Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 441: Tình hình trong nước (2).




Chương 441: Tình hình trong nước (2).

Trụ sở Sơn Dương thương đoàn là một dinh thự khá lớn chỉ cách nội thành Kim Lăng một con đường, vị trí của nơi này cũng nằm trên con đường tấp nập nhất nối thẳng vào nội thành Kim Lăng.

Để có được vị trí này cũng là một nỗ lực không nhỏ của Sơn Diêu Huyền, nếu không phải là một trong những người đi theo Long tới Kim Lăng đầu tiên, hơn nữa cũng là người nhận thầu xây dựng một phần ba đường trong nội thành ông ta cũng không thể mua được vị trí như hiện tại.

Đừng khinh thường vị trí này, hiện tại rất nhiều thương đoàn lớn hơn giàu mạnh hơn Sơn Dương thương đoàn nhưng cũng không thể mua được một mảnh đất gần nội thành đâu. Tất cả các mảnh đất gần nội thành đều đã bị người thâu tóm hết, người đến sau cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không ai chịu bán.

Tất cả mọi người đều biết đất ở những vị trí này sẽ chỉ càng ngày càng tăng giá theo thời gian, đặc biệt là khi Nam Tinh đã đánh tan quân xâm lược giá trị những mảnh đất này lại càng nhảy lên một con số kỉ lục mới.

Không!

Không chỉ đất gần nội thành Kim Lăng mà toàn bộ đất xung quanh các thành phố lớn của Kim Lăng giá trị đều đang tăng phi mã, thậm chí những mảnh đất hoang cũng đã bắt đầu có người đặt mua. Thậm chí những loại tài sản khác như vàng bạc đá quý tại Kim Lăng giá trị cũng đang tăng phi mã.

Tại sao lại có chuyện này ư?

Chiến tranh. Đây chính là lý do khiến giá của đất đai, hay các loại tài sản khác ở Nam Tinh tăng phi mã.



Là quốc gia duy nhất trung lập không đứng phe trong cuộc chiến giữa hai siêu cường, Nam Tinh là một lựa chọn tốt để các thương nhân và những người giàu có trú ẩn tài sản của họ. Đặc biệt hơn khi Nam Tinh lại vừa đánh bại quân liên minh mà trong đó bất kỳ ai cũng hiểu có sự nhúng tay của Đế quốc thì mọi người càng có tin tưởng hơn với Nam Tinh khi quốc gia sở hữu một đội quân đủ mạnh để có thể tự bảo vệ chính mình và cả tài sản của người dân nữa chứ.

Đương nhiên một phần lý do cũng vì thái độ thân thiện Nam Tinh vươn ra với Đế quốc khiến nhiều người an tâm quốc gia này sẽ không trở mặt với Đế quốc ít nhất là cho tới khi c·hiến t·ranh với Thánh quốc kết thúc.

Với kinh nghiệm về cuộc chiến cuốn gần như toàn bộ thế giới loài người vào thì một nơi an toàn như Nam Tinh lại là một lựa chọn tuyệt vời để những người giàu có trú ẩn tài sản của mình ở đây.

Vì thế dưới sự tuyên truyền từ trước khi c·hiến t·ranh xảy ra, hiện tại mỗi ngày đang có vô số tài sản chảy vào Nam Tinh.

Thậm chí những dịch vụ quản lý tài sản, hay tư vấn pháp luật cũng đang dần nở rộ tại đất nước này. Bởi vì tất cả mọi người đều biết tại quốc gia này chỉ cần không vi phạm luật pháp mọi thứ đều có thể nói chuyện. Không giống như những quốc gia khác phụ thuộc nhiều vào sự thất thường của các lãnh chúa quý tộc.

Vì thế cho dù giá của các mảnh đất đã lật lên gấp đôi nhưng rất hiếm người lựa chọn bán chúng. Đừng đùa đây đã là vị trí có thể mua được tốt nhất trong thành Kim Lăng rồi.

Còn đất trong nội thành liền đừng mơ tưởng hão huyền, bây giờ muốn mua được một mảnh trong nội thành chỉ có tiền thôi liền chưa được, còn phải xem người mua là ai nữa.



Có điều tài sản quốc gia tăng trưởng là thế, nhưng các tổ chức thương nghiệp lớn của Nam Tinh trong mấy tháng qua lại không được tốt. Vấn đề nằm ở chỗ các xí nghiệp mất đi thị trường tiêu thụ, trong khi thị trường trong nước trong thời gian ngắn lại không thể thay thế những thị trường này, khiến hàng hóa sản xuất ra không thể bán được.

Sơn Diêu Huyền đang phải vò đầu bứt tai với báo cáo tài chính mới nhất của thương đoàn.

“Tổng cộng chúng ta có tám công trình đang đang dang dở, sáu công trình đã hoàn thành và đang trong thời gian thanh toán, hai mươi sáu công trình đang trong thời gian khai thác. Dự tính tổng thiệt hại có thể lên tới hai trăm bốn mươi nghìn tiền vàng.”

