Chương 567: Xâm nhập.
Chiến tuyến giữa phe Đế quốc và phe Thánh quốc kéo dài gần vùng trung tâm lục địa cho tới bờ biển phía nam.
Các quốc gia dọc theo vùng chiến tuyến này hiện tại đã trở thành chiến trường chính cho cuộc chiến, trong khi đó bản thổ của hai siêu cường lại không hề hứng chịu bất kỳ tổn thất đáng kể nào.
Dù vậy không phải tất cả mọi nơi đều trở thành chiến trường ví dụ như phía cực nam chiến tuyến một vùng lãnh địa của một vị bá tước nhỏ đã không có bóng dáng của c·hiến t·ranh trong một thời gian rồi.
Trong lãnh địa của vị bá tước này, một lâu đài cổ xưa được xây dựng ngay trên vách đá cạnh bờ biển đang được bảo vệ bởi binh lính của cả hai phe Đế quốc và Thánh quốc.
Thật khó tin khi đang trong tình trạng c·hiến t·ranh như thế này quân cận vệ của hai quốc gia lại có thể cùng nhau canh giữ một lâu đài.
Chỉ cách lâu đài hơn một kilomet là một thị trấn lớn trong lãnh địa. Đứng trong căn nhà ở biên giới thi trấn phóng tầm mắt về hướng lâu đài hắc tinh linh Luna lâm vào trầm tư.
Bên cạnh nàng một người ăn mặc rất bình thường đang dùng ống nhòm đường kính lớn quan sát lâu đài.
Rời mắt khỏi ống nhòm người này thở dài nói.
“Canh gác quá nghiêm mật rất khó để xâm nhập vào trong.”
Hắn giống như là nói cho mình, cũng giống như là nói cho Luna nghe.
“Nói là bất khả thi mới đúng.”
Luna đáp lời.
Những người canh gác lâu đài này đều là những thành viên của lực lượng tinh nhệu hai bên muốn t·ấn c·ông vào trừ khi đưa một lữ đoàn tới bằng không thì đừng mơ mộng công phá được nơi này.
Nhưng nơi này cách Nam Tinh cả nửa cái đại lục còn chưa kể đây là vùng ảnh hưởng của hai cường quốc sợ rằng lữ đoàn còn chưa tới nơi đã bị làm thịt.
Muốn xâm nhập vào đây lại càng khó, toàn bộ người hầu đều là những người phục vụ nhiều năm có thân phận rõ ràng, chỉ cần là người lạ liền có thể bị phát hiện. Người lạ liền không được phép tiến vào lâu đài này cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Có thế nói cơ chế này đã hoàn toàn ngăn chặn mọi nỗ lực xâm nhập thông thường từ bên ngoài.
“Xem ra không thể dùng những cách thông thường.”
Người bên cạnh nói.
Cộc côc!
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Luna gọi vọng ra ngoài.
Tiến vào là một người đàn ông trung niên, trên tay hắn là một tập tài liệu dày. Đặt mạnh lên bàn trung niên nói.
“Đây là thông tin của những người đang ở trong lâu đài kia. Chúng ta chỉ có thể lấy được từng này, hồ sơ của những kẻ còn lại rất khó tiếp cận.”
Luna lập tức quay lại đi tới bên bàn cầm lên tập tài liệu nhưng không đọc mà hỏi người đàn ông trung niên.
“Thế nào tìm được người phù hợp không?”
“Có bốn người đáp ứng được yêu cầu. Một người ngày mai sẽ xuất hiện ở thị trấn này để nhận hàng chúng ta có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với hắn.”
Nói rồi người đàn ông trung niên lấy đi tập tài liệu trên tay Luna mở ra một trang rồi đưa lại cho nàng.
Bên trong là một hình vẽ chân dung, nhìn qua hình vẽ người này đã gần sáu mươi, khuôn mặt đã tràn đầy nếp nhăn.
“Trương Lương Cường. Năm tám tuổi hiện đang là người hầu trong cung điện hoàng gia Đế quốc. Vợ ông ta bị bệnh, nghe nói bệnh này cần linh mục cao cấp mới chữa được nhưng những linh mục này chỉ phục vụ giới quý tộc cho dù có bao nhiêu tiền cũng không chữa cho bình dân. Cho dù ông ta có phục vụ trong cung điện hoàng gia cũng như vậy. Con trai ông ta b·ị b·ắt đi nhập ngũ đưa ra chiến trường tới bây giờ không rõ tung tích, có khả năng đ·ã c·hết. Chúng ta phán đoán ông ta rất thích hợp cho kế hoạch.”
Đàn ông trung niên giải thích.
“Những người khác thì sao?”
Luna tiếp tục hỏi.
Sau đó trung niên bắt đầu giải thích cho Luna về những mục tiêu đã được đánh dấu.
Tất cả những người này đều có lý do để bất mãn với giới quý tộc hay quốc gia của chính bọn hắn.
Chính là mục tiêu được nhắm đến để tuyển dụng cho chiến dịch lần này.
Mục đích lần này là thâm nhập vào bên trong lâu đài tìm hiểu xem Đế quốc cùng Thánh quốc đang làm gì bên trong đó.
