Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 476: Căn cứ ma địa (1)




Chương 476: Căn cứ ma địa (1)

Sông Xen! Con sông lớn nhất vương quốc với đầu nguồn nằm ở đâu đó tại trong lãnh thổ của Vĩnh Hằng Thiên quốc cũ chảy qua ma địa và kết thúc tại lãnh thổ của Nam Tinh.

Trong thời gian đầu lập nghiệp đây là con sông rất quan trọng với Long, nó giúp hắn có thể chuyển quân của mình một cách dễ dàng và nhanh chóng tới vùng chiến sự, sau đó trong thời điểm Long tích súc sức mạnh nó cũng đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển kinh tế giúp Long không phải tốn quá nhiều tài nguyên vào việc xây dựng đường cái.

Có thể nói sông Xen là người mẹ đã nuôi lớn Long trong những năm khó khăn nhất.

Sau hơn mười năm Long lại trở về dòng sông này.

Ngồi trên boong tàu Long thư giãn quan sát dòng dòng sông quen vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Sông Xen hôm nay đã phồn vinh hơn rất nhiều hai bên bờ sông Long có thể thấy được những cánh đồng đang vào vụ gieo trồng, người dân tụ tập cùng một chỗ sử dụng sản phẩm của cuộc cách mạng công nghiệp hỗ trợ cho công việc đồng áng của mình, xa xa phía sau những cánh đồng Long nhìn thấy được những ngôi nhà bằng bê tông mọc lên như nấm cùng với đó không thể thiếu chính là những ống khói vươn cao lên bầu trời đang liên tục nhả ra dòng khí đen như mực, sản phẩm nổi tiếng của một cuộc cách mạng công nghiệp.

Thi thoảng Long cũng thấy được những con tàu hay xà lan chạy qua trên boong của chúng chất đầy vô số hàng hóa.

Sông Xen không vì sự xuất hiện của đường sắt mà đánh mất đi tác dụng của nó, địa hình của sông Xen khiến nó trở thành một tuyến giao thông quan trọng của miền bắc giúp nơi này có thể kết nối với toàn bộ vương quốc.

Là nơi khởi nghiệp của Long phương bắc vương quốc mặc dù khá cách biệt với phần còn lại nhưng nền tảng công nghiệp của nơi này lại cực kỳ vững chắc thậm chí là dẫn đầu vương quốc chỉ sau hai vùng công nghiệp lớn nhất là Kim Lăng cùng Thiết Xa.

Chính vì thế kinh tế của phương bắc rất phát đạt hàng ngày tàu hàng sử dụng sông Xen làm tuyến đường trung chuyển hàng hóa có không ít.

“Cũng không tệ, nơi này rất phồn vinh.”

Long lên tiếng khen ngợi.



“Tất cả đều nhờ phúc của bệ hạ.”

Sau lưng Long, Hồng cô mỉm cười nói.

Hồng cô hiện tại trẻ trung hơn rất nhiều so với trước đây, những nếp nhăn trên dung nhan của bà đã mờ đi rất nhiều, không còn giống một người phụ nữ đã sắp lục tuần nữa. Thời gian qua Hồng cô đã được ma pháp chăm sóc rất tốt, là người thân cận bên cạnh Long cũng là người quản lý toàn bộ tập đoàn hoàng gia Hồng cô rất dễ dàng có thể tìm được những siêu phàm giả tốt nhất để chăm sóc cho sức khỏe của mình, vì thế bà có biểu hiện như hiện tại cũng không phải điều gì khó hiểu.

Nhìn Hồng cô sau lưng Long cười đùa nói.

“Lần đầu tiên ta thấy ngài nịnh bợ ta đấy.”

Hồng cô nghe vậy cũng liền nở một nụ nói.

“Đây là sự thật thưa bệ hạ. Nô tỳ chưa bao giờ biết nịnh bợ là gì.”

“Ha ha! Được rồi, cũng đã đến giờ chúng ta cũng phải làm việc nữa.”

Long đứng dậy khỏi ghế dựa cùng với Hồng cô tiến vào boong tàu.

Con tàu này cũng không phải tàu bình thường, không có chuyện tàu bình thường được phép sử dụng để chở Long, nó được cải biên từ một tàu khu trục nhưng để đảm bảo bí mật không thu hút sự chú ý pháo ở hai bên tàu đã bị tháo dỡ xuống còn với pháo ở đầu cùng đuôi thì bị trùm lên không để người chú ý.

Mặc dù được lâm thời cải tạo để phục vụ Long nhưng bởi vì thời gian quá ngắn khiến trong khoang tàu cũng không được trang trí quá xa hoa tất cả đều giữ vững phong cách tối giản của q·uân đ·ội có chăng nơi thay đổi duy nhất ở đây là phòng ngủ của Long, đương nhiên bây giờ Long không có nhu cầu đi ngủ, mục tiêu của hắn là phòng họp của tàu.

Mặc dù là rời khỏi cung điện hoàng gia nhưng không có nghĩa Long không làm việc, con tàu này được trang bị hệ thống vô tuyến điện tốt nhất mọi biến động trong vương quốc đều có thể ngay lập tức xuất hiện trên bàn làm việc của hắn.



Phòng họp của tàu không quá lớn nghe nói là ghép từ phòng của hạm trưởng cùng những phòng xung quanh lại, hai bên tường còn để lại những vết dỡ bỏ của bức tường.

