Chương 440: Tình hình trong nước.
Mặc dù đang trong cuộc cách mạng công nghiệp nhưng tới bây giờ phương tiện giao thông chủ yếu của Nam Tinh vẫn là ngựa cùng hai chân, các loại xe sử dụng động cơ đốt trong vẫn chưa xuất hiện trên thế giới này.
Chính vì thế hệ thống hậu cần của q·uân đ·ội hoàng gia hiện tại chủ yếu vẫn sử dụng các loài vật cưỡi làm nhiệm vụ vận chuyển đặc biệt là ở những nơi đường sắt hay tàu bè không thể với tới.
Đương nhiên lượng vật cưỡi cần để phục vụ cho một quân đoàn là rất lớn cho dù với Nam Tinh việc điều động số vật cưỡi đủ để cung cấp hậu cần cho toàn bộ năm quân đoàn là bất khả thi, vì thế ngoại trừ vật cưỡi dân quân cũng được huy động để cung cấp hậu cần cho q·uân đ·ội.
Theo thống kê mới nhất số dân quân được huy động để phục vụ hậu cần cho bốn quân đoàn đang hoạt động đã lên tới một trăm mười hai nghìn người. Đây là chỉ mới tính tới quân đoàn ba đang hoạt động bên ngoài vương quốc trong khi ba quân đoàn còn lại vẫn còn mắc kẹt bên trong vương quốc. Ước tính mỗi một quân đoàn khi viễn chinh ra khỏi lãnh thổ vương quốc con số này sẽ tăng thêm hai mươi tới hai lăm nghìn người.
Dù sao bên trong nội địa vương quốc vẫn có đường sắt làm hậu cần đảm bảo, ra ngoài rồi thì đó chính là cơn ác mộng với hậu cần và cả nền kinh tế quốc gia nữa.
Một trăm mười hai nghìn dân quân, cũng có nghĩa là một trăm mười hai nghìn người thoát ly sản xuất kinh tế, bởi vì con số này phía bộ công nghiệp, bộ thương nghiệp và bộ lao động đã nổi điên rất nhiều dự án, công trình đã chậm tiến độ do thiếu người.
“Theo thống kê mới nhất, cả nước có tổng cộng hai trăm mười hai dự án chậm tiến độ. Trong đó có sáu dự án trọng điểm cấp quốc gia, hai tám dự án cấp vùng, năm mươi tư dự án cấp tỉnh thành và một trăm hai sáu dự án cấp huyện. Dự kiến số dự án chậm tiến độ này sẽ kéo dài từ sáu tháng tới mười tám tháng tùy vào thời gian kết thúc chiến tránh. Chúng thần đã tiến hành phân phối lại nhân lực để ưu tiên các dự án cấp cao nhưng vẫn phải kéo dài thời gian hoàn thành các dự án thêm ít nhất một năm nữa.”
Bộ trưởng bộ xây dựng Lương Việt lên tiếng. Đây là một vị bộ trưởng trẻ chỉ mới ba mươi mốt tuổi, cũng là người nằm trong thế hệ mới được tin dùng sau khi Long trở thành vua.
“Bệ hạ nếu tiến độ tiếp tục chậm như thế này chúng ta sẽ không thể hoàn thành trước khi bắt đầu thực hiện kế hoạch năm năm lần thứ hai.”
Lương Việt nói.
Những dự án này đều là những dự án nền tảng cho kế hoạch năm năm lần thứ hai, nếu tiến độ chậm liền có nghĩa là kế hoạch năm năm lần thứ hai cũng chậm, thậm chí là không thể đạt mục tiêu.
“Không thể tạm dừng các dự án nhỏ không quan trọng được sao?”
Bên cạnh bộ trưởng bộ công nghiệp Đỗ Mộc Kim lên tiếng.
“Đây không phải vấn đề dừng liền có thể được, chúng ta đang thiếu nhân công, thiếu rất rất nhiều nhân công.”
Lúc này bộ trưởng lao động Đinh Tiến Cương đáp lời. Cũng giống như Lương Việt vị bộ trưởng này cũng thuộc thế hệ những quan viên được bổ nhiệm sau khi Long thành vua.
