Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 571:




Chương 571:

Trở về nơi ở của mình Ngô Diệu Ngọc tựa lưng vào ghế thở dài một hơi. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi, phải bồi tiếp vị thống đốc nổi tiếng máu lạnh cả một ngày cho dù nàng có là bà chị bất hảo của Long đi nữa cũng cảm thấy áp lực.

Đôi mắt nhắm nghiền không mở ra nàng lên tiếng với thư ký đang đứng bên cạnh.

“Đã ghi lại hết yêu cầu của thống đốc chưa?”

“Tất cả đều đã được ghi lại hết thưa ngài.”

Thư ký trả lời.

“Ừm! Gửi về đi.”

“Thưa ngài còn bản báo cáo của ngài.”

Thứ ký không vội đi mà ngược lại nhắc nhở Ngô Diệu Ngọc phải viết cả báo cáo cho những gì nàng đang làm nữa.

Lựa chọn Hoàng Dương không phải do bộ tham mưu hay bất kỳ cơ quan nào của Nam Tinh quyết định mà là do Ngô Diệu Ngọc lựa chọn sau khi tới đây. Vì thế theo quy trình nàng phải có một bản báo cáo giải thích về lựa chọn của nàng, nếu không có nó hay nó không được bộ tham mưu thông qua thì mọi kế hoạch đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Dù sao không có sự hỗ trợ từ mẫu quốc kế hoạch nàng trình bày với Hoàng Dương không thể bắt đầu.

Ahhh!

Không hài lòng rên lên một tiếng dài khiến thư ký bên cạnh yên lặng không nói được gì.

“Đợi lát nữa ta sẽ viết, ngươi đi chuẩn bị trước đi. Khốn kiếp thật!”

Ngô Diệu Ngọc vẫn không động đậy ra lệnh cho thư ký, nàng không nhịn được chửi thề rõ ràng nàng rất không vui.

“Thằng khốn đó không gì suốt ngày bày ra mấy cái quy trình vớ vẩn này để h·ành h·ạ ta sao?”



Thư ký ở một bên nghe vậy chỉ biết mím môi yên lặng rời đi không nói một lời, tam công chúa chửi bệ hạ chuyện này là việc nhà của hoàng gia tốt nhất hắn không nên dính vào.

Nghỉ ngơi một lúc cuối cùng Ngộ Diệu Ngọc cũng làm công việc của mình, nhưng nếu ai thấy nàng lúc này đều chắc chắn sẽ cảm giác nàng rất nhàm chán giống như là một học sinh đang phải chép phạt vậy.

Mất khoảng ba mươi phút thư ký nhận lấy bản báo cáo của Ngô Diệu Ngọc nhưng khi nhìn thấy bản báo cáo trên tay khóe mắt thư ký không khỏi co giật.

Hắn không biết đây là một bản báo cáo hay chỉ là một mớ hổ lốn nữa, không có dẫn lời, chủ ngữ vị ngữ tất cả đều vứt đi đâu hết chỉ còn lại một đống ý gạch đầu dòng xem như là giải thích lý do.

“Thưa ngài cái này…”

“Không sao cứ trình bày đúng những gì bên trong viết liền được. Lũ đó sẽ tự hiểu ý của ta.”

Ngô Diêu Ngọc cắt lời thư ký.

Rất nhanh thư phòng lại trở về với trạng thái vốn có của nó, đương nhiên là không có chuyện Ngô Diệu Ngọc viết lại bản báo cáo bây giờ nàng đang mệt mỏi nằm trên giường đôi mắt nắm nghiền hơi thở đều đặn tựa như đang ngủ vậy.

Cộc cộc!

“Thừa ngài có tin từ Nam Tinh.”

Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của thư ký từ bên ngoài vọng vào đánh thức Ngô Diêu Ngọc.

“Nhanh như vậy sao?”

Đang say giấc đột nhiên b·ị đ·ánh thức Ngô Diệu Ngọc tỉnh dậy không ý thức được mình đã ngủ trong bao lâu, chỉ chút thời gian này còn chưa kịp để tin tức truyền đi chứ đừng nói là có tin trả lời.

“Vào đi!”

Mệt mỏi ngồi dậy Ngô Diệu Ngọc ra hiệu cho thứ ký tiến vào.

Của mở!



Thứ ký mang theo biểu cảm hoảng hốt tiến vào phòng, trên tay hắn là một tờ giấy vội vã tiến tới trước mặt Ngô Diệu Ngọc.

Ngô Diệu Ngọc giống như vẫn chưa nhận ra được biểu hiện khác thường trên mặt thư ký, nàng nhận lấy tờ giấy trên tay hắn. Nhưng khi nhìn vào nội dung trên tờ giấy đôi mắt mơ ngủ của nàng lập tức mở lớn, cơ thể đang thả lỏng cũng đột nhiên thẳng lưng dậy đôi mắt dán chặt vào tờ giấy.

“Giáp biên giới với Thánh quốc có những quân phiệt nào?”

Ngô Diệu Ngọc hỏi. Nàng ngay lập tức tìm cách.

Phía đông bắc thú nhân Đế quốc bởi vì giáp danh với Thánh quốc nên quân phiệt ở nơi này không quá mạnh. Thánh quốc luôn lo sợ có một thế lực quá mạnh có thể ảnh hưởng bọn hắn nên Thánh quốc rất tích cực can thiệp vào khu vực này gây ra một sự hỗn loạn không nhỏ cho phía đông bắc.

