quý tộc trẻ nghe vậy lắc đầu cười nói.
“Ngài quá đề cao ta rồi.”
Cũng đúng tra ra hai bên gặp mặt đã là rất tốt, nếu hắn còn biết được nội dung nói chuyện thì đám người thu thập tin tức của ông ta cũng có thể vứt đi được rồi.
Phạm công tước im lặng ông ta lâm vào trầm tư, sau một lúc ông ta ra lệnh trục khách.
Một mình trong thư phòng mất một lúc lâu, chơ tới khi trời đã về đêm Phạm công tước mới gọi quản gia nhà mình vào.
“Ta muốn tập hợp hội nghị quý tộc cuối tuần này, truyền tin cho bọn họ đi.”
Cũng vào đêm nay một cuộc gặp mặt bí mật diễn ra tại dinh thự của Vương Ngọc Đại.
Một nhân viên ngoại giao của Nam Tinh dưới sự hỗ trợ của tình báo chiến lược đã bí mật xuất hiện trong dinh thự của Vương Ngọc Đại quý tộc dưới quyền hoàng gia và là người quen thuộc với Nam Tinh nhất trong triều đình Đế quốc hiện tại.
“Tham kiến bá tước đại nhân.”
Bước vào thư phòng của Vương Ngọc Đại, nhân viên ngoại giao thể hiện lễ tiết như một quý tộc thực thụ.
“Trước kia ngươi là một quý tộc!”
Nhìn lễ tiết này Vương Ngọc Đại không khỏi tò mò hỏi.
“Tại sao ngài lại nghĩ vậy?”
“Động tác cùng với khí chất của ngươi rất có tính quý tộc, chỉ có những quý tộc từ nhỏ được rèn dũa mới làm được như vậy nếu chỉ là dân đen bình thường liền không được.”
“Ngài quả là một người có mắt nhìn tốt, ta đích xác trước kia từng là quý tộc.”
Nhân viên trả lời.
“Là một quý tộc ngươi lại cam tâm làm chó cho tên bạo chúa kia sao? Ta rất bất ngờ đấy.”
Vương Ngọc Đại không quên chọc ngoáy.
Nhân viên nghe vậy liền cười nhẹ làm như tôn sùng Long nói.
“Bệ hạ là một người rất rộng lượng, rất nhân từ sẵn sàng tha thứ cho những sai lầm trước kia chỉ cần người đấy biết hối cải sửa chữa lỗi lầm của mình.”
Vương Ngọc Đại nghe vậy nhướng mày làm như rất bất ngờ đùa cợt nói.
“Rộng lượng, nhân từ xem ra đôi mắt của ta quá thiển cẩn rồi!”
“Ngài cần tìm hiểu nhiều hơn về bệ hạ của chúng ta, ngài sẽ biết bệ hạ nhân từ như thế nào. Chỉ riêng việc tha tội cho những kẻ âm mưu phản loạn một lần cũng đủ để chứng minh điều đó, đáng tiếc lũ phản loạn cuối cùng cũng chứng nào tật nấy chúng đã thách thức giới hạn của bệ hạ.”
“Chứ không phải hắn ép bọn họ phản sao. Cho dù là ai vào trường hợp đó cũng sẽ phản.”
“Có ta không phản! Và còn rất nhiều người khác cũng không phản.”
Một câu trả lời cực kỳ đanh thép khiến cho Vương Ngọc Đại cũng không biết nói gì hơn.
“Như vậy vị quý tộc trung thành của bạo chúa Nam Tinh tới tìm ta có việc gì đây. Ngươi hẳn phải biết hai nước đang trong tình trạng c·hiến t·ranh mới phải?”
Chuyển chù đề Vương Ngọc Đại hỏi.
“Chiến tranh cuối cùng cũng chỉ là thủ đoạn để đạt được lợi ích, nếu có lợi ích to lớn hơn kẻ thù cũng có thể biến thành bạn. Hôm nay tôi tới đây là đưa tới một đề nghị đủ lớn để chúng ta có thể hóa thù thành bạn.”
Nhân viên ngoại giao nhìn thẳng vào đôi mắt Vương Ngọc Đại nói.
“Hóa thù thành bạn, chức vụ của ngươi là gì? Có đủ tư cách để đưa ra một yêu cầu hóa thù thành bạn sao?”
“Nếu có một người có đủ tư cách để đưa ra đề nghị đó xuất hiện ở đây thì có lễ bây giờ quân cận vệ Đế quốc đã xuất hiện trong nhà của ngài rồi. Mặc dù có thể chủ nhân của ngài không muốn điều đó.”
Vương Ngọc Đại cười, một nụ cười có chút vui vẻ nhưng cũng có chút bó tay bởi vì ông ta thực sự không biết nói gì sau những lời này.
Nghĩ tới cảnh nếu thực sự có một người có chức vụ cao trong chính phủ Nam Tinh xuất hiện trong nhà vào giờ này đúng là có lẽ ông ta sẽ không ngồi đây mà là một nhà tù nào đó.
“Được rồi! Vậy nói nghe một chút đề nghị hấp dẫn đó là gì đi. Ta rất tò mò đậy!”
Nói lời này xong căn phòng đột nhiên trở nên yên ắng một cách lạ thường, không ai nói một lời cả hai cứ như vậy ngồi đối diện với nhau trong chốc lát.
“Làm sao vậy? Không lẽ ngươi tới đây để dọa ta?”
“Ngài nghĩ thế nào nếu chúng ta giúp Đế quốc trở thành một quốc gia giống như Nam Tinh?”
Nhân viên không đáp lại câu đùa cợt của Vương Ngọc Đại mà nói ra một lời khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.
“Ý ngươi là gì?”
Vương Ngọc Đại cần xác nhận lại ý trong những lời vừa rồi.
“Một quốc gia mà ở đó ý chí của hoàng đế là tối cao.”
Dừng lại một chút để Vương Ngọc Đại tiêu hóa những lời vừa rồi hắn tiếp tục nói tiếp.
“Nếu thành công ngài sẽ được lưu danh sử sách.”
Ực!
Tiếng nuốt nước miếng có thể nghe được rất rõ cho thấy cảm xúc của Vương Ngọc Đại không được ổn định.
“Ngươi hiểu những gì ngươi vừa nói chứ?”
“Đây không phải là lời của tôi thưa bá tước đại nhân, tôi chỉ chịu trách nhiệm chuyển lời.”
Người nhân viên rất bình tĩnh nói.
“Ngươi muốn khiến quốc gia này lâm vào n·ội c·hiến sao?”
“Cái này sẽ là việc cần đàm phán sâu hơn. Tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền lời thưa ngài, mong ngài có thể chuyển thành ý của Nam Tinh tới hoàng đế.”
Nói rồi nhân viên đứng dậy hành lễ với Vương Ngọc Đại không cần tới lệnh trục khách của hắn liền rời khỏi phòng để Vương Ngọc Đại chống cằm trầm tư ngồi ở đó.
Sau một lúc Vương Ngọc Đại lên tiếng gọi quản gia bên ngoài vào.
“Chuẩn bị xe ta muốn vào cung.”