Chương 515: Chủ động.
“Bệ hạ chúng ta có nên thông báo cho Thánh quốc chuyện này?”
Ngọc Kim Sơn lên tiếng.
Hắn hỏi câu này rất rõ ràng là đang do dự, mặc dù trong long hắn hẳn là có đáp án nhưng vẫn lựa chọn bám vào ngọn cỏ này.
“Diêu pháp thánh cũng không phải bí mật rời đi mà là khua chiêng gõ trống rời đi, cho dù c·hiến t·ranh giữa hai bên đang diễn ra nhưng không có nghĩa gián điệp của bọn hắn đã rút đi. Nếu đến cả chuyện này bọn hắn cũng không biết thì Thánh quốc cũng không cần phải tồn tại nữa.”
Ngồi đối diện với Ngọc Kim Sơn bộ trưởng bộ ngoại giao An Hồng nói.
“Huống chi các pháp thánh có thể cảm nhận được nhau, một khi pháp thánh có hành động chắc chắn sẽ bị những pháp thánh khác phát hiện.”
Là bộ trưởng bộ ngoại giao An Hồng cũng rất n·hạy c·ảm bởi vấn đề này.
“An lão! Đám người của Đế quốc kia nói thế nào.”
Thủ tướng Văn Trung ở một bên nghe vậy hỏi. Thời gian qua An Hồng chính là người đối phó với đám sứ giả của Đế quốc .
An Hồng nghe vậy biểu cảm trên mặt lộ vẻ tức giận nhưng miệng vẫn nở nụ cười khẩy nói.
“Lũ chó này! Bọn hắn biết pháp thánh sẽ ra mặt nên càng làm càn hơn, bây giờ đã yêu cầu chúng ta khôi phục lại tước vị cùng lãnh địa cho lũ quý tộc còn sống hoặc người kế vị cho bọn hắn.”
“Cái gì! Khốn kiếp, bọn hắn muốn chia cắt quốc gia này ư?”
Phùng Cương nghe vậy giận giữ nói.
Hắn hiểu rằng một khi khôi phục lại lãnh địa cùng tước vị cho đám quý tộc kia bọn hắn sẽ trở thành những kẻ chống đối hoàng gia kịch liệt nhất. Thậm chí bọn hắn còn có thể chia cắt quốc gia này, còn chưa kể rất nhiều công trình cùng nhà máy quốc gia đầu tư ở trên lãnh địa cũ của bọn hắn, một khi khôi phục lại lãnh địa cho bọn hắn không khác nào quốc gia mất hoàn toàn quyền kiểm soát với những nơi này.
Nó khác nào quốc gia làm công miễn phí cho bọn hắn, hơn nữa những thứ này còn có thể trở thành sức mạnh của lũ quý tộc để chống lại quốc gia.
Là một người trung thành tuyệt đối với hoàng gia Phùng Cương làm sao không nổi giận với yêu cầu này.
Những người khác cũng cực kỳ giận giữ với yêu cầu từ đoàn ngoại giao của Đế quốc, bọn hắn đã mất rất nhiều công sức mới đi tới như bây giờ nếu thực sự đáp ứng yêu cầu như bọn hắn nói không khác nào đưa quốc gia này trở lại mười năm trước.
“Bệ hạ! Chúng ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào nhưng chuyện này chắc chắn không được, nếu bọn hắn muốn c·hiến t·ranh vậy chúng ta sẽ cho c·hiến t·ranh.”
Lê Nguyên Dũng lên tiếng nói, hiện tại hắn là tư lệnh của quân đoàn một, quân đoàn một cũng đã rút về đóng giữ trung tâm vương quốc vì thế hắn cũng có mặt ở đây.
Ở đây phải nói một chút Nam Tinh hiện tại duy trì chế độ nhiệm kỳ cho q·uân đ·ội, cứ mỗi năm năm các tướng lĩnh phải thay đổi vị trí công tác của mình một lần đây là để tránh cho các tướng lĩnh có thể phát triển thế lực riêng của mình trong các quân đoàn dẫn tới khống chế quân đoàn đó.
Mặc dù đã có sĩ quan chính trị nhưng Long cho rằng chuyện này vẫn cần đề phòng thì hơn.
Lời của Lê Nguyên Dũng đúng với suy nghĩ hiện tại của phần lớn người ở đây.
Có thể nói hai phần ba người trong căn phòng này đều có xuất thân thân từ bình dân, bọn hắn là những người hưởng thụ đầu tiên từ lợi ích của chế độ hiện tại. Nếu Nam Tinh thực sự thỏa hiệp khôi phục lại giới quý tộc thì bọn họ chính là những người đầu tiên bị ảnh hưởng lợi ích. Thậm chí còn có nguy cơ bị xóa sổ.
Ai cũng không muốn miếng ăn đã vào miệng rồi còn phải nhả ra phải không.
Lê Nguyên Dũng xuất thân là bình dân vì thế hắn có thể nói là người đại diện cho phe phái bình dân trong nội bộ vương quốc. Đừng nhìn Nam Tinh chỉ có một tiếng nói của Hùng đó chỉ là tiếng nói cao nhất của toàn bộ vương quốc nhưng bên dưới đó các phe phái lợi ích đều tồn tại không ít.
Trong đó lớn nhất có ba phe.
Phe bình dân, phe nguyên lão và phe cựu quý tộc.
Phe bình dân tất cả đều là quan chức xuất thân bình dân, cũng là phe phái có số lượng thành viên lớn nhất.
Phe nguyên lão chính như tên gọi của nói, đây là phe phái của những người đi theo Long lâu nhất. Thành viên của phe phái này chủ yếu là những người xuất thân từ doanh địa số còn lại là một số người gia nhập từ rất sớm khi thời điểm Long kiểm soát thành Vĩnh Đông. Đây là phe ít người nhất trong ba phe nhưng lại là phe quyền lực nhất.