Hai quốc gia đang c·hiến t·ranh lại đột nhiên ngồi lại với nhau đã rất đáng ngờ rồi, đã thế gián điệp ở Thánh quốc còn phát hiện ra một tin tức lần gặp mặt này có những vấn đề liên quan với Nam Tinh.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để tình báo chiến lược không thể bỏ qua.
Biết được đối phương muốn làm gì để đề phòng trước chính là công việc của tình báo. Bây giờ nhiệm vụ của bọn hắn chính là phải biết đối phương có âm mưu gì với Nam Tinh.
…
Bốn ngày sau một xe ngựa xuất hiện ở cổng sau lâu đài.
Đương nhiên nơi này không cho xe ngựa lạ tiến vào nó lập tức bị lực lượng cảnh vệ cản lại.
“Đây là người hầu thay thế những người hầu b·ị t·hương trước đó. Lần trước không phải có một vụ t·ai n·ạn trong lâu đài sao. Đây là những người thay thế người b·ị t·hương trong vụ t·ai n·ạn.”
Phu xe xuống ngựa lập tức đưa ra thân phận chứng minh của mình nói với lính canh.
Nhận lấy thân phận chứng minh sau khi kiểm tra hoàn tất lính canh trả lại cho phu xe rồi nhìn về phía xe ngựa đang đóng kín cửa.
“Để người trên xe xuống.”
“Mọi người xuống xe thôi.”
Phu không từ chối hay có bất kỳ hành động nào trái lệnh ông ta lập tức gọi những người trên xe xuống.
Đây là quy định đã được định sẵn từ trước và đám người này cũng sẽ không nể mặt ông ta.
Những người trong xe ngựa nghe vậy liền lần lượt xuống xe. Ba nam hai nữ tất cả đều lần lượt xuống xe ngựa xếp hàng ngang ngay bên cạnh xe ngựa.
Lính canh cũng lần lượt lấy ra danh sách đã được thông báo trước đó bắt đầu đối chiếu với thân phận của năm người.
Hoàn tất việc xác nhận thân phận năm người được dẫn vào một căn phòng ở ngoại vị lâu đài.
Bọn họ chờ ở đây dưới sự kiểm soát của lính canh, và không được rời đi cho đến khi có người tới đón bọn họ.
Quy tắc an ninh ở lâu đài cực kỳ chặt chẽ đặc biệt là với những người mới tới bọn hắn được theo dõi rất sát sao.
Không mất bao lâu người tiếp nhận bọn hắn đã đến. Trong đó có Trương Lương Cường.
“Người này là ta gọi tới.”
Trương Lương Cường chỉ vào một thiếu niên trẻ tuổi trong năm người nói với lính canh.
Là một trong những quản gia hiện đang phục vụ trong lâu đài ông ta có quyền chỉ định người mình muốn. Đương nhiên cũng trong trường hợp t·ai n·ạn xảy ra và người của ông ta cũng có là n·ạn n·hân trong vụ t·ai n·ạn này.
Nhận lấy người của mình Trương Lương Cường nhanh chóng rời đi cùng với người mới.
Trên đường đi Trương Lương Cường lần lượt giới thiệu cho người mới về những thứ trong lâu đài.
“Đây là phòng của đại hồng y. Đừng có đi lạc đấy.”
Trương Lương Cường chỉ về một căn phòng đóng kín vừa đi qua nói.
“Còn đây là phòng của công tước đại nhân….đây là phòng họp nếu ngươi không có phận sự thì đừng vào đây.”
Trương Lương Cường dẫn người mới đi một vòng lâu đài, đặc biệt dặn dò những vị trí không được phép tiến vào.
Suốt quá trình người mới luôn rất lễ phép chỉ đi và nghe thi thoảng trả lời lại vài câu xem như đã nghe lời giới thiệu của Trương Lương Cường.
Mất một khoảng thời gian quá trình này cũng kết thúc người mới được đưa về phòng của mình.
Phòng của người mới là một phòng riêng khác với phần lớn người hầu khác.
Cửa phòng được đóng lại Trương Lương Cường thở dài nói.
“Thật không ngờ gián điệp của Nam Tinh lại dấu sâu tới vậy. Có thể qua được đợt kiểm tra đầu tiên.”
Người mới nghe vậy nở nụ cười.
“Ngài quá khen, đây là nghiệp vụ của chúng tôi!”
Người mới nghe vậy cười mỉm trả lời.
“Nếu ta không nhầm gia đình ngươi cũng có truyền thống phục vụ cho hoàng gia. Mặc dù cấp bậc có thấp một chút cũng không tới nỗi phải đi phản bội phải không?”
Trương Lương Cường rất tò mò về vấn đề này. Phải biết để có thể tới đây phục vụ ngoại trừ là người trong lâu đài đề cử ra còn phải có lý lịch trong sạch nữa.
Nếu tên này không phải là gia đình có truyền thống phục vụ hoàng gia cũng liền không có cơ hội tiến vào đây.
“Ta làm việc này vì lý tưởng của mình. Không liên quan gì tới lợi ích hay gia đình.”
Thanh niên rất nghiêm túc nói.