Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 566: Bắt được.




Chương 566: Bắt được.

Đột đột đột!.

Tiếng súng liên tục vang lên trong những cánh rừng tây nam, không có chim chóc bay đi vì nghe thấy tiếng súng.

Bởi vì chúng đã bay đi từ trước đó rồi, nếu còn có con chim nào không bay đi vậy cũng chỉ có thể là nó không bay được.

Bầu trời trên cánh rừng lúc này một phi đội không pháp sư đang bay lượn thi thoảng bọn hắn lại chúc đầu ma cụ xuống phía dưới nhả ra một loạt đạn rồi lập tức bay lên kéo dài khoảng cách.

Tất cả bọn hắn đều đang tiến hành khoanh vùng khu vực từng chút một áp sát lấy bao vây những kẻ chạy trốn bên dưới từ từ dồn chúng vào hướng quân bạn.

Lúc này bên dưới khu rừng xuyên qua những tán lá rậm rạp một trung đội không pháp sư xuống đất dùng hai chân đang đuổi theo mục tiêu. Thi thoảng lại khai hoả vài phát đạn hướng về phía trước.

Mặc dù dưới vùng rừng núi rậm rạp này tầm nhìn của bọn hắn rất hạn chế nhưng âm thanh chạy trốn cùng giao động ma pháp phía trước lại không thể trốn được cảm giác cùng đôi tai của bọn họ. Bọn họ chỉ cần men theo âm thanh này tiếp tục đuổi theo thi thoảng nổ vài phát súng liền có thể.

Đây cũng là một đặc điểm khi chiến đấu trong rừng, hai bên thường rất khó quan sát được nhau thường phải là khi tới rất gần hai bên mới phát hiện ra đối phương.

Nhưng nó không có nghĩa chỉ cần nhìn thấy mới nổ súng, những người lính chỉ cần hướng về phía tiếng súng bóp cò là được. Mục đích chủ yếu là để áp chế đối phương chứ không phải để tiêu diệt đối phương.

Trong trường hợp này những không pháp sư cũng dựa vào âm thanh, giao động ma pháp và hướng ma pháp bay về phía mình liền có thể nổ súng.

Chạy ở phía trước xuyên qua những tán lá rậm rạp, đám người Vân Ngọc không có ý định tránh né đạn, bọn hắn cứ như vậy tiếp tục chạy về phía trước mặc cho đối phương đang không ngừng nã đạn sau lưng. Dù sao độ chính xác cũng không quá cao.

Boom!

Một v·ụ n·ổ nổi lên chỉ cách Vân Ngọc vài mét, v·ụ n·ổ không lớn không thể đốn hạ được thân cây bị nó đánh trúng nhưng ngay vị trí trung tâm v·ụ n·ổ một lỗ thủng lớn đã xuất hiện xuyên qua toàn bộ thân cây.

Quả là một cách tốt để chứng minh hiệu quả của vũ khi xuyên giáp.

“Nếu tiếp tục thế này ai cũng không thoát được. Hai người các ngươi đoạn hậu.”



Đội trưởng khó khăn ra lệnh cho hai đội viên còn lại của mình ở lại đoạn hậu

Mặc dù điều này cũng có nghĩa là một mệnh lệnh đi c·hết cho dù hai người họ có là cao cấp siêu phàm giả đi chăng nữa.

Nhưng hai người không chút do dự dừng chân lại quay lưng lại với đội trưởng sẵn sàng ma pháp trên tay.

Đuổi theo phía sau lực lượng truy kích dừng lại. Bọn hắn cảm nhận được có hai giao đông ma pháp vô cùng mạnh mẽ dừng lại ở phía trước.

Đối phương là cao cấp siêu phàm giả, cho dù trong tay bọn hắn có v·ũ k·hí g·iết được đối phương nhưng không có nghĩa đối phương dễ đối phó.

Đại đội bắt đầu tản ra xung quanh tạo thành một hình vòng cung tạo thế bao vây hai người lại.

Bọn hắn không quá lo lắng mục tiêu trốn thoát trên trời còn có không pháp sư đâu muốn trốn cũng không được trừ khi bọn hắn thành phàm nhân không còn giao động ma năng trong người mới có thể thoát được.

Không nhìn thấy đối phương, nhưng dựa vào giao động ma năng trong người bọn hắn có thế bám theo đối phương không lo bị mất dấu.

Như vậy là quá đủ rồi khẩu pháo máy bắt đầu khai hoả quét một vòng về phía trước, không yêu cầu đánh trúng đối phương hay gây b·ị t·hương cho đối phương chỉ cần làm bọn hắn phân tâm là được rồi.

Ngay lập tức tất cả đồng loạt tiến lên, ma pháp phòng thủ trên trang phục của bọn hắn được kích hoạt đảm bảo không ai bị một đòn tiêu diệt ngay lập tức.

Chạy phía trước Vân Ngọc cảm nhận được giao động ma pháp đang vô cùng mãnh liệt sau lưng cùng với đó là những tiếng súng t·iếng n·ổ liên tục vang lên.

“Lũ không pháp sư vẫn đuổi theo chúng ta.”

Vân Ngọc nói với đội trưởng bên cạnh.

Nàng vẫn cảm nhận được lũ không pháp sư vẫn lởn vởn trên đầu, nàng quên nhắc nhở đội trưởng ở trên đầu vẫn còn lũ không pháp sư cho dù có chặn hậu đám người phía sau thì lũ này vẫn có thể bám theo.

