Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 568: Xâm nhập (2).




Chương 568: Xâm nhập (2).

Đẩy theo xe đồ ăn tới trước cửa phòng công tước Trương Lương Cường cùng thanh niên trẻ tuổi dừng lại.

Ông ta vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa rất có tiết tấu, không mất bao lâu cánh cửa mở ra quản gia của công tước xuất hiện từ phía sau cánh cửa.

“Người mới?”

Quản gia nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi hỏi.

“Đúng vậy thưa ngài! Hắn thay thế cho tiểu tử trước b·ị t·hương sau t·ai n·ạn.”

Trương Lương Cường cung kính trả lời.

Quản gia quan sát thanh niên trong chốc lát, tới khi thanh niên cứ ngỡ mình bị lộ ông ta mới tránh sang một bên cho hai người tiến vào.

Căn phòng được trang trí khá đơn giản một bộ ghế sofa ngay giữa phòng có lẽ là để tiếp khách cuối phòng chính là bàn làm việc của ông ta, bên tường còn có một tủ quần áo nhỏ. Nhìn qua phi thường mới hẳn là vừa được thay thế, nghe nói trước đây lâu đài này đã bỏ hoang một thời gian.

Lúc này công tước đang ngồi sau bàn một tay là một tập tài liệu, tay kia là một cây bút chì. Đôi mắt ông ta đang dán vào tập tài liệu trên tay thi thoảng bút chì bên tay kia lại viết vào trong tập tài liệu.

Xe đẩy dừng lại một khoảng cách trước bàn làm việc của công tước, không quá gần cũng không quá xa. Sau đó thanh niên bắt đầu phục vụ bữa ăn cho công tước đại nhân.

Trong suốt quá trình này không có chuyện gì xảy ra cả, công tước không nói một lời vẫn tiếp tục đọc tập tài liệu trên tay, hai người Trương Lương Cường cũng không nói một lời tiếp tục phục vụ bữa ăn của ông ta.

Toàn bộ không gian trở nên trầm lắng thi thoảng chỉ vang lên tiếng lật giấy cùng tiếng bát đĩa v·a c·hạm với bàn.

Người mới không có bất kỳ hành động lạ nào, chỉ thi thoảng đôi mắt hắn lại liếc nhìn vào tập tài liệu trên tay công tước sau đó lập tức thu hồi.

Không mất bao lâu thời gian đồ ăn đã được phục vụ hoàn tất, ngay sau đó hai người lập tức rời đi không một tiếng động chỉ để lại một hành động cúi chào.

Rời khỏi phòng hai người vẫn không nói một lời tới khi trở về phòng bếp vẫn như vậy, nơi này hiện rất ồn ào hai người lập tức trở lại công việc của mình.

Kết thúc buổi làm việc thanh niên cùng Trương Lương Cường tụ tập với nhau trong một góc vắng vẻ.



“Ta muốn vào phòng công tước. Sinh hoạt của ông ta thế nào.”

Thanh niên nói.

“Ngươi chắc chứ! Chuyện này rất nguy hiểm, ngươi phải biết hậu quả nếu b·ị b·ắt phải không?”

Trương Lương Cường nghiêm túc nói.

“Ta rất nghiêm túc, từ khi tiếp nhận công việc này ta đã sẵn sàng tiếp nhận mọi hậu quả.”

Thanh niên rất kiên định trả lời. Trong ánh mắt của hắn không tồn tại hai chữ sợ hãi.

Nhìn ánh mắt kia trong lòng Trường Lương Cường không hiểu sao xúc động. Nghĩ tới vợ con đ·ã c·hết của mình có lẽ bọn họ vẫn ở đây nếu cái lũ quý tộc này biến mất.

Thở dài một hơi Trương Lương Cường nói.

“Thôi được ta sẽ giúp ngươi.”



Mỗi ngày thông thường chín giờ sáng công tước sẽ rời khỏi thư phòng tham gia vào buổi họp hàng ngày.

Công việc hiện tại của ông ta phải họp rất nhiều, cần tiếp thu ý kiến của nhiều người khác nhau để có thể đi đến thống nhất điều kiện đàm phán với Thánh quốc.

Không có cách, cuộc đàm phán này mặc dù bên ngoài là ông ta làm chủ nhưng ở đây cũng có đại diện của rất nhiều thế lực, phe phái lợi ích trong nội bộ Đế quốc.

Có phe hoàng gia, phe quý tộc, phe giáo hội và rất nhiều phe phái khác tất cả đều có tố cầu và lợi ích xung đột muốn cân bằng tất cả là điều ông ta phải đau đầu. Sau đó còn dùng cái thứ được chắp vá ra này để đi đàm phán với Thánh quốc nữa. Một công việc phi thường khó khăn.

Đó là lý do mà đã hơn một tháng rồi, mặc dù rất nhiều buổi đàm phán diễn ra, họp ra họp vào nhưng mọi thứ vẫn chưa xong.

Công tước cảm giác như mình đang đi làm thuê cho lũ chó này vậy. Nhưng ông ta không còn cách nào khác, dù là công tước nhưng ông ta cũng không dám làm phật lòng nhiều thế lực như vậy.