Thư ký của Sơn Diều Huyền đang trình báo với ông ta về tổn thất mà thương đoàn bọn họ nhận phải sau khi c·hiến t·ranh bùng nổ.

Mặc dù đã có cảnh báo từ bộ thương mại hơn một năm trước nhưng không giống như những thương đoàn chuyên bán sản phẩm khác, hàng hóa của Sơn Dương rất đặc biệt chính là những công trình và cơ sở hạ tầng.

Mà đã là công trình thì cần thời gian xây dựng, trong vòng một năm việc hoàn thành tất cả các công trình đang dang dở tại các nước thuộc bờ phía đông là không thể nào. Còn chưa kể các công trình đã hoàn thành nhưng đang trong thời gian thanh toán hay những công trình đang trong thời gian hoàn vốn.

Phải biết không phải tất cả các công trình đều là thực hiện thanh toán ngay sau khi công trình hoàn thành, có người lựa chọn thanh toán theo từng đợt đương nhiên là có lãi suất, hoặc cũng có người lựa chọn bán một loại tài nguyên nào đó trong lãnh địa để đổi lấy công trình, những tất cả những cách này đều cần thời gian rất lâu để có thể hoàn vốn. Vì thế tất cả những công trình này đều được coi là đang trong thời gian thanh toán, nhưng hiện tại khi Thái Nguyệt cùng Giao Châu trở mặt với Nam Tinh tất cả những thứ này đều mất hết. Sơn Dương đã không thể thu được bất kỳ nguồn tài chính nào từ những nơi này nữa. Hai trăm bốn mươi nghìn tiền vàng không chỉ là những công trình hoàn thành trong năm nay mà là tất cả những công trình thực hiện các phương thức chi trả theo thời gian trong suốt năm năm qua. Cùng với lượng tài chính thiếu hụt dẫn tới những dự án thiếu tiền không thể tiếp tục hay những dự án còn chưa kịp khởi công và đương nhiên không thể thiếu được khoản lãi suất ngân hàng phải chi trả.

Tất cả những điều này đã khiến thâm hụt tài chính của thương đoàn trở nên trầm trọng, hiện tại tình trạng tài chính của thương đoàn đang cực kỳ khó khăn, thời gian thanh toán lãi suất cho ngân hàng sắp tới nhưng hắn lại không đào đâu ra tiền. Không chỉ vậy còn các hóa đơn phải trả đã chất đống trong nhà kho, nhân viên của thương đoàn làm việc tại các quốc gia này hiện cũng đang mắc kẹt không rõ sống c·hết. Đây đều là những vấn đề hắn phải giải quyết nếu không muốn ngồi tù mọt gông.

“Mấy giờ rồi.”



Sơn Diêu Huyền hỏi một thứ không liên quan tới nội dung vừa báo cáo.

“Thưa ngài đã gần mười một giờ.”

“Chuẩn bị xe đi ta có hẹn.”

Sơn Diêu Huyền vứt xuống bản báo cáo tài chính đứng dậy đi ra bên ngoài, hắn dường như quan tâm tới cuộc hẹn sắp tới hơn.

Khi một doanh nhân không quan tâm tới báo cáo về việc mình có thể phá sản mà lại chỉ tập trung vào một cuộc hẹn thì nó cũng có nghĩa rằng cuộc hẹn này quan trọng hơn rất nhiều so với những báo cáo kia, hoặc có lẽ đây là cứu cánh duy nhất của có thể giúp người đó thoát khỏi nguy cơ trước mắt.

Chính xác là như vậy đấy, cuộc hẹn hôm nay là để gặp mặt Hoa Nguyệt Ánh, chủ của khoản nợ lớn nhất mà thương đoàn hắn đang mắc phải.

Thương đoàn Hoa Quế hiện tại không chỉ làm thực nghiệp mà còn là chủ của ngân hàng lớn thứ tư vương quốc hiện tại, thậm chí trong tương lai gần có thể trở thành ngân hàng lớn thứ hai vương quốc khi các thương nhân thường có xu hướng lựa chọn những ngân hàng có gốc gác trong nước.

Sở dĩ ngân hàng của Hoa Quế đứng thư tư vương quốc bởi vì phía trước họ chính là ngân hàng hoàng gia dưới tên của quốc vương cùng với đó là hai ngân hàng lớn và lâu đời nhất thế giới loài người. Mặc dù từ trên sự ủng hộ, phương pháp hoạt động hay độ chuyên nghiệp hai ngân hàng trên không thể so với Hoa Quế nhưng nội tình nhiều năm khiến bọn hắn vẫn có đủ năng lực cạnh tranh với Hoa Quế tại Nam Tinh.

Còn về phía ngân hàng quốc gia đây không phải là ngân hàng thương mại và cũng sẽ không bao giờ trở thành ngân hàng thương mại, nó chính xác hơn là một cơ quan của chính phủ với quyền lực mà nó có nếu tham gia vào hoạt động thương mại sẽ cực kỳ thiếu tính công bằng. Vì thế ngân hàng quốc gia chưa bao giờ được tính vào hàng ngũ các ngân hàng thương mại.