Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

chương 477: Bắt đầu đàm phán.




chương 477: Bắt đầu đàm phán.

Phủ thủ tướng được đặt ngay bên cạnh cung điện hoàng gia, nó vốn là dinh thự của thừa tướng trước đây hiện nay thừa tướng của triều đại cũ đã không còn người thay thế ông ta hiện tại chính là Văn Trung thủ tướng mới của Nam Tinh.

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi Long rời khỏi Kim Lăng cũng là một ngày đặc biệt.

Trước cổng của phủ thủ tướng lúc này đang tụ tập vô số người, những người này trên tay đều mang lấy vô số biểu ngữ. Nội dung trên những biểu ngữ này chủ yếu đều là đòi quyền lợi cho công nhân khi yêu cầu giảm giờ làm xuống còn mười hai tiếng mỗi ngày.

Bọn hắn tụ tập không ngừng hò hét thể hiện quan điểm của mình, nhưng bọn hắn cũng không có bất kỳ hành động quá khích nào, dù sao nơi này cũng là phủ thủ tướng nằm ngay bên cạnh cung điện hoàng gia xung quanh đây đang tụ tập vô số cảnh sát, thậm chí canh gác phủ thủ tướng còn là quân cận vệ nếu không biết điều bọn hắn sợ rằng sẽ không đứng yên được tại nơi này đâu.

Đúng lúc này một đoàn xe ngựa xuất hiện cuối con đường, dưới sự hộ tống của lực lượng cảnh sát bọn hắn dừng xe ngay trước cổng phủ thủ tướng.

Thấy đoàn xe xuất hiện đoàn b·iểu t·ình càng trở nên xao động hơn, bọn hắn hò hét văng tục mọi thể loại ngôn ngữ bẩn thỉu nhất hướng về phía đoàn xe.

Từ mỗi xe ngựa bước xuống đều là những người có thể ảnh hưởng tới toàn bộ nền kinh tế Nam Tinh. Bọn hắn không ai khác chính là những nhà tư bản hàng đầu Nam Tinh cũng là những người quyền lực nhất đại diện cho từng ngành nghề của mình.

Trong này không thể thiếu được Hoa Nguyệt Ánh, An Lộc, Trương Ngọc Sâm hay Sơn Diêu Huyền những nhân vật hàng đầu trong ngành nghề của mình.

Bọn hắn nhìn những công nhân đang la hét tung trời kia trong lòng mỗi người không khỏi buồn bực, dù sao tư bản mới bắt đầu phát triển ở Nam Tinh được mười năm bọn hắn không thể mặt dày như những nhà tư bản đã chây ỳ với công nhân suốt cả trăm năm bị chửi bới mà vẫn không biến sắc.

Bọn hắn vẫn có những thói quen của thời đại cũ và đương nhiên không có ai vui vẻ khi bị người mắng té tát như vậy.

“Có cách nào khiến đám người này im mồm được không? Hoặc ít nhất có thể khu trục bọn hắn đi.”



An Lộc không nhịn được nói, sắc mặt của hắn hiện tại không tốt chút nào, không chỉ hắn những người khác sắc mặt cũng vô cùng khó coi không biết đã bao nhiêu lâu rồi bọn hắn mới một lần nữa bị chửi bới như vậy ai cũng không thể quen thuộc.

“Nếu ngươi có thể ra lệnh cho lực lượng cảnh sát thì chuyện này rất dễ dàng.”

Có lẽ người bình tĩnh nhất trong số này chính là Hoa Nguyệt Ánh, kỳ thực nàng cũng rất khó chịu chỉ là nàng không muốn thể hiện ra thôi.

Lúc này cổng của phủ thủ tướng cũng mở rộng, quân cận vệ canh giữ hai bên đường đi, một sĩ quan tiến tới mời bọn hắn tiến vào.

“Được rồi mau đi thôi!”

Hoa Nguyệt Ánh có thể xem là lãnh đạo trong nhóm người này vì thế nàng trở thành đầu tàu của bọn hắn. Dẫn theo đại diện của các nhà tư bản Hoa Nguyệt Ánh tiến vào phủ thủ tướng.

Ngay sau khi bọn hắn tiến vào phủ thủ tướng một đoàn xe ngựa khác cũng xuất hiện cuối đường, đoàn xe ngựa này rất bình dân không sang trọng đẹp đẽ như đoàn xe của các nhà tư bản lớn, nhìn qua một số xe còn bị tróc mất nước sơn. Trên thân mỗi xe ngựa đều được sơn một biểu tượng.

Nhìn thấy biểu tượng này những người b·iểu t·ình đột nhiên hoan hô, trong những ngày qua dưới sự ra sức tuyên truyền của các trang báo uy tín người dân đã dần quen với biểu tượng đặc biệt là những người công nhân bởi vì đây là biểu tượng cho tổ chức sẽ bảo vệ quyền lợi của họ trước những nhà tư bản.

Tổ chức công đoàn của vương quốc Nam Tinh!

Xuất hiện trong đoàn xe có tổng cộng bảy người, trong đó đương nhiên không thiếu được những người đầu tiên phát động bãi công chính là Tâm cùng với Văn Thành.

Nghe được tiếng hô hoán chào đón của những người b·iểu t·ình các thương nhân đều không nhịn được quay đầu lại, khi thấy những người xuất hiện trước cổng phủ thủ tướng sắc mặt của bọn hắn đều không hề tốt đẹp.