“Bệ hạ! Hẳn ngài đã đọc báo cáo của bộ lao động rồi, nếu dựa theo kế hoạch năm năm lần thứ hai tiến hành trong hai năm đầu tiên chúng ta sẽ thiếu khoảng một triệu lao động các loại và khoảng hai trăm năm mươi nghìn lao động có trình độ. Một triệu lao động bình thường chúng ta có thể tạm tính vào vùng phía nam và phía tây, nhưng hai trăm năm mươi nghìn lao động có trình độ thì sao? Thần không thể nào bù đắp con số lớn như vậy trong thời gian ngắn.”
Sau khi bộ trưởng bộ lao động kết thúc bài phát biểu của mình tới lượt Phan Nhật Nam bộ trưởng bộ giáo dục lên tiếng.
“Bẩm bệ hạ! Theo dự kiến trong hai năm tới chúng ta cần xây dựng thêm ít nhất chín trăm trường học, nhưng có một vấn đề quan trọng hơn chúng ta đang thiếu khoảng sáu nghìn giáo viên các cấp. Dự kiến trong vòng hai năm chúng ta có thể đào tạo khoảng bảy trăm nghìn nhân công ở trình độ tiểu học, hai trăm nghìn nhân công có trình độ cơ sở, khoảng một trăm nghìn nhân công có trình độ phổ thông và chỉ khoảng hai mươi nghìn người có trình độ đại học. Hoàn toàn không thể đáp ứng được nhu cầu.”
Phan Nhật Nam cũng tiếp tục tố khổ, đương nhiên nhiên rồi hôm nay các vị bộ trưởng ngồi đây chính là để tố khổ mà.
Đương nhiên tố khổ cũng không thể thiếu được bộ nông nghiệp, bộ thương nghiệp, bộ tài chính, ngân hàng quốc gia.
Đơn giản chính là năm nay sẽ có nhiều hecta đất nông nghiệp bị bỏ hoang, sản lượng lương thực của năm sau có thể sẽ giảm xuống một phần tư, cộng thêm năm nay mùa gieo hạt chỉ vừa qua tình hình lương thực ở trong nước đang khá thấp có thể gây ra n·ạn đ·ói cục bộ ở một số khu vực. Đặc biệt là những khu vực vừa trải qua c·hiến t·ranh.
Về phần bộ tài chính nội dung đơn giản là thu ngân sách năm nay dự kiến sẽ giảm vì các hoạt động thương nghiệp bị thu hẹp. Hiểu đơn giản hơn chính là tiền thuế năm nay ít hơn.
Còn về ngân hàng nhà nước.
Năm nay tỉ lệ nợ xấu đang tăng, bởi vì nhiều xí nghiệp đã phá sản khiến các khoản vay khó thu hồi. Mặc dù vẫn chưa ảnh hưởng quá nghiêm trọng tới nền kinh tế nhưng đây không phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
Bộ trưởng bộ tài chính Phong Liêm Nhu thậm chí còn yêu cầu điều chỉnh lại chính sách tài khóa của năm nay. Đặc biệt là giảm thuế cho một số mặt hàng trong đó lương thực, vải vóc và nô lệ…vv là những ngành được đề nghị giảm thuế.
Nô lệ, đương nhiên rồi Nam Tinh vẫn chưa hủy bỏ chế độ nô lệ và với tình trạng thiếu nguồn nhân lực như hiện tại chắc chắn một điểu rằng nô lệ vẫn sẽ được sử dụng trong một thời gian dài nữa. Còn chưa kể hiện nay vẫn còn rất nhiều ngành kinh tế cần tới nô lệ, đặc biệt là các đồn điền nông nghiệp. Dù sao chế độ nô lệ bị loại bỏ là do sự phát triển của nền kinh tế chứ không phải cái gì lòng thương hại hay chính nghĩa. Chỉ cần mọi thứ vẫn phát triển một cách bình thường không sớm thì muộn chế độ nô lệ cũng sẽ bị hủy bỏ vì thế Long không quá vội vàng.
Còn về lương thực và vải vóc giảm thuế chủ yếu để ổn định tỉ giá trong nước, cùng với khuyến khích việc nhập khẩu đề phòng tình huống c·hiến t·ranh kéo dài khiến giá các hàng hóa này tăng đột biến.
Còn lũ đầu cơ chuộc lợi liền không phải lo lắng, đám đó đã và đang bị thu thập.
Nhưng có một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa được báo cáo từ ngân hàng quốc gia.