Còn về phe cựu quý tộc hầu hết là các quý tộc cũ tiến vào hệ thống của chính phủ làm quan như bình thường không có bất kỳ đặc quyền nào.
Bất quá cho dù bọn hắn có từ bỏ đặc quyền quý tộc trở thành một quan viên bình thường đi chăng nữa cũng không thể tiêu trừ được sự thật rằng bọn hắn xuất thân là quý tộc. Cho nên mặc dù số lượng của bọn hắn cũng không ít hơn bao nhiêu so với phe bình dân nhưng cũng chịu sự cảnh giác cùng chèn ép từ phe bình dân vào cả phe nguyên lão nữa.
Ai cũng không muốn đám quý tộc lấy lại được đặc quyền rồi suốt ngày đè đầu cưỡi cổ mình cho nên cả phe bình dân cùng phe nguyên lão đều có chung nhận thức việc chèn ép phe cựu quý tộc.
Trở lại với cuộc họp! Sau khi Lê Nguyên Dũng nói xong không chỉ phe bình dân, phe nguyên lão cũng thể hiện sự đồng ý với lời của Lê Nguyên Dũng.
Chỉ có điều sau khi nói ra lời này rất nhiều người cũng không có tự tin, dù sao đối thủ của bọn họ là pháp thánh kẻ mà trong suốt cuộc đời của bọn họ đã bị miêu tả là có thể dời núi lấp biển. Nỗi sợ với pháp thánh đã ăn sâu vào trong tâm trí bọn họ.
“Bệ hạ! Thứ kia liệu có được không?”
Lúc này Cồ Lâm Biên lên tiếng nhắc nhở Long.
Là người biết về việc Long đang chế tạo một loại v·ũ k·hí có thể chiến thắng cả pháp thánh mặc dù hắn không biết thức v·ũ k·hí này đã hoàn thành hay chưa nhưng đây hẳn là cơ hội duy nhất của Nam Tinh.
Nếu không những yêu cầu kia thực sự rất khó từ chối.
Nếu bọn hắn từ chối Cồ Lâm Biên thực sự không biết Nam Tinh phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Nghe Cồ Lâm Biên nói vậy Long mới hài lòng lên tiếng.
“Lần này ta gọi các ngươi tới đây không phải để bàn bạc xem chúng ta có thỏa hiệp hay không. Ta có thể ở đây trả lời cho các ngươi ngay lập tức là chúng ta sẽ không thỏa hiệp.”
Lời Long vừa ra đã khiến toàn bộ phòng họp xôn xao.
Bọn hắn thực sự không ngờ được bệ hạ lại kiên quyết như vậy, cho dù có pháp thánh đích thân ra mặt nhưng bệ hạ vậy mà vẫn không chịu thỏa hiệp.
Trong suy nghĩ của mỗi người ở đây đều ánh lên sự nghi ngờ, rốt cuộc bệ hạ dựa vào đâu mà không để ý tới mới đe dọa từ pháp thánh.
“Ta có thể tiết lộ cho các ngươi rằng hiện tại vương quốc đang sở hữu một loại v·ũ k·hí có khả năng tiêu diệt cả pháp thánh. Chúng ta không cần phải sợ hãi pháp thánh nữa.”
Mọi người đều trở nên kh·iếp sợ sau lời của Long, trong ánh mắt của bọn hắn vừa ẩn chứa sự hưng phấn nhưng cũng có cả mê mang và nghi ngờ.
Bọn hắn chưa từng nghe nói qua có thứ v·ũ k·hí nào có thể tiêu diệt pháp thánh cả.
“Là gì! Sớm muộn các ngươi cũng sẽ biết. Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây chỉ là để hỏi xem chúng ta nên t·ấn c·ông trước hay chờ pháp thánh ra tay mới t·ấn c·ông.”
Long tiếp tục nói.
Suy nghĩ của hắn chính là nên trực tiếp một đòn phủ đầu trước hay là để pháp thánh làm ra hành động mới đáp trả.
“Bệ hạ nếu thực sự có thú v·ũ k·hí như ngài nói thần đề nghị chúng ta nên t·ấn c·ông trước!”
Lúc này lời của An Hồng vang lên khiến Long vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ hắn nghĩ người già như An Hồng khá bảo thủ hẳn phải lựa chọn cách sau mới đúng, ai ngờ được An Hồng lại lựa chọn cấp tiến như vậy.
“Tại sao?”
Long đương nhiên muốn biết lý do.
“Bệ hạ sức p·há h·oại của pháp thánh rất lớn, nếu chờ pháp thánh ra tay trước mới t·ấn c·ông chúng ta chắc chắn sẽ tổn thất nặng, vì thế thần cho rằng chúng ta nên ra tay trước ngăn chặn những tổn thất có thể xảy ra.”
Lời của An Hồng rất hợp ý Long, hắn kỳ thực cũng thiên về lựa chọn ra tay trước.
Phát hiện mối đe dọa nhưng lại vì cái gọi là chính nghĩa mà không ra tay trước để nó đánh vào người mình rồi mới đánh trả thì chỉ có thể là cái lũ ngụy quân tử suốt ngày mở mồm mình là chính nghĩa.
Đừng quên Israel là thế nào tồn tại giữa kẻ thù.
Bọn hắn chính là lựa chọn ra tay trước tiêu diệt mối đe dọa xung quanh chứ không phải chờ mối đe dọa phát sinh.
Còn về việc không được bắn trước, nó chỉ nên áp dụng cho nước yếu trước nước mạnh mà thôi. Bởi vì cách duy nhất nước yếu có thể đem ra là luật pháp và chính nghĩa.