Chương 514: Lên đường.
Cảng Phú Phong hôm nay trời mưa rất lớn, nếu là bình thường dưới một cơn mưa như vậy cảng phú phong sẽ giống như một tòa thành c·hết vậy, đường cái vắng bóng người, cảng biển cũng không có bao nhiêu người hoạt động.
Nhưng hôm nay lại rất khác cảng Phú Phong mặc dù mưa lớn nhưng khắp nơi trong cảng lại đang có rất nhiều người làm việc.
Trên mặt biển bên ngoài cảng cũng đã đỗ vô số tàu, nhưng không phải là thương tàu mà là t·àu c·hiến.
Toàn bộ hạm đội phương đông với một trăm bốn mươi sáu t·àu c·hiến đều có mặt tại đây, nhìn qua các t·àu c·hiến của hạm đội đậu ngoài cảng giống như che phủ lấy toàn bộ mặt biển vậy.
Hơn nữa những con tàu này không bởi vì mưa to gió lớn mà lung lay, một lớp ma pháp phòng thủ bao quanh khiến những chúng có thể ngăn cản lấy sóng gió đánh vào. Chút m·ưa b·ão này còn chưa đủ để đe dọa tới t·àu c·hiến của hạm đội.
Bão ở biển tối bọn hắn còn có thể vượt qua được huống gì chi là một cơn bão nhỏ như thế này!
Trên mặt biển không chỉ có t·àu c·hiến mà còn có vô số thuyền gỗ nhỏ xen kẽ xung quanh, trên những thuyền gỗ này còn chở theo các thủy thủ trở lại tàu của mình hoặc bổ sung thêm quân cho hạm đội cho nhiệm vụ t·ấn c·ông đất liền.
Mặc dù trong kết hoạch chỉ có việc chiếm cảng biển nhưng cái gì cũng phải đề phòng trước, biết đâu phải mở rộng cuộc chiến thì lúc đó hạm đội cũng cần bộ binh.
Mặc chỉ là những con thuyền nhỏ nếu hứng chịu gió lốc hai sóng mạnh liền rất có khả năng cao bị lật úp nhưng không nhịn được bọn hắn đang xen kẽ trong hạm đội, có các t·àu c·hiến lớn vững chắc che gió chắn sóng những con thuyền này kỳ thực rất an toàn chỉ là có hơi rung lắc một chút thôi.
Nhìn con tàu hơi nước đậu trên cầu cảng Diêu Pháp thánh không khỏi chăm chú quan sát một lượt.
“Đây là t·àu c·hiến hơi nước ư? Nhìn qua mạnh mẽ hơn nhiều so với t·àu c·hiến tuyến.”
Diêu Pháp thánh khen ngợi, con tàu này nhìn qua cũng đã lớn hơn các t·àu c·hiến khác nhiều rồi, còn không kể những khẩu pháo có cỡ nòng kinh khủng kia xung quanh tàu nữa, mặc dù số lượng pháo không nhiều bằng t·àu c·hiến tuyến nhưng hẳn sức mạnh từ những khẩu pháo này rất kinh khủng.
Một bên Phan Tốc Hải nghe vậy nở một nụ cười buồn nói.
“Đại công ngài quá khen rồi, tàu này đúng là bước tiến lớn của hải quân Đế quốc nhưng nếu so với t·àu c·hiến của Nam Tinh thì thực sự không có tư cách.”
Nghe Phan Tốc Hải nói vậy Diêu pháp thánh nghi ngờ nói.
“Tàu chiến của Nam Tinh thực sự mạnh mẽ như vậy sao? Ngươi cũng không cần phải tự hạ uy phong của mình.”
Diêu pháp thánh thực sự cũng không tin tưởng t·àu c·hiến Nam Tinh có thể dễ dàng chiến thắng con tàu này, mặc cho trước đó bọn hắn đã chiến thắng liên quân.
Nhưng hạm đội là chuyện khác, t·àu c·hiến riêng biệt lại khác nha.
“Phan Tốc Hải nói đúng thưa đại công tàu này của chúng ta hoàn toàn không có cơ hội đối đầu với t·àu c·hiến của Nam Tinh. Ngay cả hải quân cũng cho rằng nếu xảy ra giao chiến hạm đội cũng không có cơ hội chiến thắng.”
Tại một bên đô đốc hạm đội Phương Đông cũng lên tiếng. Lần này soái hạm của hạm đội chính là Chiêu Phương vì thế cả Diêu pháp thánh cùng đô đốc hạm đội đều sẽ ở trên tàu.
“Kinh khủng như vậy!”
Diêu pháp thành thực sự rất khó tin.
Nhìn Diêu pháp thánh Phan Tốc Hải đột nhiên buông lời vỗ mông ngựa nói.
“May mắn lần này có đại công ra tay, nếu không chúng ta cũng không dám có hành động.”
Nghe Phan Tốc Hải nói như vậy Diêu pháp thánh trong lòng không khỏi vui vẻ, dù sao được người tâng bốc cũng không tệ.
Nhưng rất nhanh ông ta cũng bình tĩnh lại, thở dài một hơi.
Đế quốc bây giờ đã phải nhờ tới ông ta ra tay mới xử lý được một tiểu quốc, chuyện này cũng không phải tin vui gì.
“Xem ra lần này ta phải tốn không ít công sức. Tốt nhất nên lấy được toàn bộ kỹ thuật của Nam Tinh.”