Trừ khi có thể xử lý cái đám ruồi bọ trên đầu kia nếu không thực sự rất khó để trốn thoát.



“Điện hạ chúng ta phải làm sao?”

Đội trưởng hết cách rồi, ở dưới đất hắn còn có cách xử lý nhưng trên trời thì hắn không có cách nào đối phó với đối phương. Mặc dù hắn có thể bay đấy nhưng tiêu hao thực sự quá kinh khủng hắn không kham nổi. Loại ma pháp bay pháp thánh sử dụng ma pháp tiêu hao không lớn nhưng yêu cầu với người sử dụng quá cao, chỉ có pháp thánh mới dùng được loại ma pháp này.

Vân Ngọc không trả lời, nàng tiếp tục chạy nàng thực sự không có biết cách nào để đối phó với những kẻ bay trên trời kia cả.

Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao có thể bị phát hiện, rõ ràng một vùng núi lớn như vậy, bọn họ ẩn dấu rất kỹ làm sao có thể bị phát hiện đây.

Vân Ngọc dường như đã cảm nhận sự tuyệt vọng của những kẻ địch của Nam Tinh khi phải đối mặt với quốc gia này.

Nàng nhận ra nàng vẫn còn hiểu rất ít về quốc gia này, quá thần bí quá quỷ dị. Cả tên đàn ông kia nữa, dù nàng đã ở bên hắn hơn năm năm nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn hiểu được hắn.

Hắn muốn gì? mục đích của hắn là gì? tại sao hắn lại làm như vậy? Mọi hành động của hắn đều là một dấu hỏi lớn trong lòng nàng. Một dấu hỏi mà có lẽ nàng sẽ không thể có câu trả lời.

Không biết trải qua bao lâu âm thanh chiến đấu sau lưng nàng đột nhiên biến mất, ngay cả một tiếng súng cũng không vang lên.

Khu rừng đột nhiên trở nên im ắng một cách lạ thường ngay cả tiếng động vật qua lại cũng không có.

Nếu không phải thi thoảng nhìn thấy bóng dáng của lũ không pháp sư lượn lờ trên đầu thông qua những kẽ lá Vân Ngọc đã nghĩ rằng nàng vừa trốn thoát.

Nhưng rõ ràng điều đó không có khả năng Vân Ngọc hiểu được nàng vẫn chưa trốn đi bao xa khoảng cách này hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng súng.

Đột nhiên Vân Ngọc dừng lại nàng đứng trên sườn dốc, cổ chân nàng hơi cong để có thể giữ thăng bằng trên sườn dốc này.

Tựa tay vào thân cây bên cạnh liên tục thở dốc Vân Ngọc đã không còn sức để chạy.

“Điện hạ! Có chuyện gì vậy?”

Chỉ chạy trước Vân Ngọc vài bước đội trưởng nhận ra chủ nhân nhà mình không còn chạy nữa, hắn lập tức quay lại vội vã hỏi trong âm thanh không che dấu được sự sốt ruột.



Liên tục thở dốc nhìn vào đôi mắt đội trưởng Vân Ngọc thở dài nói.

“Chúng ta không chạy được. Đầu hàng đi thôi!”

“Không thể điện hạ, nếu chúng ta đầu hàng tính mạng của mọi người đều vô ích. Ngài phải tiếp tục chạy, chúng ta chắc chắn có thể thoát.”

Đội trưởng kích động nói. Nhưng lại không lay động được Vân Ngọc.

Nàng chỉ tay lên bầu trời nơi vừa có một không pháp sư lướt qua nói.

“Ngươi có biết tại sao lũ không pháp sư này liên tục lởn vởn quanh chúng ta mà không t·ấn c·ông không?”

“Bọn chúng không biết chúng ta ở đâu!”

“Đúng được một phần…Bọn chúng đã khoanh vùng được vị trí của chúng ta,...chỉ là không biết chính xác…vị trí ở đâu thôi. Chỉ cần chờ bộ binh tới quét một lượt chúng…ta liền không có cơ hội chạy.”

Vân Ngọc vừa nói vừa thở dốc liên tục.

Dừng lại một chút để đội trưởng tiêu hoá cũng như thở dốc Vân Ngọc tiếp tục nói.

“Chỉ cần bọn hắn vẫn lởn vởn trên đầu chúng ta thì có chạy như thế nào cũng như nhau, đều không thoát được!”

Đội trưởng nghe vậy liếc nhìn lên bầu trời, nơi đó bị những tán lá dày che đi không thấy được bóng dáng của không pháp sư nhưng đội trưởng biết bọn hắn vẫn đang lởn vởn quanh đây.

Sột soạt!

Đột nhiên từ sau lưng tiếng của những phiến lá hay bụi cây bị đẩy ra vang lên.

Quay đầu nhìn về hướng đó những khẩu súng đã chĩa nòng về phía nàng và tiểu đội trưởng.

“Đừng nổ súng chúng ta đầu hàng!”

Vân Ngọc nói rồi nàng dơ hai tay qua đầu.

Ở Nam Tinh lâu năm nàng biết đây là cách đầu hàng của quốc gia này, dù sao những năm qua các căn cứ giáo phái Licht cũng bị truy quét không ít đương nhiên rất nhiều kẻ không có tín ngưỡng kiên định.