Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 573: Tình huống Thánh quốc.




Chương 573: Tình huống Thánh quốc.

Thánh quốc! Cũng giống như Đế quốc nơi này cũng rất an bình không chịu tàn phá bởi c·hiến t·ranh. Dù sao chiến trường thực sự cách biên giới Thánh Quốc tới hơn năm trăm kilomet khoảng cách này thật sự vẫn còn rất an toàn.

Dù vậy nếu nhìn vào sâu hơn xã hội Thánh quốc hiện tại dấu hiệu của c·hiến t·ranh đã lan tràn tới từng ngóc ngách trong xã hội.

Chỉ cần nhìn Thánh thành liền biết, những con đường sầm uất trước c·hiến t·ranh giờ đây đã trở nên tiêu điều hơn nhiều, lượng gian hàng trên những con đường này cũng không còn nhiều như xưa một số cửa hàng thậm chí còn đóng cửa ngừng kinh doanh. Một dấu hiệu rất rõ ràng của nền kinh tế suy thoái.

Cho dù có làm thế nào đi chăng nữa giáo hội cũng không thể duy trì sự phồn hoa của Thánh thành.

Hồng y giáo chủ La Sâm năm nay đã hơn chín mươi, mặc dù không phải siêu phàm giả nhưng với địa vị cùng quyền thế của mình, dưới sự trợ giúp của giới siêu phàm giả sức khoẻ của ông ta phi thường tốt.

Ngồi trong xe ngựa ngắm nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài trong lòng La Sâm không khỏi nặng trĩu tâm sự.

Là người nắm giữ tài chính của Thánh quốc ông ta hiểu rõ hơn ai hết những năm này nguồn thu của kho bạc đang giảm giần theo từng năm. Tới hiện tại đã bắt đầu có tình trạng thu không đủ chi.

Bất kỳ quốc gia nào cho dù là Thánh quốc thì nguồn thu lớn nhất cho kho bạc đều là thuế, Thánh quốc có thêm nguồn thu nữa là tiền ủng hộ của giáo dân. Những nguồn thu này đang dần thu hẹp khi nền kinh tế bắt đầu rơi vào suy thoái.

“Không có tiền liền cút, nơi này không phải từ thiện.”

“Xin ngài, xin ngài cho tôi một nắm thôi con tôi sắp c·hết đói rồi.”

Trong tầm mắt của La Sâm một cuộc tranh cãi đang diễn ra trước cửa hàng ngũ cốc. Nói là tranh cãi cũng không quá đúng, là xua đuổi mới đúng hơn, một người phụ nữ gầy gò với khuôn mặt lam lũ quần áo còn có không ít miếng vá cho thầy nàng đã một thời gian dài không được ăn uống đầy đủ đang quỳ gối trước mặt một tên béo ăn mặc vô cùng sạch sẽ, hai tay nàng chắp lại trước ngực nước mắt chảy ra từ hai khoé mắt khổ sở cầu xin tên béo.

Nhưng nó không khiến tên thanh niên béo tốt trước mắt giao động, hắn dùng chân đạp vào ngực người phụ nữ khiến nàng ngã ngửa ra sau đau đớn ôm ngực nằm nhoài trên mặt đất.



“Còn không mau đưa ả đi.”

Rồi hắn ra lệnh cho đám hộ vệ bên cạnh đuổi người phụ nữ đi, nàng không có chút sức phản kháng nào bị kéo đi biến mất khỏi tầm mắt của La Sâm.

Trong khi đó đoàn người đang xếp hàng lại không có bất kỳ phản ứng nào bọn hắn c·hết lặng nhìn bên trong cửa hàng nơi đó đang chất đống vô số ngũ cốc mà không biết bọn hắn có thể mua được bao nhiêu.

Thu hồi tầm mắt La Sâm tựa lưng vào ghế ông ta không can thiệp vào chuyện này, trên cái quốc gia này mỗi ngày tình huống như vừa rồi phát sinh ở khắp mọi nơi ông ta có thể cứu được một người cũng không thể cứu được những người khác.

Xe ngựa dừng lại ở một trang viên ngoài Thánh thành, nơi này giống như những câu lạc bộ kín dành cho người ở tầng lớp thượng lưu vậy nếu không phải là người có thân phận liền không có tư cách tiến vào nơi này.

La Sâm tiến vào một phòng riêng, nơi này thánh nữ Lại Nguyệt đã chờ sẵn, nàng đang ngồi trên bộ ghế gỗ sang trọng quay lưng lại với La Sâm thông qua cửa sổ sát đất ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ bên ngoài.

“Tham kiến miện hạ.”

La Sâm lên tiếng ông ta còn không quên hành lễ tiết của giáo hội.

Vẫn ngồi nguyên trê ghế Lại Nguyệt quay đầu lại mỉm cười nhìn La Sâm nói.

“Tới đây ngồi đi.”

Chờ cho La Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh Lại Nguyệt vẫn hướng ánh mắt về khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất hỏi.

“Ngươi hẹn ta tới đây có việc gì?”

“Là như thế này thưa miện hạ! Tình hình hiện tại của nước ta phi thường không ổn. Đặc biệt là các vấn đề về vật tư thiết yếu như lương thực, muối ăn, hay vải vóc. Hiện tại giá cả của những loại hàng hóa này đã cao một cách dọa người, bình dân đã không còn bao nhiêu năng lực để tự nuôi sống chính mình. Số lượng n·gười c·hết đói đang tăng dần, nếu tiếp tục như vậy quốc gia này sẽ sụp đổ.”



