Chương 439: Diễn biến.
“Vẫn chưa đặt chân được vào pháo đài ư?”
Đỗ Phong Nam quan sát cuộc chiến đang diễn không nhịn được hỏi.
Quân đoàn một đã kẹt ở pháo đài Địa Nguyên hơn mười ngày rồi, nhưng vẫn chưa thể bắt được pháo đài này, phải biết bọn hắn chỉ còn khoảng năm mươi ngày nữa nếu tiếp tục tiêu tốn thời gian vào pháo đài này bọn hắn sợ rằng sẽ không kịp mất, phải biết phía đối diện còn có một hệ thống pháo đài dày đặc nữa, cần tốn bao nhiêu thời gian để đánh hạ số pháo đài này.
“Chúng ta đã kiểm soát được một phần lỗ hổng thưa tướng quân.”
Bên cạnh tham mưu trưởng lên tiếng trả lời.
Kỳ thực trận chiến diễn ra như hiện tại vai trò của tư lệnh như Đỗ Phong Nam đã không quá lớn, ít nhất cho tới khi bước chân vào pháo đài các chỉ huy chiến trường mới là những người chủ đạo chiến trường, nhiệm vụ đã được giao xuống Đỗ Phong Nam chỉ có thể chờ đợi tin tức.
“Ngươi nói xem ý đồ của đối phương là gì?”
Đỗ Phong Nam lên tiếng hỏi tham mưu của mình, hành động của Thái Nguyệt đã vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Thái Nguyệt cũng sẽ bố trí quân ở hai cánh như trận trước để bảo vệ tuyến hậu cần cho thành Địa Nguyên.
Nhưng không, lần này đối phương hoàn toàn từ bỏ hai cánh mặc cho thành Địa Nguyên bị bao vây không có chút chống cự nào. Nếu không phải vị trí đắc địa của thành Địa Nguyên sợ rằng Đỗ Phong Nam đã bỏ qua tòa thành này để tiến thắng tới biên giới Thái Nguyệt.
Có điều bây giờ Đỗ Phong Nam đã biết được sự đau khổ khi phải t·ấn c·ông một siêu pháo đài có sự phòng ngự của hỏa khí, cho dù bọn hắn có lợi thế về hỏa lực đi chăng nữa.
Hắn thực sự quá chủ quan bởi vì cho rằng Địa Nguyên mặc dù là siêu pháo đài nhưng cũng không khó khăn hơn Sơn Thạch bao nhiêu, nhưng hắn cũng quên rằng lần đánh Sơn Thạch đó quân phòng thủ chỉ sử dụng v·ũ k·hí lạnh, hơn nữa Sơn Thạch cũng không có sông hộ thành vì thế việc đánh Sơn Thạch đơn giản hơn rất nhiều.
Còn bây giờ quân phòng thủ có hỏa khí, hơn nữa còn có sông hộ thành việc t·ấn c·ông là khó hơn rất nhiều. Cho dù có bắn nát tường thành đi chăng nữa thì đ·ống đ·ổ n·át của tường thành vẫn có thể trở thành những điểm phòng thủ đặt hỏa lực, cái khó khăn nhất của việc này vẫn là vượt sông hộ thành.
Thử nghĩ tới việc lấp sông hộ thành hay xây cầu ngay trước mặt hỏa lực của địch đi, đó chính là cơn ác mộng lớn nhất của mỗi người lính. Thậm chí khi đã tạo ra một con đê để vượt sông rồi thì nó vẫn cực kỳ khó khăn khi không thể tiêu diệt các ổ hỏa lực của địch một cách nhanh chóng.
“Quân Thái Nguyệt đã rút về biên giới, bọn hắn đang tăng cường phòng thủ cho các pháo đài. Hơn nữa phía Đế quốc cùng Giao Châu cũng đang cung cấp thêm vật tư cho Thái Nguyệt. Bộ tham mưu cho rằng đối phương muốn kéo dài thời gian tới mùa mưa, hệ thống pháo đài tại biên giới cũng rất mạnh nếu dựa theo tốc độ này chúng ta rất khó có khả năng hoàn thành nhiệm vụ trước mùa mưa.”
Tham mưu trưởng trả lời.
“Aiz! Tại sao đám hải quân vẫn chưa xuôi nam vậy, chỉ cần bọn hắn xuôi nam phong tỏa cảng của Thái Nguyệt không phải chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn sao?”
Đỗ Phong Nam phàn nàn, hải quân mặc dù đánh thắng nhưng tới hiện tại vẫn chưa thực sự tiến hành xuôi nam, hiện tại ở bờ đông đại lục hải quân Nam Tinh đã không còn đối thủ nữa, nhưng đến nay vẫn chưa xuôi nam.
“Không nói điều này. Phía Lý Vân như thế nào rồi?”
Đỗ Phong Nam cũng không quá để ý, bệ hạ có ý đồ gì hắn cũng không quá quan tâm, hắn chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
“Lý Vân tướng quân đã bắt đầu t·ấn c·ông. Có điều ngài ấy cũng gặp không ít khó khăn, đối phương không trực tiếp đối đầu với quân đoàn ba mà chỉ tiến hành tập kích q·uấy r·ối. Mặc dù tổn thất không lớn nhưng quân đoàn ba hiện tại vẫn rất bị động.”
Tham mưu tiếp tục trả lời.
Đỗ Phong Nam chống eo thở dài, ai ngờ được sẽ gặp phải khó khăn như thế này.
