Chương 516:
Mấy ngày hôm này là thời gian Vương Ngọc Đại vui vẻ nhất khi ông ta tới Nam Tinh.
Ba tháng rồi ông ta đã tới đây ba tháng mang theo thành ý tới thậm chí là mang pháp thánh ra đe dọa nhưng luôn bị Nam Tinh lá mặt lá trái cố ý kéo dài thời gian, thậm chí có đôi khi còn thể hiện thái độ cực kỳ vô lễ khiến Vương Ngọc Đại vô cùng nổi nóng.
Một sứ giả của Đế quốc như ông ta đi đến đâu đều được tiếp đón như thượng khách, ai cũng muốn lấy lòng ông ta. Đã bao giờ ông ta bị đối xử lạnh nhạt lá mặt lá trái như vậy đâu.
Nhưng ông ta biết hiện tại không thể trở mặt với Nam Tinh, Đế quốc đã không đủ lực để trở mặt với Nam Tinh nếu không có pháp thánh ra mặt.
Vì thế Vương Ngọc Đại phải trải qua thời gian trở thành sứ giả biệt khuất nhất trong sự nghiệp của mình đi sứ nước ngoài của mình.
Thử hỏi một người luôn cường thế đứng ở cửa trên thậm chí là so với Thánh quốc nhưng rồi phải đám phán trong tình huống yếu thế Vương Ngọc Đại có biệt khuất hay không? Đừng nói là Vương Ngọc Đại những người trong đoàn ngoại giao của ông ta cũng rất biệt khuất.
Nhưng bây giờ đã khác rồi pháp thánh sẽ đích thân ra tay đích thân làm chỗ dựa cho bọn hắn, bây giờ đã tới lúc bọn hắn nằm ở cửa trên. Những yêu cầu trước kia bọn hắn không dám đưa ra, những biết khuất trước kia bọn hắn phải hứng chịu bây giờ bọn hắn muốn trả lại tất cả cho người Nam Tinh.
“Chuyện này là không thể nào! Vương đặc sứ ngài đừng đưa ra những điều kiện mơ mộng nữa, nó đã vượt qua giới hạn chúng ta có thể chấp nhận.”
Trên bàn đàm phán An Hồng rất kiên quyết từ chối yêu cầu Vương Ngọc Đại đưa ra.
Vương Ngọc Đại không còn khó chịu khi bị từ chối như trước kia nữa, hiện tại ông ta đang rất thoải mái cùng thư giãn dựa lưng vào ghế ông ta nở nụ cười nói.
“Không có gì là không thể, giới hạn là do người đặt ra cũng có thể do người thay đổi. An lão ngươi nên suy nghĩ thật tốt trước khi từ chối đề nghị này.”
Vương Ngọc Đại ẩn ý đe dọa nói. Lão sử dụng từ đề nghị nhưng lời nói cùng thái độ khác gì đe dọa đâu.
Nếu chỉ là người bình thường chắc chắn không thể nghe ra lời đe dọa của ông ta, nhưng những người trong này thì khác bọn hắn biết được tin tức về pháp thánh đương nhiên hiểu được những lời này có ý như thế nào.
Những nhân viên trên bàn đàm phán của Nam Tinh biểu cảm vô cùng khó coi, nhưng không ai lên tiếng bọn hắn cho rằng quốc gia hiện tại không có năng lực để chống lại pháp thánh.
Vì thế bọn hắn không biết phải làm thế nào để đáp lại lời đe dọa từ Vương Ngọc Đại.
Nhưng An Hồng lại không như vậy, ông ta biết quốc gia đang có gì vì thế biểu cảm của ông ta không giống những người còn lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Vương Ngọc Đại lên tiếng nói.
“Chúng ta rất kiên định giới hạn là giới hạn sẽ không có chuyện chúng ta thay đổi, cho dù bất kỳ ai cũng không thể khiến chúng ta thay đổi.”
An Hồng thể hiện một ngữ khí rất kiên định, không chút giao động.
Thái độ của hắn khiến mọi người trong phòng đều hơi giật mình, không chỉ là người của Đế quốc mà còn có cả người của Nam Tinh. Cả hai bên đều cảm thấy nghi ngờ An Hồng lấy cái gì để có thể tự tin như vậy.
Vương Ngọc Đại nhíu mày, trong lòng tự hỏi tại sao An Hồng lại có tự tin như vậy, hẳn ông ta phải biết pháp thánh đang trên đường tới đây đi. Không lẽ Nam Tinh có thứ gì có thể chống lại pháp thánh?
Chẳng lẽ pháp thánh của Thánh quốc sẽ ra tay đánh lén?
Một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong suy nghĩ của Vương Ngọc Đại, nhưng lập tức ông ta liền vứt nó ra khỏi đầu.
Nếu pháp thánh của Thánh quốc ra tay chắc chắn sẽ bị phát hiện, các pháp thánh có thể cảm nhận được vị trí của nhau việc pháp thánh của Thánh quốc muốn đánh lén là điều không thể nào.
Nhìn lại những người khác của Nam Tinh, mặc dù bọn hắn che dấu rất tốt nhưng kẻ già đời như Vương Ngọc Đại vẫn có thể nhìn ra được trong mắt bọn hắn có sự bối rối.
Thấy vậy Vương Ngọc Đại nhận ra những quan viên của Nam Tinh cũng không ngờ được An Hồng sẽ nói ra những lời như vậy.
