Chương 442:
Xe ngựa của Sơn Diêu Huyên tiến vào một trại ngựa khá lớn ngay ngoại ô thành Kim Lăng.
Ngoại ô Kim Lăng hiện tại đều đang có rất nhiều công trình xây dựng mặc cho c·hiến t·ranh vẫn đang diễn ra, nhưng tất cả đều cách trại một khoảng cách khá xa.
Bao bọc xung quanh trại là những tán cây cao tới cả chục mét tạo thành một hàng rào tự nhiên che chắn toàn bộ ánh mắt của người bên ngoài. Nghe nói hàng rào cây này ban đầu chỉ là những cây non nhưng sau đó người sở hữu trại đã thuê pháp sư của tinh linh tộc tới giúp kích thích cây sinh trưởng mới tạo ra được một hàng rào cây lớn và đồng đều như thế này.
Trại ngựa này thuộc sở hữu của Hoa Nguyệt Ánh, nàng biến nơi này trở thành một dạng như câu lạc bộ tư nhân tạo ra một nơi phù hợp những nhà tư bản lớn của vương quốc có thể gặp mặt.
Thời điểm Sơn Diêu Huyền tiến vào nhân viên dắt ngựa của ông ta tới. Là một thành viên của câu lạc bộ ông ta cũng có một con ngựa gửi nuôi ở đây, những lúc rảnh rỗi hoặc gặp mặt đối tác ông ta cũng thường tới đây cưỡi ngựa cùng đối tác.
Tại Nam Tinh cũng không có cái gì gọi chơi golf môn thể thao các quý tộc yêu thích ở thời đại này là cưỡi ngựa, chứ không có cái gì gọi là golf.
Cưỡi trên con ngựa yêu của mình Sơn Diêu Huyền rất nhanh tìm tới Hoa Nguyệt Ánh nàng đang có một cuộc đua với một vị quý phụ.
Sơn Diêu Huyền có cảm giác khá quen thuộc với vị quý phụ này nhưng lại không biết đã gặp qua nàng ở đâu, đứng bên ngoài chờ cuộc đua của hai vị mỹ nhân kết thúc cuối cùng Sơn Diêu Huyền cũng có thể gặp được Hoa Nguyệt Ánh.
Nàng cưỡi ngựa tiến tới cùng với vị quý phụ kia.
“Diêu Huyền tiên sinh ngài đã tới.”
Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng chào.
“Xin chào Nguyệt Ánh tiểu thư cảm ơn tiểu thư đã bớt chút thời gian quý giá của mình cho ta. Vị này là…”
Sơn Diêu Huyền thụ sủng nhược kinh trả lời, mặc dù Sơn Dương thương đoàn là một thương đoàn hàng đầu của vương quốc nhưng so với Hoa Quế thương đoàn chút tài sản cùng quyền lực của ông ta không là gì cả. Còn chưa kể mối quan hệ thân thiết giữa vị trước mắt này cùng với quốc vương người là nguồn gốc của sự giàu có hiện này của ông ta.
Thấy Sơn Diêu Huyền hỏi về quý phụ bên cạnh Hoa Nguyệt Ánh liền giới thiệu.
“Vị này là Lâm lâm hầu tước. Chính là chủ nhân của Lâm gia ở phía Nam.”
Nghe vậy trọng lòng Sơn Diêu Huyền cả kinh, Lâm gia là một gia tộc rất nổi tiếng với các nhà tư bản của vương quốc. Bởi vì ngoại trừ lãnh địa hoàng gia thì Lâm gia là nơi rộng rãi nhất dễ mở cửa cho các nhà tư bản tiếp cận so với các lãnh địa quý tộc còn lại, mặc dù bởi vì lãnh địa của Lâm gia không lớn khiến Sơn Dương thương đoàn không cảm thấy có chất béo trong này nhường ra cho các thương đoàn nhỏ nên không có nhiều quan hệ với Lâm gia nhưng Sơn Diêu Huyền vẫn có những hiểu biết nhất định với Lâm gia.