Lúc này sĩ quan thông tin tiến tới báo cáo.
“Tướng quân, tiểu đoàn bảy yêu cầu thêm chi viện, bọn họ đã đặt chân lên tường thành cần thêm chi viện để mở rộng chiến quả.”
“Để tiểu đoàn chín chi viện cho bọn hắn, tiểu đoàn hai lấp vào vị trí của tiểu đoàn chín.”
Đỗ Phong Nam ra lệnh, hắn không cần quan sát bản đồ toàn bộ bố trí của quân đoàn một đều nằm trong đầu hắn.
…
Cũng vào thời điểm này quân đoàn ba đã tiến vào thành Xương Yến, thành lớn nhất của tỉnh Chiết Lâm.
Khác với quân đoàn một khi phải khó khăn chiếm lại từng thành trì, quân đoàn ba kiểm soát tỉnh Chiết Lâm khá dễ dàng, bọn họ gần như không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, có chăng giống như tham mưu trưởng của Đỗ Phong Nam nói quân Thái Nguyệt lựa chọn tập kích q·uấy r·ối chứ không hề chính diện giao chiến với quân đoàn ba.
Thậm chí thành Xương Yến cũng chỉ chống cự yếu ớt một ngày rồi sau đó cũng khai thành đầu hàng, cuộc chiến diễn ra quá mức thuận lợi tới mức Lý Vân cũng không thể ngờ được.
Không những thế hai mũi tiến công khác của quân đoàn đoàn ba cũng phi thường thuận lợi, hai tỉnh thành láng giềng cũng gần như đã bị quân đoàn ba kiểm soát.
Lý Vân không hề vui vẻ với sự thuận lợi này, mọi thứ quá đơn giản và rõ ràng Thái Nguyệt không yếu tới mức không có sức chống trả như vậy.
Phủ thành chủ của thành Xương Yên hiện tại đã trở thành trung tâm chỉ huy tạm thời của quân đoàn ba, trong đại sảnh Lý Vân đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản đồ của khu vực nghiên cứu bố trí hiện tại của quân đoàn ba.
Các tham mưu ở gần đang nhận lấy thông tin tiến hành biểu hiện bố trí của quân đoàn ba trên toàn bộ ba tỉnh thành.
“Quân đội của chúng ta đang trở nên phân tán.”
Bên cạnh hắn tham mưu trưởng của quân đoàn ba lên tiếng.
Nhìn qua toàn bộ bản đồ tham mưu trưởng thấy được quân đoàn ba đang phân tán ở khắp nơi trong ba tỉnh thành này, hiện tại ngoại trừ các thành lớn của các tỉnh có trên hai nghìn quân đóng giữ ra những nhân số của những khu vực còn lại phi thường hạn chế, một số nơi thậm chí còn không có tới hai tiểu đội đóng giữ.
“Chúng ta đang kiểm soát khu vực quá lớn, quân số cũng quá phân tán. Tướng quân tôi đề nghị tạm dừng t·ấn c·ông tiến hành chỉnh đốn lại, tình huống hiện tại khá hỗn loạn đặc biệt là hậu cần tiếp tế quá phân tán sẽ gây áp lực rất lớn. Hiện tại đã có tình huống lính hậu cần không biết mình tiếp tế cho lực lượng nào, thậm chí một số lúc hậu cần không biết vị trí cụ thể cần tiếp tế.”
Tham mưu hậu cần cũng lên tiếng, mấy ngày gần đây hậu gần đã bắt đầu có dấu hiệu không thể cung ứng kịp, nếu hiện tại quân địch t·ấn c·ông sợ rằng sẽ gây ra sự hỗn loạn trong hậu cần.
“Tôi cũng đồng ý với ý kiến này, vùng đất chúng ta đang kiểm soát đã bằng một phần ba lãnh thổ của phương bắc, tốt nhất không nên phân tán quân thêm nữa. Phải biết chủ lực của Thái Nguyệt vẫn chưa chịu tổn thất, việc phân tán như hiện tại đã rất nguy hiểm.”
Tham mưu trưởng cũng đưa ra đề nghị.
“Trong vòng năm ngày ta muốn chỉnh đốn lại toàn bộ, sẵn sàng tiến công bất kỳ lúc nào.”
Lý Vân ra lệnh. Hắn không biết có phải Thái Nguyệt cố ý nhường ra số lãnh thổ lớn như vậy đề buộc quân đoàn ba phân tán hay không, nhưng hiện tại hắn cũng không thể ra lệnh cho q·uân đ·ội co rút lại phòng thủ, không có bất kỳ lý do nào làm như vậy cả.
“Tướng quân nếu tiếp tục tiến công q·uân đ·ội của chúng ta sẽ phân tán phi thường mỏng, rất dễ bị đối phương nhằm vào.”
Tham mưu trưởng nói.
“Không sao! Cứ làm theo lệnh, chúng ta cần tạo thêm áp lực đủ lớn từ hướng này. Phải thu hút toàn bộ sự chú ý của đối phương về đây.”
Nhiệm vụ của quân đoàn ba không phải chủ lực, yêu cầu của bộ tổng tư lệnh giao cho hắn là thu hút sự chú ý của Thái Nguyệt, trong trường hợp khẩn cấp thậm chí có thể rút về phòng thủ Sóc Lâm.
Vì thế hắn cần làm lớn nhất càng tốt, khiến cho đối phương không thể vứt mình sang một bên.