Diêu pháp thánh nói.
“Chúng ta thật vô dụng đã làm phiền đại công ngài rồi.”
Đô đốc hạm đội nói.
“Không sao ta là đại công tước của Đế quốc những lúc như thế này ta đúng là cần ra lực.”
Diêu pháp thánh nghiêm túc nói.
Vừa nói bọn hắn đặt chân lên tàu.
Bốn giờ sau hạm đội phương đông hoàn thành việc tiếp tế, toàn hạm đội căng buồm ra khơi hướng lên phía bắc.
Hai giờ sau đó tin tức hạm đội phương đông dong buồm lên phía bắc truyền về trụ sở của tình báo chiến lược.
Không tới mười lăm phút tin tức này đã được đặt trên bàn của Long, nhìn tờ điện báo trên mặt bàn Long rơi vào trầm tư.
Nửa giờ sau Long có mặt tại bộ tham mưu, bên trong này đã có rất nhiều tướng lĩnh của bộ tham mưu cùng với bộ tư lệnh đã có mặt tại đây.
Lúc Long bước vào tất cả đều rất nghiêm túc đứng dậy, Long cũng không nói nhiều sau khi ngồi xuống liền lập tức vào chủ đề chính.
“Một số người ở đây đã biết lý do cho cuộc họp đột xuất này, nhưng một số người vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra! Lâm Biên ngươi trình bày đi.”
Long nhìn về phía Cồ Lâm Biên nói, với tư cách giám đốc tình báo chiến lược hắn hiển nhiên hiểu rõ về tin tức này nhất.
Cồ Lâm Biên nghe lệnh lập tức đứng dậy quan sát mọi người trong phòng lên tiếng.
“Các vị hai giờ trước chúng ta nhận được tin tức hạm đội phương đông vừa xuất phát hướng về phía bắc. Hơn nữa ta cũng nhận được tin tức pháp thánh Diêu Huyền cũng có mặt trên tàu Chiêu Phương soái hạm của hạm đội phương đông.”
Lời vừa kết thúc trong phòng họp trở nên ồn ào, những người chưa biết chuyện đều không nhịn được hoang.
Long có thể thấy được một số người khuôn mặt đã không còn chút máu, không khí trong phòng trở nên hỗn loạn, hoang mang tột độ.
“Bệ hạ lần này pháp thánh xuất động chắc chắn là để đe dọa chúng ta, có lẽ chúng ta nên thích hợp nhượng bộ một số vấn đề.”
Phó tư lệnh lục quân An Dật Phú nhìn về phía Long nói.
Những người khác nghe vậy cũng dừng lại đưa ánh mắt về phía Long chờ đợi câu trả lời của hắn.
Long không đáp lời hắn mà hướng về toàn bộ người trong phòng nói.
“Còn ai có ý tưởng gì không? Cứ nói ra không cần phải lo lắng.”
Long biết những người trong này mặc dù đều đã trải qua sóng to gió lớn, cũng trải qua đào tạo, ngâm mình trong sự mạnh mẽ của q·uân đ·ội Nam Tinh.
Nhưng cho dù q·uân đ·ội Nam Tinh có hùng mạnh như thế nào đi chăng nữa trong suy nghĩ của bọn hắn pháp thánh vẫn là một điều gì đó quá mạnh mẽ một bóng bao trùm trong lòng bọn hắn không thể phai đi.
Hiển nhiên khi nghe nói tới pháp thánh đích thân xuất hiện gần như tất cả mọi người đều trở nên trở nên hoảng loạn, cho dù là những người như Cồ Lâm Biên hay Phùng Cương đã biết được Long có v·ũ k·hí bí mật đối phó với pháp thánh cũng không nhịn được trở nên hoảng hốt dù sao bọn hắn cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh của v·ũ k·hí h·ạt nhân trong khi pháp thánh đã bao trùm trong tâm trí bọn hắn từ nhỏ tới lớn.
“Thần cũng cho rằng chúng ta nên dừng việc chi viện cho quân cách mạng, hoặc chúng ta có thể trong bóng tối hỗ trợ bọn họ.”
Thạch Kính Minh nói. Không phải là một quân nhân chân chính ông ta cũng lựa chọn đưa ra đề nghị mềm dẻo với Đế quốc.
“Thánh quốc thế nào? Bọn hắn không có động thái gì sao?”
Phùng Cương ở một bên hỏi, theo lẽ thường pháp thánh của Đế quốc ra mặt như vậy pháp thánh của Thánh quốc không thể ngồi yên mới đúng.
“Không có! Người của chúng ta không phát giác được bất kỳ động tĩnh nào của Thánh quốc hay pháp thánh của họ.”
Cồ Lâm Biên nói.
Kỳ thục Cồ Lâm Biên quá coi trọng mình, pháp thánh nếu muốn bí mật hành động làm gì tới phiên hắn điều tra được, ít nhất trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có tin tức. Kỳ thực pháp thánh của Thánh quốc đã xuất động nhưng không phô trương thanh thế mà bí mật đi tới.
Mà pháp thánh năm sáu ngày không xuất hiện là điều bình thường, tình báo chiếc lược hiện tại còn chưa có năng lực cài người vào nhà riêng pháp thánh để theo dõi bọn họ.
Còn về Diêu pháp thánh đây là công khai rời đi để cho Nam Tinh thêm áp lức mà thôi.