Nhưng điều Sơn Diêu Huyền không ngờ tới chính là vị nữ hầu tước của Lâm gia vậy mà có mặt ở đây. Không phải bây giờ nàng ta nên b·ị b·ắt giữ hoặc tốt nhất là nên c·hết rồi sao.
Mặc dù rất bất ngờ nhưng là một thương nhân, hoặc có lẽ bây giờ nên gọi là nhà tư bản Sơn Diêu Huyền rất nhanh nhận ra có vấn đề trong chuyện này, nhưng hắn không quan tâm cũng không muốn biết đây là vấn đề chính trí rất phức tạp tốt nhất một nhà tư bản như hắn không nên chõ mũi vào chuyện này.
“Thật vinh hạnh khi được chiêm ngưỡng phong thái của ngài thưa hầu tước. Xin ngài thứ lỗi cho hành động thất lễ vừa rồi.”
Sơn Diêu Huyền vội vã xuống ngựa quỳ một chân xuống giống như một thường dân hành lễ với một quý tộc. Đây cũng rất bình thường hiện tại về cơ bản Sơn Diêu Huyền chỉ là một thường dân còn Lâm Ngọc Hân là một quý tộc, quốc gia này vẫn còn tồn tại quý tộc đâu mặt ngoài lễ tiết vẫn phải có.
Lâm Ngọc Hân thấy vậy liền vội vã xuống ngựa nâng đỡ Sơn Diêu Huyền dây nở một nụ cười thân thiện nói.
“Tiên sinh không cần phải như vậy, ta hiện tại đã không còn là Lâm hầu tước gì nữa rồi. Bây giờ ta chỉ là Lâm Ngọc Hân một thương nhân, nhà tư bản giống như ngài.”
Lời này vừa ra khiến trong lòng Sơn Diêu Huyền cả kinh, ông ta thậm chí không biết phải nói lời nào chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười gượng.
Dù sao với một người sinh ra và lớn lên trong xã hội này việc một vị hầu tước quyền lực bình tĩnh nói ra việc mình đã không còn là quý tộc đã vậy vẫn có thể an toàn đứng trước mặt hắn là điều không thể tưởng tưởng nổi.
“Hầu tước đại nhân thứ lỗi, ta ta…”
Sơn Diêu Huyền vẫn chưa kịp thích ứng tình huống.
“Ha ha! Không sao hết, rất nhiều người sau khi biết chuyện này cũng giống như ngài. Ngài cũng không cần gọi ta là hầu tước nữa, bây giờ ta chỉ là một người bình thường không hơn không kém.”
Lâm Ngọc Hân cười nói giúp Sơn Diêu Huyền né tránh tình huống xấu hổ.
“Cảm ơn phu nhân, liệu ta có thể làm gì để chuộc lại sai lầm của mình?”
Sơn Diêu Huyên rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc, ông ta rất thân sĩ nói.
“Tiên sinh không cần phải như vậy hãy xem như đây là một ấn tượng vui vẻ cho lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác, ngài sẽ có rất nhiều cơ hội chuộc lỗi của mình.”
Nghe câu này của Lâm Ngọc Hân không hiểu sao Sơn Diêu Huyền cảm giác chột dạ né tránh ánh mắt của nàng. Tình huống hiện tại của hắn thật sự không tốt, có thể tồn tại được hay không cũng là một vấn đề nói gì tới chuyện hợp tác sau này.
Bên cạnh Hoa Nguyệt Ánh thấy vậy liền đoán được trong lòng Sơn Diêu Huyền nghĩ gì, dù sao cuộc hẹn hôm nay của hai người cũng là vị chuyện này.