Ba mươi phút sau khi công tước bắt đầu cuộc họp hàng ngày của mình Trương Lương Cường cùng thanh niên đẩy xe đồ ăn tới trước cửa thư phòng công tước.

Đương nhiên cửa phòng đã khoá thanh niên phải sử dụng nghiệp vụ của mình để mở khoá cửa này.

May mắn công tước không phải siêu phàm giả không sử dụng được ma pháp nên các loại khoá sử dụng ma pháp không thể sử dụng nếu không mọi thứ sẽ càng rắc rối hơn.

Cánh cửa đóng lại chỉ có Trương Lương Cường ở ngoài cảnh giác, đương nhiên ông ta không đứng yên trước cửa phòng mà liên tục đẩy xe đi qua đi lại tạo cho người nhìn một cảm giác ông ta đang đẩy xe đi tới và rời đi nếu có người nhìn thấy.

Trong phòng thanh niên đang lục lọi đống tài liệu trên bàn của công tước.

Có lẽ nơi này rất an toàn hoặc có lẽ vẫn đang cần dùng đến nên những tài liệu này không được cất giữ kỹ càng mà để như vậy trên bàn.

Thanh niên hoàn toàn không gặp khó khăn trong việc tìm kiếm những tin tức từ đống tài liệu này. Nhưng càng đọc mồ hôi lạnh càng chảy trên trán thanh niên.

Không cần mất quá nhiều thời gian thanh niên đã sơ bộ nắm giữ nội dung trong lần bí mật đàm phán này giữa Thánh Quốc và Đế quốc.

Dù sao mọi thứ trên bàn này đều liên quan tới nó, chỉ cần một người có một chút hiểu biết về mối quan hệ của Nam Tinh với các quốc gia loài người hiện tại lật bất kỳ trang giấy nào trên đây hẳn đều sẽ nhận ra ngay vấn đề.

Sắp xếp lại mọi thứ một cách chỉnh tề thanh niên dự định rời đi.

“Quản gia! Ngài đây rồi, tôi gõ cửa mà bên trong không có người trả lời. Tôi cứ ngỡ ngài đã đi họp rồi chứ?”

Đột nhiên tiếng của Trương Lương Cường vòng vào từ bên ngoài, mặc dù của khá dày nhưng vẫn nghe được giống như ông ta đang cố ý nói to để thanh niên nghe thấy.

Đương nhiên rồi nếu không Trương Lương Cường cố ý nói to như vậy làm gì.

Thanh niên lập tức dừng bước chân lại ánh mắt đảo liên tục xung quanh tìm kiếm chỗ trốn.

Nhưng mà trong căn phòng này không có bao nhiêu chỗ trốn cả, gần như mọi chỗ trốn lý tưởng đều sẽ bị nhìn thấy sau khi bước vào.

“Không phải ngài gọi đồ ăn sao, tôi đưa tới cho ngài.”



Không biết người bên ngoài nói gì nhưng Trương Lương Cường lớn tiếng trả lời ngay sau đó.

Không mất bao lâu thời gian cửa căn phòng đã mở ra, quản gia xuất hiện từ phía sau cửa.

Từ góc nhìn của quản gia căn phòng không có chút bất thường nào, mọi thứ đều rất ngăn nắp giống như ông ta vừa mới rời đi vậy.

Không chút nghi ngờ quản gia đi tới bên bàn làm việc của công tước quay người bắt đầu lật tìm tài liệu trên bàn.

Nếu lúc này quản gia quay lưng lại ông ta liền có thể thấy người hầu mới của tối hôm qua đang đứng sau tủ. Nhưng thật đáng tiếc cho tới khi rời đi ông ta không bao giờ quay đầu lại.

“Thế nao? Có phát hiện ra gì không?”

Trở vê phòng Trương Lương Cường lập tức vội vàng hỏi.

“Ta cần ra ngoài ngay.”

Thanh niên không trả lời mà đưa ra yêu cầu với Trương Lương Cường.

“Ra ngoài! Bây giờ không được, nếu muốn ra ngoài trừ khi là có lệnh của công tước hoặc hồng y nếu không liền chỉ có thể đợi một tuần nữa khi đi lấy đồ ăn.”

Trương Lương Cường lắc đầu, đây là quy tắc của lâu đài này. Vì thế nên mọi thông tin trong lâu đài mới có thể bảo mật tới vậy. Nếu không phải tình báo chiến lược có những con cờ từ trước sợ rằng họ đã không thể bước vào đây.

“Không có cách nào khác sao? Chuyện này rất gấp.”

Thanh niên trông rất vội vàng không giống với dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh mấy ngày trước hắn thể hiện.

“Không có! Đừng vội vàng chuyện ở đây còn rất nhiều thời gian mới xong được. Ngươi vội vàng cũng không có cách nào, làm như vậy chỉ khiến ngươi dễ bị lộ hơn thôi.”

Trương Lương Cường lên tiếng trấn an.

Thanh niên nghe vậy cũng bình tĩnh hơn Trương Lương Cường đã làm việc ở đây từ đầu nếu ông ta nói không được như vậy liền có nghĩa không được.

“Ma ngươi rốt cuộc cậu điều tra được gì mà lại vội vã như vậy?”

Trương Lương Cường rất tò mò.