“Đi mang bản đồ tới đây!”

Ngô Diệu Ngọc ra lệnh.

Một giờ sau Ngô Diệu Ngọc cùng với hai thành người phụ trách của tình báo chiến lược ở thú nhân Đế quốc tụ tập tại trong phòng họp trên bàn dài giữa ba người là tấm bản đồ phân bố thế lực của thú nhân đế quốc.

“Chúng ta không thể chọn vị trí quá gần với lãnh thổ Thánh quốc như vậy sẽ khiến Thánh quốc dễ dàng phát hiện chúng ta. Nếu có thể ta đề nghị hai người này là mục tiêu cho kế hoạch, bọn hắn đủ mạnh để có thể giúp chúng ta rút ngắn thời gian của kế hoạch và đủ xa để trong thời gian ngắn không bị Thánh quốc chú ý tới.”

Một người chỉ về vị trí trên bản đồ nói.

“Cho dù chúng ta có chọn một quân phiệt mạnh mẽ như thế nào nhưng kế hoạch này vẫn cần rất nhiều thời gian. Mà thời gian là thứ chúng ta thiếu nhất.”

Người còn lại nói! đúng là hiện tại bọn hắn thiếu nhất chính là thời gian.

“Thời gian! Đúng vậy, hiện tại chúng ta thiếu nhất chính là thời gian. Trong những tình huống như thế này cũng cần sự dụng tới cách thức phi thường để tiết kiệm thời gian mặc dù nó sẽ để lại một số hậu quả cho sau này.”

Ngô Diệu Ngọc nói, rồi nàng nhìn hai người ra lệnh.



“Truyền tin về nước để bọn họ cử đội á·m s·át tới.”

“Phải làm tới mức đó sao thưa ngài?”

“Còn cách nào nhanh hơn sao? Mục tiêu của chúng ta là gây hỗn loạn cho hậu phương của Thánh quốc, cần tranh thủ thời gian nếu không sẽ không kịp. Hậu quả thế nào liền tính sau đi.”

Ngô Diệu Ngọc giải thích, dù sao hai người này có mặt ở đây cũng là để giá·m s·át nàng nếu không có một câu trả lời thích đáng liền rất rất rắc rối.

“Như ý ngài!”

“Còn nữa nhớ chuyển yêu cầu của con chó kia, các ngươi mà quên là ta phải chịu trách nhiệm đấy.”

Ngộ Diệu Ngọc không quên dặn dò hai người về yêu cầu của Hoàng Dương, chỉ có điều nàng nói với một thái độ rất miễn cưỡng và không xưng hô Hoàng Dương một cách tôn kính mà là một xưng hô mang tính miệt thị.

Hai người thuộc hạ không nói một lời nhìn nhau gật đầu bọn hắn không phản ứng với những lời như có ý đồ miệt thị vừa rồi, bất quá bọn hắn vẫn phải dặn dò một chút.

“Chúng tôi không có ý kiến gì với những lời vừa rồi của ngài, chỉ có điều chúng ta hiện đang ở trên lãnh thổ thú nhân đế quốc ngài nên cẩn thận lời nói cùng hành động của mình. Cận thận tại vách mạch rừng.”

“Đã biết, ta sẽ chú ý.”

Ngô Diệu Ngọc trả lời.

Nhìn lên tấm bản đồ của đế quốc thú nhân Ngô Diêu Ngọc lầm vào trầm tư, nàng cầm lấy tờ giấy được đặt trên bàn mệt mỏi tựa lưng vào ghế thở dài.

“Thật là! Đâu phải lỗi của ta tất đều từ ngươi mà ra mới phải.”

Nội dung trên tờ giấy là nguyên văn điện báo được gửi từ Nam Tinh trình bày rõ tình hình hiện tại trong nước cùng với đó là âm mưu của Thánh quốc cùng Đế quốc.

Dưới cùng còn có một lời nhắn lại của Long với bà chị thiện lành của mình.

Chính là từ vụ việc của đảo Nam Dương đã đẩy sự cảnh giác của hai quốc gia lên cao độ tới bây giờ thì mọi thứ liền thành ra như vậy. Toàn bộ kế hoạch của Long bởi vì nó mà trở nên đổ vỡ, ngay cả kế hoạch giúp thú nhân đế quốc thiết lập lại quyền thống trị của mình tạo ra một mối uy h·iếp từ phía tây với hai đế quốc loài người cũng vì vậy mà có nguy cơ đổ vỡ.

Theo kế hoạch việc này ít nhất phải mất tới năm năm để có thể hoàn thành nhưng bây giờ có cần hoàn thành kế hoạch này hay không nữa mới là vấn đề.

Mục đích của nó vốn là để phân tâm nguồn lực của hai đế quốc loài người trong trường hợp sau khi kết thúc c·hiến t·ranh bọn hắn nhắm tới Nam Tinh, nhưng bây giờ với tình hình hiện tại kế hoạch này đã quá muộn.

Liệu mẫu quốc có còn kiên nhẫn để dồn nguồn lực cho một kế hoạch phức tạp và nhiều thời gian như vậy nữa không.