Xem ra lão già này cũng chỉ mạnh mồm mà thôi.
Vương Ngọc Đại phán đoán!
Nghĩ tới đây trong lòng ông ta thả lỏng, nở nụ cười nói.
“An Hồng tiên sinh, chúng ta đều là người thông minh ngươi phải biết có những thứ có thể nói, có những thứ không thể nói. Một khi đã nói ra liền không có cơ hội hối hận.”
“Có hối hận hay không ai biết được. Nhưng chắc chắn hiện tại ta không hối hận.”
An Hồng nói.
Nhưng trong mắt Vương Ngọc Đại, An Hồng lúc này đang chống chế không chịu thừa nhận sự thật.
Theo kinh nghiệm của Vương Ngọc Đại những lúc như thế này cảm xúc của người thường rất dễ nổi nóng, rất dễ xốc nổi. Nếu ông ta thêm một vài lời khiêu khích nữa chắc hẳn lão già trước mắt sẽ thốt ra những lời không thể thu hồi.
Nghĩ tới đây Vương Ngọc Đại thể hiện sự đắc ý nói.
“Chỉ là một tiểu quốc gia cũng dám nhân cơ hội Đế quốc rơi vào khó khăn khiêu khích Đế quốc, sớm hay muộn cũng phải trả giá.”
Nói rồi Vương Ngọc Đại nhìn chằm chằm An Hồng chờ đợi ông ta cuồng nộ.
Nhưng cơn cuồng nộ Vương Ngọc Đại chờ đợi không xuất hiện, An Hồng rất bình tĩnh nhìn hắn không hề có chút tức giận nào.
Thay vào đó những người khác của Nam Tinh lại không giữ được bình tĩnh biểu cảm giận giữ không thể che dấu được.
“Nếu chúng ta đã không thể thống nhất lời nói như vậy hôm nay liền dừng lại ở đây đi.”
An Hồng thấy người của mình không giữ được bình tĩnh lên tiếng nói, kết thúc cuộc đàm phán ngày hôm nay.
Nói rồi An Hồng dẫn đầu đứng dậy, những người khác của Nam Tinh thấy vậy cũng vội vã đứng dậy đi theo An Hồng đi ra ngoài. Trước khi đi những người này còn liếc nhìn đoàn sứ giả của Đế quốc một lượt liền rời đi.
Vương Ngọc Đại thấy vậy cũng cùng người Đế quốc rời đi, ra khỏi cửa phòng đám người Đế quốc cười đùa tý tửng, thậm chí khi đi sau lưng các quan viên Nam Tinh bọn hắn còn lớn tiếng bàn tán thể hiện sự đắc ý của mình, hoặc là bọn hắn đang dùng cách này để kích thích người của Nam Tinh.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của quan viên Nam Tinh nhưng Vương Ngọc Đại đoán biểu cảm của bọn hắn không quá tốt.
Cho tới khi rời khỏi tòa nhà bộ ngoại giao trở về nơi ở bọn hắn mới thu liễm lại nụ cười, vừa rồi bọn hắn làm vậy chỉ là để cố ý kích thích người Nam Tinh để bọn hắn làm ra phán đoán sai lầm dưới sự chi phối của cảm xúc thôi. Chuyện này cũng không phải lần đầu bọn hắn làm hiệu quả cũng khá tốt, dù sao cũng không mất mát gì.
Về phía Nam Tinh sau khi trở về phòng họp riêng của bộ ngoại giao căn phòng trở nên trầm tĩnh một cách lạ thường không ai lên tiếng nói chuyện không khí trong phòng trở nên rất bức bối.
“Các ngươi làm rất tốt!”
An Hồng lên tiếng khen ngợi. Nhưng cũng không khiến không khí trong phòng trở nên tích cực hơn được.
“Đại nhân tại sao chúng ta phải làm vậy? Nó có tác dụng gì sao?”
Một quan viên bộ ngoại giao không hiểu tại sao bọn họ phải thể hiện sự tức giận như vậy, đây là yêu cầu tới từ bộ trưởng vấn đề là bọn hắn không hiểu tại sao An Hồng lại yêu cầu điều này.
Tất cả đều đang rất mê mang, pháp thánh ra mặt rồi, bọn hắn thực sự không có cách nào để có thể ép Đế quốc xuống.
Ngoại giao phải dựa vào sức mạnh quốc gia, hiện tại bọn hắn cho rằng Nam Tinh đã hoàn toàn yếu thế trước Đế quốc vì thế bọn hắn không biết phải làm gì trước Đế quốc.
An Hồng nghe vậy liền mỉm cười dựa lưng vào ghế nói.
“Tới thời điểm các ngươi sẽ biết lý do. Còn bây giờ nhiệm vụ của các ngươi chính là đánh lạc hướng đám sứ giả của Đế quốc.”
Lời của An Hồng không khiến căn phòng trở nên xôn xao, tất cả đều thể hiện biểu cảm hoang mang, bọn hắn không hiểu tại sao An Hồng đưa ra yêu cầu như vậy.
Thấy không khí hoang mang trong phòng An Hồng lên tiếng trấn an.
“Các ngươi không cần phải lo lắng, chuyện này chúng ta đã có cách đối phó, việc của chúng ta là thu hút sự chú ý của Đế quốc, chuyện còn lại không cần chúng ta lo.”