“Diêu Huyền tiên sinh không cần như vậy. Không ngại tiết lộ cho ngài chính phủ sắp tung ra một gói vay lãi suất thấp nhằm hỗ trợ các doanh nghiệp chịu thiệt hại do cuộc chiến gây ra.”
Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng nói, với tư cách là bạn của quốc vương cũng là một người có nhiều mối quan hệ trong chính phủ việc nàng biết trước các chính sách của quốc gia là điều dễ hiểu, huống chi các gói vay này sẽ được cấp thông qua các ngân hàng thương mại. Ngân hàng của Hoa Quế cũng là một trong những ngân hàng thực hiện việc cho vay này.
“Thật sao? Như vậy thì tốt quá, bệ hạ anh minh.”
Sơn Diêu Huyền nghe vậy đôi mắt sáng lên, ông ta không nhịn được tán dương Long một câu, hôm nay ông ta tới đây không phải đến đây để vay tiền sao, bây giờ lại nghe được tin chính phủ sẽ cho vay lãi suất thấp hắn đương nhiên rất cao hứng.
“Còn nữa các ngân hàng được yêu cầu giãn nợ cho các doanh nghiệp gặp khó khăn. Đương nhiên với điều kiện các doanh nghiệp phải có một lộ trình trả nợ rõ ràng, cùng với việc cơ cấu lại các khoản nợ của mình. Ta nghĩ ngài nên lập tức trở về chuẩn bị đầy đủ hồ sơ thì tốt hơn.”
Hoa Nguyệt Ánh tiếp tục nói.
“Thật tốt quá cảm ơn Nguyệt Ánh tiểu thư, ta sẽ không quên ơn của ngài.”
“Ngài không cần cảm ơn ta! Người ngài nên cảm ơn là bệ hạ, dù sao nếu không có chính sách ta cũng không dám cho vay những khoản tiền lớn như vậy. Ngài cũng biết khả năng trả nợ cũng là một điều cần quan tâm.”
Bình thường một doanh nghiệp lâm vào tình huống như Sơn Dương rất khó có thể vay nợ được, ngoại trừ khả năng trả nợ thì Sơn Dương cũng có những khoản nợ khổng lồ cần phải trả. Dù sao trong những năm qua để có thể nhanh chóng phát triển Sơn Dương đã vay nợ rất nhiều, nếu không chờ từng công trình hoàn thành dùng tiền lãi đó tiếp tục đi xây dựng thì không biết tới bao giờ thương đoàn mới mở rộng được như hiện nay. Vì thế ngay khi mất đi nguồn thu từ ba quốc gia Sơn Dương lập tức lâm vào tình trạng thâm hụt tài chính bởi vì các khoản nợ của họ, đây không phải vấn đề chỉ cần cho vay mấy chục nghìn đồng vàng liền có thể giải quyết. Nếu không phải có chính sách từ chính phủ sợ rằng không ai dám cho Sơn Dương vay.
“Đúng đúng! Bệ hạ thật anh minh, đương nhiên mỹ lệ Nguyệt Ánh tiểu thư cũng là cứu tinh của ta và cả mỹ lệ Ngọc Hân phu nhân nữa thật vinh hạnh cho tôi khi có thể được chiêm ngưỡng hai vị.”
Sơn Diêu Huyền vẫn không quên nịnh nọt hai người.
“Kỳ thực nếu tiên sinh muốn cũng có thể tới ngân hàng của ta vay. Mặc dù ngân hàng của ta không thể so sánh với Nguyệt Ánh tiểu thư nhưng cũng là ngân hàng hưởng chính sách từ chính phủ.”
Lâm Ngọc Hân nói.
“Như vậy liền tốt quá, không biết ta có vinh hạnh được biết tới ngân hàng của phu nhân hay không?”
“Lâm gia thương đoàn. Trụ sợ được mở tại số 15 Mục Cương.”
Thời đại này vẫn chưa có văn hóa danh th·iếp Lâm Ngọc Hân cũng chỉ có thể tự mình giới thiệu.