“Thiếu tiền!”
Tể tướng Văn Trung ngồi ở một bên không thể tin vào tai mình khi nghe thống đốc ngân hàng quốc gia báo cáo.
“Đúng vậy thưa tể tướng! Hiện tại chúng ta đang thiếu tiền, chúng ta không đủ vàng bạc để đúc thêm tiền mới.”
Hiện tại Nam Tinh vẫn sử dụng vàng, bạc, đồng làm tiền lưu thông là chủ yếu. Bình thường tại các quốc gia thời trung cổ việc thiếu tiền cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng nó không gây quá nhiều ảnh hưởng tới một nền kinh tế nông nghiệp trì trệ kém phát triển vì thế rất ít người để ý tới.
Nhưng với một nền kinh tế thị trường đang trên đà phát triển mạnh việc thiếu tiền lại cực kỳ nguy hiểm, nó hạn chế các giao dịch lưu thông hàng hóa, gây ra giảm phát chung trên toàn bộ nền kinh tế.
“Theo dự kiến trong một năm tới lượng tiền chúng ta có thể đưa ra thị trường cũng chỉ có hơn bốn triệu tiền vàng. Con số này sẽ giảm dần theo hàng năm nếu tiếp tục như vậy. Dựa theo tốc độ tăng trưởng kinh tế hiện nay chúng ta có thể tiến vào thời kỳ giảm phát trong mười chín tháng nữa.”
Thống đốc ngân hàng quốc gia trả lời.
“Thần đề nghị chúng ta nên bắt đầu kế hoạch đổi sang tiền giấy ngay từ bây giờ. Những năm qua chúng ta đã để người dân làm quen với các loại hình thức tài chính bằng phiếu giấy, người dân đã phần nào quen thuộc với các hình thức này. Chúng ta có thể bắt đầu đẩy tiền giấy ra thị trường.”
Thống đốc ngân hàng hơi dừng lại một chút để mọi người tiêu hóa tin tức rồi nói tiếp.
“Phía bộ thương mại, bộ tài chính, và ngân hàng quốc gia đã có một kế hoạch cụ thể để đẩy tiền giấy ra thị trường. Theo đó thần đề nghị quốc gia tiến hành độc quyền một số loại hàng hóa nhu yếu phẩm như muối, gia vị…vv… và chỉ bán chúng bằng tiền giấy, danh sách các loại hàng hóa cần độc quyền sẽ được trình lên sau. Chúng ta có thể sử dụng phương thức này để tăng sự tin tưởng của người dân với tiền giấy trước khi chính thức hoàn toàn phổ biến ra toàn quốc, nó cũng giúp giảm áp lực cho hệ thống thanh toán. Đây xem như là một quá độ kỳ.”
“Có quá sớm không? Mới chỉ sáu năm theo kế hoạch phải năm năm nữa mới bắt đầu.”
Văn Trung lên tiếng. Theo kế hoạch phải năm năm nữa mới bắt đầu quá trình đổi tiền, nếu làm bây giờ có thể gây ra một số vấn đề không mong muốn.
“Tể tướng đại nhân, chúng ta cần phải làm như vậy. Ít nhất cũng có thể giảm tải một phần áp lực cho hệ tiền xu, giúp giảm lượng cung xu cần đưa ra thị trường. Nếu không sẽ khiến kinh tế bất ổn.”
Phong Liêm Nhu lên tiếng ủng hộ kế hoạch.
“Như vậy đi, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch đổi tiền sau khi kết thúc c·hiến t·ranh. Các bộ sẵn sàng chuẩn bị cho kế hoạch. Còn về nhân lực, điều chỉnh lại chính sách nhập cư tập trung nhắm vào nhân tài, nới lỏng hoặc giảm miễn thuế với việc nhập khẩu nô lệ. Điều chỉnh lại chính sách tài khóa năm nay, phân phối thêm tài chính cho bộ giáo dục. Phía ngân hàng cũng tiến hành giãn hoặc gia hạn nợ đi đừng tập trung vào việc thu hồi nợ. Cuối tháng này trình kế hoạch lên cho chính phủ cùng hội đồng hoàng gia.”
Long ra lệnh.
Đây chính là mục đích của cuộc họp tố khổ ngày hôm nay, mục đích cuối cùng là đạt được sự cho phép của hắn.