La Sâm không chút do dự bày tỏ sự bị quan của mình với tình hình hiện tại của quốc gia.

“Ngươi hiểu mình đang nói điều gì chứ?”

Lại Nguyệt dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn La Sâm, nói quốc gia của mình sụp đổ đối với Thánh quốc hay Đế quốc thì đây là một tội cực kỳ lớn, cho dù với La Sâm cũng như vậy.

“Miện hạ thần biết ngài cũng đã nhận ra vấn đề của quốc gia, ngài có thể ngồi yên như vậy được sao? Quốc gia này sẽ sụp đổ trước khi mọi chuyện chuyện kết thúc. Thần không biết ngài đã từng nhịn đói hay chưa nhưng thần đã từng trải qua cảm giác đó. Khi bị đói con người có thể làm mọi thứ, tín ngưỡng cũng sẽ không giúp chúng ta được.”

Thời trẻ La Sâm từng bị lạc và trong thời gian đó ông ta đã cảm nhân được sự đáng sợ của cơn đói, và không phải ai cũng có thể kiềm lại thú tính khi cơn đói ập tới.

“Ngươi có biết ngươi sẽ c·hết không toàn thây nếu dám đụng tới những thứ kia không?”

Lại Nguyệt cảnh cáo La Sâm.

Giá cả của những loại hàng hóa như lương thực hay muối không phải tăng do thiếu hụt cung, năm vừa rồi mặc dù thu hoạch không thể bằng được những năm trước c·hiến t·ranh nhưng cũng không tới nỗi nói là thất thu, hoàn toàn có thể đáp ứng được nhu cầu trong nước thậm chí là bán cho các nước khác.

Vấn đề nằm ở chỗ lũ thương nhân lương thực thậm chí là một số nhà thờ của giáo hội đang tích hàng không bán ra chờ đợi giá cả tăng cao rồi mới bán ra.

Điển hình của việc ‘phát quốc nạn tài’.

Giống như La Sâm, Lại Nguyệt cũng nhận ra chuyện này thậm chí là không ít người cũng nhận ra nhưng lại không có cách nào. Liên lụy lợi ích ở đây là quá lớn, tất cả cao tầng của Thánh quốc đều có liên lụy lợi ích trong này cho dù là La Sâm hay Lại Nguyệt cũng có gút mắc lợi ích bên trong.



Những lợi ích này thực sự quá khổng lồ, khổng lồ đến nỗi bất kỳ ai đụng chạm tới sợi dây này đều sẽ c·hết không toàn thây cho dù là giáo hoàng hay là người đại diện của thần ở thế gian như thánh nữ cũng không được.

Biểu cảm trên khuôn mặt La Sâm đông cứng lại, ông ta làm sao không biết gút mắc lợi ích khổng lồ bên trong này. Nhưng ông ta không nhịn được, nếu tiếp tục như vậy quốc gia này sẽ sụp đổ trước khi c·hiến t·ranh kết thúc cũng nên.

“Miện hạ có biết phương bắc vừa có nổi loạn không? Bốn tỉnh phía bắc tất cả đều lâm vào hỗn loạn, những khu công nghiệp ở đó đều đã t·ê l·iệt cho dù chúng ta có thể dẹp loạn nhanh nhất thì lô v·ũ k·hí tiếp theo cũng sẽ bị chậm mất một tháng. Đó là trong trường hợp những khu công nghiệp kia không bị tổn hại, nếu chúng bị tổn hại vậy thì cơ hội để khổi phục lại hoạt động không nhiều đâu. Dù sao chúng ta đã tuyên chiến với Nam Tinh muốn lấy được những loại máy móc kia rất khó. Ngài biết nếu nơi đó không thể khôi phục sản xuất sẽ nguy hiểm như thế nào chứ. Những linh kiện quan trọng nhất đều được sản xuất ở đó, không có nơi này chẳng mấy chốc chúng ta sẽ lâm vào bất lợi. Và tất cả đều tới từ lòng tham của chúng ta.”

La Sâm nói một mạch không dừng lại, ông ta như muốn tuôn ra toàn bộ suy nghĩ của mình vậy.

Lại Nguyệt thở dài mím môi nói.

“Đừng mơ mộng nữa La Sâm, chúng ta không thể làm gì khác nếu ngươi muốn c·hết đừng kéo theo ta.”

Nghe vậy La Sâm thở dài cười khổ nói.

“Cũng đúng miện hạ còn trẻ, tương lai của ngài còn rất dài.”

Những nếp nhăn trên mặt ông ta hiển rõ qua nụ cười thê lương kia.



Cuộc nói chuyện giữa hai người không tốn quá nhiều thời gian La Sâm rời khỏi trang viên mang theo một nỗi tâm sự không ngoai.

Nhìn La Sâm rời khỏi trang viên ánh mắt Lại Nguyệt toát lên sự u buồn.

“Có những thứ chỉ có thể đạp đổ mới xây lại được.”

Lại Nguyệt thì thầm.

Xe ngựa của La Sâm còn chư kịp trở lại trong thành liền bị phục kích.

Giống như những kẻ đánh boom t·ự s·át, xe ngựa của ông ta bị một lũ người không rõ lai lịch lao vào và những v·ụ n·ổ cứ như vậy liên tiếp phát sinh phá hủy cả ma pháp phòng thủ bảo vệ xe.