Ai có thể có sắc mặt tốt đi được khi những kẻ đó chính là những kẻ đã và sẽ c·ướp đi vô số tài phú của bọn họ, không ai b·ị c·ướp tiền mà có thể vui vẻ nói cười với k·ẻ c·ướp cả.

“Các vị, thủ tướng đang chờ phía trước.”

Lúc này Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng nhắc nhở những người sau lưng nàng bọn họ đang ở đâu và ai đang chờ bọn họ.

Những lời này quả thật rất có tác dụng, các nhà tư bản đều ổn định lại tâm thần của mình đi theo Hoa Nguyệt Ánh tiến tới trước cửa chính của phủ thủ tướng.

Nơi này Văn Trung đã chờ sẵn tiếp đón bọn họ.

“Hoan nghênh các vị.”

Văn Trung nở một nụ cười đầy xã giao vươn bàn tay ra.

Mười năm cũng khiến Văn Trung từ một thanh niên chưa hiểu chuyện trở thành một vị thủ tướng đúng nghĩa, khí tràng của hắn khiến các nhà đại tư bản ở đây đều không nhịn được bị đè ép.

Có lẽ trong này cũng chỉ có Hoa Nguyệt Ánh không bị ảnh hưởng, dù sao nàng cũng từng có thời gian đảm nhận vị trí này cùng với đó là mối quan hệ thân mật với Long khiến nàng không hề sợ hãi Văn Trung.

Nhưng không sợ không có nghĩa là không nể mặt, đặc biệt là trong trường hợp chính thức như thế này Hoa Nguyệt Ánh nếu thể hiện thái độ, nàng cũng tin tưởng Long sẽ không bảo vệ nàng.

Vì thế nàng cũng nở một nụ cười xã giao bắt tay Văn Trung, sau đó nàng liền đi ra phía sau đứng ở phía tay phải hắn chờ đợi.



Những nhà tư bản khác cũng tương tự, sau khi bắt tay Văn Trung bọn hắn cũng theo sau Hoa Nguyệt Ánh chờ đợi. Bọn hắn là khách chủ nhà còn chưa vào đâu ai dám tiến vào.

Ngay sau đó những người của công đoàn cũng xuất hiện, cũng giống như vừa rồi Văn Trung lần lượt bắt tay với bọn họ, những thành viên công đoàn cũng vì thể hiện sự đối địch với các nhà tư bản bọ hắn lựa chọn đứng bên phải. Hai bên đến một ánh mắt cũng không giao nhau.

Sau khi bắt tay với người cuối cùng Văn Trung mới quay người lại nhìn hai bên của mình, hắn đưa tay ra dấu mời nói.

“Các vị chúng ta cùng vào thôi.”

Nói rồi hắn dẫn đầu đi trước, hai bên liền lập tức theo sau, cả hai đều đi ngang hàng với nhau thậm chí là cùng một lúc tiến vào cửa chính cho dù cánh cửa không phù hợp để cả hai cùng tiến vào.

Dĩ nhiên là đại diện của công nhân cùng đại diện của các nhà tư bản hai bên không hợp nhau là chuyện bình thường, đặc biệt là ở thời điểm mới phát như thế này hai bên thực sự quá trong sáng. Không giống như ở Trái Đất có khi trong đêm các nhà tư bản cùng người của công đoàn ngồi cùng một chỗ ăn uống với nhau trò chuyện vui vẻ thậm chí là chia sẻ da thịt với nhau, nhưng ngay ngày hôm sau bọn hắn có thể cãi nhau đầu rơi máu chảy trước mặt các công nhân. Hay bên trong tài khoản ngân hàng của người nhà chủ tịch công đoàn thi thoảng lại có một vài khoản tiền lạ, sau đó chủ tịch liền lên tiếng thuyết phục các công nhân bình tĩnh.

Đương nhiên đám người công đoàn ở Trái Đất kỳ thực cũng là có chừng mực, bọn hắn biết gốc rễ của mình ở đâu có thể cho các nhà tư bản một chút lợi lộc nhưng chắc chắn sẽ không nhượng bộ với những nguyên tắc cơ bản. Nếu không bọn hắn chính là tự bưng gốc rễ của mình.

Công nhân không phải người ngu, ngươi hố bọn hắn một hai lần thì không sao nhưng tới lần thứ ba rồi ngươi có tin hay không bọn hắn đập ngươi.

Văn Trung dẫn theo hai bên tiến vào phòng họp chính của phủ thủ tướng, nơi này chỉ có một bàn họp hình chữ nhật.

Văn Trung ngồi vào chủ vị, sau khi chờ đợi tất cả mọi người đã an vị hắn liền lên tiếng.

“Hẳn mọi người ở đây đều biết lý do hôm này các vị có mặt ở đây vì chuyện gì. Trước khi đi vào vấn đề chính ta xin nhắc nhở các vị một chút.”

Văn Trung dừng lại quét mắt nhìn mọi người trong phòng rồi tiếp tục lên tiếng.

“Những vấn đề được thống nhất trong cuộc đàm phán lần này sẽ được đưa vào chương trình nghị sự của hội đồng hoàng gia khả năng cao sẽ được ban bố thành luật pháp. Tiếp theo chính là bệ hạ mong muốn chuyện này có thể giải quyết trong tháng để quốc gia có thể trở lại bình thường.”

Lời của Văn Trung đã gửi tín hiệu rất rõ ràng, các ngươi tốt nhất nên kết thúc trong tháng này, bệ hạ không thích chờ đợi.