Trong phòng đều đã có người chờ sẵn, đương nhiên bên trong không có bất kỳ quan chức nào quan trọng của chính phủ, cái này cũng không có cách quốc gia đang ở trong một giai đoạn rất nhảy cảm Long rời đi đã là một vấn đề rồi nếu các quan chức khác còn rời đi nữa không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Phòng họp chủ yếu đều là các thư ký trong văn phòng của hắn, bọn họ có nhiệm vụ nhận tin tức từ Kim Lăng sắp xếp lại tin tức ưu tiên rồi sau đó sẽ báo cáo lại cho Long.

Thấy Long bước vào Linh Uyên cùng các thư ký khác đều lần lượt đứng dậy hành lễ. Linh Tuyền không có mặt ở đây nàng phải ở lại thành Kim Lăng đảm nhận đại diện cho Long và cũng là con mắt của Long tại Kim Lăng.

Long đưa tay ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống rồi hắn cũng an vị tại chủ vị.

“Bắt đầu đi!”

Long nói.

“Bẩm bệ hạ ngày hôm nay có tổng cộng mười sáu thành phố xảy ra du hành bãi công, trong đó bốn thành phố xuất hiện b·ạo l·oạn. Phía cảnh sát thống kê đã có khoảng hơn một trăm người t·hương v·ong, bọn hắn cũng đang tiến hành điều tra lực lượng cảnh sát địa phương liệu có l·ạm d·ụng vũ lực chống lại người b·iểu t·ình hay không.”

Một thư ký ngay lập tức lên tiếng.

“Có l·ạm d·ụng hay không thì cũng phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này. Lơ là cảnh giác không hoàn thành nhiệm vụ bọn hắn phải bị cắt chức.”

Long quyết định.

Một trăm n·gười c·hết nếu là một quốc gia phong kiến bình thường thì không phải là chuyện gì đó lớn nhưng ở Nam Tinh nơi mà báo chí là một ngành nghề đã phổ biến khắp vương quốc một cái báo cáo như vậy cũng gây nên một chút chú ý. Đương nhiên là chỉ chú ý thôi, đối với người dân hiện tại bọn hắn vẫn còn quen thuộc với xã hội phong kiến một trăm n·gười c·hết trong b·ạo l·oạn không phải là thứ gì đó chấn động thế giới như thời hiện đại.



Chỉ có điều như vậy cũng đủ để có người cần phải chịu trách nhiệm.

“Nói với Phùng Cương để hắn kiểm soát cho tốt, ta không muốn nghe thêm bất kỳ cuộc b·ạo đ·ộng nào nữa.”

Long nói, mặc dù chuyện này là do hắn thôi động nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy b·ạo đ·ộng diễn ra. Dù sao để thôi động chuyện này Long đã phải chấp nhận hi sinh rất nhiều tổn thất, nếu còn xảy ra b·ạo đ·ộng nữa thì sẽ chỉ khiến hắn càng trở nên đau lòng.

“Bẩm bệ hạ bộ tài chính vừa cho ra ước tính chúng ta đã tổn thất khoảng một tỷ đồng trong hơn một tháng qua.”

Một thư ký khác báo cáo.

Đồng chính là tên của tờ tiền giấy do chính phủ phát hành, hiện tại hầu hết trong các văn bản chính thức của chính phủ loại tiền được sử dụng đã không phải đồng vàng nữa mà là tiền đồng mặc dù hiện tại các loại tiền bằng kim loại quý vẫn đang được lưu thông, quá trình chuyển đổi tiền giấy vẫn chưa hoàn thành nhưng nó cũng đã đi vào cuộc sống của nhiều người dân vương quốc.

Một tỷ đồng, nếu xét theo tỷ giá hiện tại đã có thể đổi được một triệu năm trăm nghìn đồng vàng là ít. Thu ngân sách năm ngoái của chính phủ tính ra vào khoảng bốn mươi tỷ, xem ra tổn thất này cũng không nhỏ.

Đây là do chuyện này đã được dẫn đạo cùng khống chế rồi, có những ngành sản xuất đặc biệt quan trọng không bị ảnh hưởng, nếu là như những cuộc đình công thế kỷ mười tám mười chín sợ rằng tổn thất sẽ còn kinh khủng hơn.

“Bệ hạ không biết lúc nào có thể kết thúc chuyện này, nếu tiếp tục kéo dài thời gian như vậy nữa tổn thất của chúng ta sẽ ngày càng lớn.”

Hồng cô nói.

Hiện tại ngay cả tập đoàn hoàng gia cũng đang gặp phải vấn đề, một số nhà máy bởi vì không có công nhân nên không thể giao hàng đúng hẹn khiến cho tập đoàn hoàng gia cũng gặp phải khó khăn nàng không thể không lo lắng.

Long chắp hai bàn tay vào nhau trầm tư suy nghĩ sau một lúc hắn nói.

“Báo cho Văn Trung nên thôi động sự thành lập của công đoàn.”

Công nhân cần một tổ chức thống nhất để có thể đại diện đàm phán với giới chủ, nếu không mặc dù công nhân trên toàn quốc có bãi công đi chăng nữa cũng chỉ là một hành động tản mát rất khó có thể đối đầu với giới chủ.

Trong trường hợp như thế này công đoàn cũng nên bước lên vũ đài lịch sử của mình.